Chương 680 _Hắc thủ _ (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 680 _Hắc thủ _ (2)
Chương 680: “Hắc thủ” (2)
Trong rừng cây, Mặc Họa vẫn ghé mình trên một cành đại thụ, thò đầu dò xét, vụng trộm quan sát phía dưới.
Sắc trời dần muộn, ánh chiều tà lặn xuống, thu lại hào quang, khiến khu rừng càng thêm tối tăm.
Trình Mặc cùng những người khác đã rời đi, ngoại trừ Quá Giang Long, lúc này trong rừng chỉ còn lại “Kim công tử” cùng đám “Hồ bằng cẩu hữu” tựa như đồng môn của hắn.
Kim công tử đá Quá Giang Long ngã lăn quay, rồi giẫm lên người hắn, ánh mắt hờ hững:
“Nghiệt súc, ngươi tội ác chồng chất, có biết sẽ có ngày hôm nay không?”
Quá Giang Long ngậm máu trong miệng, khinh miệt nhổ ra một bãi: “Phế vật tông môn, lũ súc sinh đạo mạo, dám bắt nạt cả gia gia…”
Kim công tử nhún chân, Quá Giang Long kêu lên một tiếng đau đớn, nuốt hết những lời thô tục còn lại vào cổ họng.
Mấy tên đệ tử Đoạn Kim Môn khác cũng giận dữ.
“Công tử, không cần nhiều lời với loại súc sinh này, bóp nát cổ họng hắn, phế bỏ kinh mạch, rồi ném vào Đạo Đình Ti lĩnh thưởng là được.”
“Dám sỉ nhục Đoạn Kim Môn ta, không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào à?”
Kim công tử lại đá Quá Giang Long một cước: “Nghiệt súc, nói! Đồng bọn của ngươi đâu?”
Quá Giang Long nhổ ra một bãi máu, nhưng vẫn không hé răng.
Kim công tử nhíu mày, phân phó đám đệ tử xung quanh: “Các ngươi tỏa ra lục soát, xem quanh đây có đồng bọn nào của tên nghiệt súc này không.”
“Tuân lệnh, công tử!”
Những người kia lĩnh mệnh, chia thành từng nhóm hai, ba người, dần tản ra bốn phía.
Trong rừng nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Kim công tử vênh váo hung hăng và Quá Giang Long đầy thương tích.
Bóng đêm nhàn nhạt tràn xuống, bao phủ khu rừng.
Kim công tử đảo mắt nhìn quanh khu rừng trống trải với ánh mắt âm trầm, thần thức cũng quét qua mấy lần, lúc này mới thu chân đang giẫm trên người Quá Giang Long, tiện tay ném cho hắn một viên đan dược màu đỏ nhạt.
“Ăn đi.”
Quá Giang Long chộp lấy đan dược, nuốt vào bụng, sắc mặt trong nháy mắt đã tốt hơn nhiều.
Ẩn mình trên cây, Mặc Họa khẽ giật mình, trong lòng nhẹ nhàng “A” một tiếng.
“Hai người này… vậy mà quen biết nhau…”
Kim công tử nhìn bộ dạng chật vật của Quá Giang Long, không khỏi cau mày: “Thật là phế vật!”
Quá Giang Long định nói gì đó.
Kim công tử liền nói: “Chờ chút.”
Hắn lấy ra hai cái trận kỳ, vung tay áo lên, ném chúng xuống đất như phi tiêu.
Linh lực lưu chuyển trên trận kỳ, một tầng bình chướng màu trắng nhạt không dễ thấy hiện lên, bao phủ Kim công tử và Quá Giang Long.
Cách âm trận?
Mặc Họa trừng mắt, thầm nghĩ:
“Cũng cẩn thận đấy…”
Có điều, trước mặt mình mà giở chút thủ đoạn này thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Thần thức của hắn quét qua, tính toán sơ lược trong lòng, liền tìm ra khe hở trong dòng linh lực của trận pháp, nhìn thấu điểm yếu.
