Chương 506 Thi binh (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 506 Thi binh (2)
Chương 506: Thi binh (2)
Thi tu luyện công pháp âm độc, nhưng khi chính diện quần chiến, xông pha chiến đấu thì lại chỉ là một đám ô hợp, không chịu nổi một kích.
Bọn chúng triệu hồi cương thi, phần lớn chỉ giao chiến đơn lẻ, không thể địch nổi đạo binh, cũng chẳng thể ngăn cản công kích của đạo binh.
Mà một khi thi tu bỏ mạng, cương thi mất khống chế sẽ phản phệ, tập kích bất kỳ tu sĩ nào, kể cả thi tu, một cách vô phân biệt.
Đạo binh nhất thời thế không thể đỡ.
Mãi đến khi Lục Thừa Vân xuất hiện.
Phía sau hắn là một con cương thi to lớn, răng nanh thon dài, hai mắt đỏ ngầu, ẩn hiện ánh kim.
“Thi Vương!”
Những tu sĩ biết đến sự tàn độc của đạo nghiệt đều run sợ trong lòng khi thấy nó.
Bọn họ hoặc đã suy tính qua, hoặc đã nghe nói qua, hoặc đã được tông môn hay gia tộc âm thầm khuyên bảo.
Thi Vương này chính là mầm mống của đạo nghiệt!
Dương Kế Sơn tim đập nhanh hơn, trong mắt lóe lên hàn quang.
Mầm mống đạo nghiệt, nhất định phải bóp c·hết từ trong trứng nước!
“Giết!”
Dương Kế Sơn vung tay, đạo binh mặc giáp, cầm binh khí, đồng lòng nhất trí xông lên, trận pháp trên khải giáp khí tức tương liên, hô ứng lẫn nhau, ngưng tụ thành hư ảnh mãnh hổ.
Lục Thừa Vân thần sắc lạnh nhạt, hai tay rung lên.
Huyết văn trên ngực Thi Vương sáng lên, ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh chấn động núi non.
Hai mươi cỗ quan tài sắt gần đó rung chuyển, nắp quan tài bật tung, Thiết Thi nhảy ra.
Trong giếng mỏ, mấy vạn hành thi cùng nhau gào thét, như vạn quỷ dạ hành, cuồn cuộn kéo đến, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Kịch chiến bùng nổ.
Tu sĩ và cương thi, huyết khí và thi khí, pháp thuật và thi thuật, chém g·iết, chống lại và hòa lẫn vào nhau…
Đây là trận chiến lớn nhất của tu sĩ tại Tiểu Hoang Châu giới trong gần 800 năm qua.
Sau trận kịch chiến, đạo binh không thể đánh hạ thi quặng, ngược lại còn thương vong không ít.
Lục Thừa Vân vẫn chiếm giữ thi quặng, chưởng khống Thi Vương, dưới trướng có mấy chục Thiết Thi, mấy vạn hành thi, mặc cho đạo binh công kích như thủy triều, vẫn sừng sững bất động.
Dương Kế Sơn đánh mãi không xong, binh lực tổn thất càng lúc càng nhiều.
Hơn nữa, trong lúc giao chiến, thi tu còn trộm t·hi t·hể.
Những đạo binh và tu sĩ đã c·hết rất có thể sẽ bị thi tu luyện thành cương thi, không lâu sau sẽ quay lại cắn xé đồng đội.
Dương Kế Sơn bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn quân rút lui.
Lục Thừa Vân thủ hạ phần lớn là cương thi, hắn không sợ hao tổn.
Còn dưới tay hắn đều là người sống, hao tổn không nổi.
Chưa kể, tu sĩ c·hết đi sẽ làm tăng thêm thực lực cho Lục Thừa Vân.
Dương Kế Sơn chỉ có thể hạ lệnh rút lui, sau đó ra lệnh cho đạo binh đóng quân bên ngoài, vây quanh thi quặng, muốn vây c·hết Lục Thừa Vân.
Lục Thừa Vân liền thả ra mấy ngàn hành thi, điều khiển chúng tiến đánh Nam Nhạc thành, vây Nguỵ cứu Triệu.
Mấy ngàn hành thi hình thành một cỗ thi triều.
Bất cứ tu sĩ còn sống nào gặp phải trên đường đi đều hoặc biến thành huyết thực, hoặc bị chuyển hóa thành hành thi, trở thành một phần của thi triều.