Thần thức cường đại mà mịt mờ trong nháy mắt xuyên qua bình chướng cách âm trận.
Mà Quá Giang Long vẫn không hề hay biết.
Bọn hắn đang nói chuyện “tư mật”.
“… Phế vật!”
“… Không phải ta vô năng, mà mấy tên nhóc kia quá quỷ dị…”
“Lại còn lưới đánh cá, lại còn trận pháp…”
“Ta không để ý, liền bị bao phủ, bị lôi lên bờ, rồi bị mấy tên nhóc thối tha kia vây công…”
“Thật không phải ta chủ quan, mà là bọn chúng làm việc quá chu đáo, chặt chẽ.”
Quá Giang Long nói: “Ta đoán, chắc chắn có người sai khiến bọn chúng, kẻ này núp trong bóng tối, chuẩn bị kỹ càng, âm hiểm hèn hạ, thủ đoạn cay độc…”
“Đi!” Kim công tử khinh bỉ: “Thất thủ thì nhận là thất thủ, đừng tìm lý do, ngươi đâu phải mới vào nghề.”
Kim công tử mặt mày âm trầm: “Ngươi làm hỏng chuyện rồi, ngươi nghĩ đám ‘công tử’ sẽ nghe ngươi giải thích chắc?”
Mặc Họa khẽ giật mình.
Công tử… nhóm?
Sao lại còn có công tử?
Hơn nữa còn là một đám công tử?
Vậy Kim công tử này không phải công tử thật sự?
Quá Giang Long nghe thấy ba chữ “đám công tử”, quả nhiên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ.
“Đúng… Là ta chủ quan, nhất thời sơ ý, để mấy tên nhóc kia suýt chút nữa làm hỏng chuyện của các công tử.”
“Là ta vụng về…”
Quá Giang Long kinh sợ nói.
Kim công tử lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng lát sau lại nhíu mày: “Mấy tên nhóc tông môn kia, làm sao tìm được ngươi?”
Quá Giang Long mặt mày đắng chát: “Ta cũng không biết…”
Hắn tu luyện Bạch Lãng Quyết, từ trước đến nay tự do đi lại trong nước, gây sóng gió, coi trời bằng vung.
Không ngờ hôm nay lại bị người ta tóm được tung tích, bố trí mai phục, kéo từ dưới sông lên bờ.
Quá Giang Long hồi tưởng lại sự việc tỉ mỉ, trong lòng cảm thấy nặng nề: “Chẳng lẽ… có người để ý đến ta rồi?”
Kim công tử cũng lộ vẻ khó coi, nhưng hắn trầm tư một lát rồi lắc đầu:
“Không giống lắm…”
“Nếu thật sự có người để ý đến ngươi, sẽ không phái mấy tên nhóc đến bắt ngươi.”
“Chắc là bọn chúng nhận treo thưởng của tông môn, kiếm chút công huân thôi… Có điều, mấy tên nhóc này bắt được ngươi cũng có chút bản lĩnh.”
Kim công tử cười lạnh, rồi lại lạnh lùng nhìn Quá Giang Long, mắng:
“Bảo ngươi làm việc kín đáo, giết người thôi mà cũng không sạch sẽ, để Đạo Đình Ti bắt được dấu vết?”
“Nếu không phải như vậy, mấy tên nhóc tông môn kia làm sao bắt được ngươi?”
Quá Giang Long bất đắc dĩ: “Ta cũng không muốn, ban đầu chỉ định đục thuyền của bọn chúng, kéo những người kia xuống nước cho thủy yêu ăn thịt…”
“Ai ngờ, tên họ Lâm kia lại mang theo Tị Thủy Châu, mấy con thủy yêu không làm gì được hắn, ta đành dùng ba giao câu xé cổ họng hắn, nên mới để lại dấu vết, bị Đạo Đình Ti phát hiện…”
Mặc Họa giật mình.
Họ “Lâm”?
Trong sáu người kia, thiếu gia chết đi của gia tộc họ “Lâm”?
Mặc Họa lặng lẽ ghi nhớ cái họ này, rồi nghe Kim công tử nói tiếp:
“Gần đây tình hình căng thẳng, lát nữa ta sẽ đưa ngươi vào đạo ngục, ngươi ‘chết’ ở trong đó, Đạo Đình Ti sẽ hủy bỏ vụ án, niêm phong hồ sơ của ngươi, đợi danh tiếng lắng xuống, ngươi đổi mặt và tên khác, tiếp tục làm việc cho ‘các công tử’…”
Quá Giang Long nói: “Đa tạ Kim công tử, chỉ là…”
Kim công tử trầm giọng: “Nói.”
Quá Giang Long hạ giọng, vẻ mặt bất an:
“Vì sao gần đây… tình thế lại ác liệt như vậy?”
“Những huynh đệ liếm máu trên lưỡi dao, người thì bị bắt, người thì bị giết, kẻ thì như chó nhà có tang không dám ló mặt…”
“Bây giờ còn sống sót, còn có thể làm nghề này, đếm trên đầu ngón tay không hết…”
“Thậm chí ngay cả ‘Tôn Giả’… Tôn Giả cách Kim Đan chỉ một bước, pháp thuật kinh khủng, cũng…”
Quá Giang Long hoảng sợ, thân thể run lên.
Kim công tử nghiêm mặt:
“Đồ tiên sinh đoán, chúng ta bị người hãm hại…”
“Bao nhiêu năm nay, chưa từng đi sai đường, cũng chưa từng để lộ tin tức, nhưng chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, người của Uống Máu một người lại đến một người gặp nạn, hao tổn hơn phân nửa…”
“… Đều là do làm việc không sạch sẽ, để lại manh mối, bị Đạo Đình Ti để ý, rồi Đạo Đình Ti phát nhiệm vụ, để đệ tử tông môn truy bắt, đổi lấy công huân.”
“Kỳ lạ hơn là, Đạo Đình Ti là bên phát treo thưởng, còn bên nhận treo thưởng đều là đệ tử tầm thường của tông môn, bọn chúng có lẽ không hề hay biết gì.”
“Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì không thấy mánh khóe gì.”
Kim công tử lạnh giọng:
“Bởi vậy ta đoán… nhất định có một bàn tay lớn vô hình đang điều khiển tất cả trong bóng tối…”
Kim công tử khẳng định.
Trên cây, Mặc Họa cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của mình, hoang mang chớp mắt.
Quá Giang Long tái mặt, giọng khàn khàn hỏi:
“Chúng ta không tra ra được ‘hắc thủ sau màn’ kia là ai sao?”
Kim công tử ánh mắt ngưng lại: “Đồ tiên sinh không nói, nhưng trong lòng ta đã có người…”
Mặc Họa hiếu kỳ, không khỏi dựng tai lên nghe.
Kim công tử trầm giọng: “Người này rất có thể là Điển Ti của Đạo Đình Ti…”
Kim công tử dừng một chút, ánh mắt sắc bén:
“…Cố Trường Hoài!”
Mặc Họa sững sờ.
Kim công tử tiếp tục: “Cố gia, đời đời làm quan trong Đạo Đình Ti, tính tình cổ hủ, không cùng đường với chúng ta.”
“Cố Trường Hoài này là dòng chính của Cố gia, tu vi Kim Đan, tính tình quái gở, hỉ nộ vô thường, khó đoán.”
“Đạo pháp và tu vi của hắn đều thuộc hàng thượng đẳng, thực lực không thể khinh thường.”
“Thậm chí, Hỏa Tôn, người mang cấm thuật, có thể xưng vô địch dưới Kim Đan Nhị Phẩm Châu Giới, cũng chết trong tay Cố Trường Hoài!”
Kim công tử phẫn hận, kiêng kỵ.
“Cố Trường Hoài này, dù không phải ‘hắc thủ sau màn’ thì cũng là ‘quân cờ’ quan trọng trong tay kẻ giật dây!”