Dương Kế Sơn không còn cách nào khác, đành phải chia quân đi giữ thành.
Đồng thời, hắn ra lệnh cho tất cả quặng tu, tán tu, cùng tu sĩ của các gia tộc và tông môn đóng giữ Nam Nhạc thành, không được ra ngoài.
Việc tiêu diệt thi quặng sẽ được bàn bạc kỹ hơn sau.
Đạo binh và thế lực Đạo Đình khắp nơi sau trận đầu gặp khó khăn thì đóng quân bên ngoài quặng mỏ, phục dụng đan dược, chữa thương chỉnh đốn.
Trong sơn động nghị sự, mọi người vẻ mặt nghiêm trọng.
Có người không cam lòng, tức giận mắng to:
“Lục Thừa Vân, tên súc sinh này!”
“Luyện nhiều cương thi như vậy, lại mặc kệ hành thi công thành.”
“Vì tư lợi cá nhân, tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, đáng c·hết!”
“Ma đạo làm việc vốn vậy, các ngươi ít thấy nên lạ thôi…”
“Vì là ma đạo nên làm chuyện xấu là bình thường à? Vậy nên không được mắng?”
“Ngươi tức giận với ta làm gì…”
“Với tâm tính này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ luân lạc vào ma đạo…”
“Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ!”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa…”
“Ai, thực không dám giấu giếm, lão phu sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy thủ đoạn táng tận lương tâm như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy có người luyện ra nhiều cương thi đến thế…”
“Đạo Đình nhất thống, mấy năm nay có rất ít ma tu dám hành sự như vậy…”
“Đó là vì ma tu làm việc phần lớn mờ ám, ngươi không thấy mà thôi.”
“Sao có thể?”
Có người cười lạnh: “Những kẻ đạo mạo, ngăn nắp kia, sao ngươi biết sau lưng họ không phải là ma?”
“Giống như chuyện của Lục Thừa Vân, nếu không bại lộ thì ai biết?”
“Lời này của ngươi thật thâm độc!”
“Hừ, là do ngươi nhìn không rõ…”
…
Trong sơn động lớn, nhất thời ồn ào náo nhiệt.
Dương Kế Sơn bảo mọi người im lặng, trầm giọng nói:
“Những chuyện khác để sau hẵng nói, việc cấp bách là phải hợp mưu hợp sức, nghĩ cách đánh hạ thi quặng!”
“Việc này càng kéo dài, di họa càng lớn!”
Ánh mắt Dương Kế Sơn ngưng trọng.
Rốt cuộc, Thi Vương này có liên quan đến đạo nghiệt.
Đạo nghiệt mới là thứ đáng sợ nhất…
Mọi người im lặng, không ít người sinh lòng chán nản.
Một phần trong số họ xuất thân từ các gia tộc và môn phái nhỏ, tham gia vào trận chiến quy mô lớn này vốn đã lạ lẫm và lo lắng, lúc này lại càng không dám nói gì.
Một phần khác đích xác xuất thân từ các đại tông môn, đại thế gia.
Nhưng rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải chiến trận lớn như vậy.
Họ cũng có chút không biết làm sao.
Hơn nữa, đối thủ lại là vô số cương thi.
Khi thực sự giao chiến, họ mới biết rằng trong một trận hỗn chiến quy mô lớn như vậy, chỉ dựa vào tu vi cá nhân thì có thể làm được rất ít.
Có tu sĩ hỏi: “Dương thống lĩnh, ta có một chuyện không rõ…”
Dương Kế Sơn gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Tu sĩ kia nói: “Theo lý mà nói, nhân số của chúng ta không ít, lần này tiến công lại có đạo binh xông pha chiến đấu, dù không công được thi quặng thì ít nhất cũng phải trọng thương được đám thi tu kia…”
“Đạo binh từ trước đến nay luôn chiếm ưu thế trong các cuộc chiến.”
“Nhưng vì sao chúng ta không những không lập được công mà còn rơi vào thế hạ phong?”
Không ít người lộ vẻ nghi hoặc.
Trong hỗn chiến, họ nhiệt huyết dâng trào, chỉ biết xông lên đánh cùng, linh khí, võ học, pháp thuật, nghĩ đến cái gì dùng cái đó.
Họ nghe theo điều hành của Dương thống lĩnh, cùng nhau tiến thoái.
Đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì rút lui.
Ngoài ra, họ không chú ý và suy nghĩ nhiều.