“Người này, chắc chắn là đại địch sinh tử của chúng ta!”
Quá Giang Long cũng tin theo, gật đầu vẻ ngưng trọng.
Mặc Họa không biết nói gì…
Kim công tử nhìn Quá Giang Long, thản nhiên:
“Ngươi nhớ kỹ, những ngày tới làm việc phải cực kỳ thận trọng.”
“Bây giờ không giống trước kia, không được để lại dấu vết gì, nếu dẫn lửa thiêu thân, liên lụy đến các công tử, hỏng đại sự, ngươi chết cũng đừng mong được chết một cách thống khoái.”
Quá Giang Long mím môi, run rẩy gật đầu.
Kim công tử vẫn không yên tâm, dặn dò:
“Còn nữa… phải kín miệng.”
“Dù ai hỏi, ngươi cũng không được nói một lời, nếu bị ép hỏi quá, ngươi cứ trực tiếp…”
Kim công tử chỉ vào cổ mình, ra hiệu cho Quá Giang Long.
Quá Giang Long tái mặt.
Kim công tử vỗ vai hắn:
“Nhục thân chết không có nghĩa là chết thật, có nhiều thứ ngươi từng thấy, chắc cũng hiểu…”
Quá Giang Long lộ vẻ sợ hãi, im lặng.
Kim công tử hài lòng gật đầu: “Nhớ kỹ lời ta nói…”
Ngoài bìa rừng có động tĩnh, hình như có người đến.
Kim công tử bắn ra hai đạo kiếm khí, phá nát hai mặt trận kỳ cách âm, rồi lại đá Quá Giang Long ngã xuống.
Quá Giang Long ngã xuống đất, giả vờ bất tỉnh.
Lát sau, đám đệ tử Đoạn Kim Môn vừa được phái đi tìm kiếm trở về, cung kính:
“Công tử, không thấy dấu vết đồng bọn của tên nghiệt súc kia.”
Kim công tử lộ vẻ không vui, lát sau thở dài:
“Thôi, bắt được một tên này là đủ rồi, tìm hai người áp giải ‘Quá Giang Long’ đến Đạo Đình Ti, tiền thưởng chia đều.”
Đám đệ tử Đoạn Kim Môn mừng rỡ, chắp tay:
“Đa tạ công tử!”
Kim công tử khẽ gật đầu, cuối cùng khinh miệt nhìn Quá Giang Long rồi kiêu ngạo bỏ đi.
Đám đệ tử đi theo sau hắn, chỉ còn lại hai người khiêng “Quá Giang Long bất tỉnh nhân sự” áp giải về phía Đạo Đình Ti.
Chẳng mấy chốc, người trong rừng cây đều đi hết, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc Họa mới từ trên cây nhảy xuống, thần không biết quỷ không hay rời đi.
Hắn định đến bến đò hội hợp với Trình Mặc, nhưng không ngờ vừa ra khỏi rừng cây nhỏ, đi chưa được bao xa thì lại gặp Trình Mặc và những người khác.
Trình Mặc và ba người mai phục trong bụi cỏ, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào rừng cây nhỏ, dường như đang chờ hắn.
Mặc Họa ấm lòng, liền hiện thân.
Trình Mặc và ba người giật mình, nhao nhao hỏi:
“Mặc Họa, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Mặc Họa đáp.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi Trình Mặc hỏi: “Bây giờ chúng ta… về tông môn sao?”
Vẻ mặt hắn có chút thất vọng, Tư Đồ Kiếm và những người khác cũng ảm đạm.
Người bị cướp, một người mất toi 120 điểm công huân.
Mặc Họa lắc đầu: “Không vội, không thể về tay không.”
Mọi người khẽ giật mình, nhìn về phía Mặc Họa.
Mặc Họa nói đầy khí phách: “Quân tử báo thù không để qua đêm, bọn chúng dám cướp chúng ta, bây giờ chúng ta đi cướp lại bọn chúng!”