Vì sao chiếm ưu thế, vì sao lại đánh không lại, họ cũng không hiểu rõ.
Dương Kế Sơn thở dài, nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
“Nếu ta đoán không sai, Thi Vương này có thể đồng thời khống chế mấy chục Thiết Thi và gần vạn hành thi.”
Mọi người nhìn nhau, “Thì sao?”
Chẳng phải chuyện này ai cũng biết sao…
“Không giống,” Dương Kế Sơn lắc đầu, “Đây không phải là khống thi bình thường.”
Hắn biết Đạo Đình cấm tiệt ma đạo truyền thừa, tu sĩ bình thường không liên hệ với ma tu.
Dù là một số thế lực lớn có tu sĩ truyền thừa, sự hiểu biết của họ về ma tu cũng chỉ là bề ngoài.
Những thứ sâu xa hơn, họ căn bản không hiểu.
Dương Kế Sơn tiếp tục giải thích:
“Việc khống thi thông thường rất thô ráp, chỉ có thể ra lệnh đơn giản như ‘Giết’, ‘Ăn’, ‘Công’ hoặc ‘Thủ’.”
“Hơn nữa, một khi điều khiển nhiều cương thi, hành động của chúng dù có mục tiêu nhất trí nhưng vẫn tự chiến, giống như ruồi không đầu.”
Dương Kế Sơn thần sắc nghiêm trọng: “Nhưng lần này lại hoàn toàn khác…”
“Cương thi vẫn là cương thi, nhưng khống thi chi pháp phi thường đặc biệt, tinh tế đến từng chi tiết.”
“Hành động của tất cả cương thi đều nhịp nhàng, công thủ tiến thoái có chương pháp, thật khó tin…”
“Dù cương thi vẫn là cương thi, thực lực không thay đổi, nhưng một khi có chương pháp, có kỷ luật, hành động thống nhất thì thực lực tổng hợp sẽ hoàn toàn khác biệt.”
Dương Kế Sơn thở dài: “Thứ này giống đạo binh, chúng ta gọi nó là ‘Thi binh’ của ma đạo…”
Thi binh…
Mọi người nghe vậy thì biến sắc.
…
Ở một bên khác, Lục Thừa Vân nhìn Thi Vương trước mắt, khẽ gật đầu.
Trương Toàn nói không sai, có Thi Vương, những cương thi này hoàn toàn có thể hình thành ‘Thi binh’.
Trận chiến hôm nay, cương thi thành binh, chống lại đạo binh của Đạo Đình mà không hề yếu thế.
Thậm chí, vì không biết đau đớn, không sợ c·hết, thi binh còn mạnh hơn đạo binh.
Lục Thừa Vân cười lạnh.
Dù không biết vì sao Đạo Đình lại nhận được tin tức và phái đạo binh đến vây quét mình.
Nhưng đây là Nhị phẩm châu giới, có Nhị phẩm Thi Vương thống ngự Thiết Thi và hành thi, bọn chúng đừng hòng công hãm thi quặng trong thời gian ngắn.
Cho dù cuối cùng thi quặng bị công hãm, hắn cũng có cách thoát thân.
Đến lúc đó tìm kẻ c·hết thay là xong.
Hắn có thể thoát khỏi thân phận Lục Thừa Vân chướng mắt này, bắt đầu lại từ đầu, Đông Sơn tái khởi…
Chỉ cần Thi Vương còn trong tay hắn.
Chỉ cần hắn còn nắm giữ Linh Xu Trận…
Rốt cuộc, trận pháp mới là căn bản của trận sư.
Lục Thừa Vân ôn hòa cười, mắt lộ hàn quang.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến Mặc Họa…
Hắn đã coi Mặc Họa như tế phẩm, cho Trương Toàn tổ sư ăn.
Không biết những ngày qua đã bị ăn xong chưa…
Lục Thừa Vân vốn định đi xem, nhưng thi quặng bị vây công nên hắn bị trì hoãn, nhất thời không thoát thân được.
Lục Thừa Vân thầm nghĩ:
“Qua một thời gian nữa, đợi hắn bị ăn xong thì đi xem một chút, tiện thể luyện t·hi t·hể của tiểu tu sĩ kia thành tiểu cương thi, giữ bên người hầu hạ ta…”
Ánh mắt Lục Thừa Vân hơi trầm xuống.
Hắn không biết rằng Mặc Họa không bị ăn xong mà sắp “ăn” xong cả Trương gia nhất tộc…