Chương 501 Thân bất do kỷ (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 501 Thân bất do kỷ (1)
Chương 501: Thân bất do kỷ (1)
Tụng trưởng lão đương nhiên là sợ hãi.
Trương Toàn không rõ, nhưng lão ta thì hiểu rõ mọi chuyện.
Tiểu quỷ này tuổi còn trẻ, khuôn mặt còn mang vẻ ngây thơ, nhưng thần niệm lại ngưng thực, khí tức thâm thúy, còn có thể hiển hóa pháp thuật, bày trận pháp…
Đây rõ ràng là thủ đoạn truyền thừa thần niệm của những đại gia tộc, đại thế gia.
Hơn nữa, trước đó hắn còn ẩn nấp, đánh lén bằng trận pháp, pháp thuật vừa có thể khốn địch, vừa có thể g·iết địch.
Rõ ràng là kẻ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú.
Đừng nói là mấy người bọn hắn bị đánh lén, c·hết mất hai, tàn phế một, còn lại lão ta và Trương Toàn đều bị trọng thương, thực lực đại tổn.
Cho dù cả đám còn nguyên vẹn, lấy thực lực toàn thịnh mà đối đầu với tiểu tu sĩ này, e rằng cũng bại nhiều hơn thắng.
Đến giờ lão ta vẫn không biết, tiểu quỷ này còn giấu át chủ bài gì nữa không.
Tụng trưởng lão trong lòng lo lắng:
Phải chạy!
Nhất định phải chạy!
Không chạy thì chỉ có “chết” mà thôi.
Về phần Trương Toàn, hắn là hậu bối, xông pha đi đầu cho đám trưởng bối này, hy sinh một chút cũng là chuyện đương nhiên, đó cũng là thể hiện “hiếu tâm” của hắn.
Trong ánh mắt khó tin của Trương Toàn, Tụng trưởng lão còng lưng, hốt hoảng bỏ chạy, hoàn toàn mất hết phong độ của một trưởng bối.
Ngay khi Tụng trưởng lão đến được biên giới thức hải của Mặc Họa, sắp đào thoát thì Mặc Họa điểm nhẹ ngón tay, thi triển Thủy Lao Thuật.
Những sợi tơ màu lam như dòng nước chảy, hóa thành lao tù, trói buộc Tụng trưởng lão tại chỗ.
Tụng trưởng lão mở to hai mắt.
Pháp thuật gì mà nhanh vậy!
Lão ta đảo mắt, thân hình nhún xuống, tróc da súc cốt, như lột vỏ măng, thoát khỏi sự trói buộc của Thủy Lao Thuật.
Mặc Họa hơi kinh ngạc.
Quả nhiên không hổ là Trương gia trưởng lão có danh tiếng, cũng có chút bản lĩnh.
Mặc Họa lại chỉ một cái, Thủy Lao Thuật đột nhiên phát sinh, lại vây khốn Tụng trưởng lão.
Tụng trưởng lão lại bị nhốt, thầm mắng:
“Đây con mẹ nó là pháp thuật gì?”
“Pháp thuật không chủ sát phạt, lại chủ điều khiển chế.”
“Trên đời này sao lại có tu sĩ chuyên tu loại pháp thuật buồn nôn này?”
Tụng trưởng lão lại tróc da thuế cốt, thấp bé đi mấy phần, lại chạy ra ngoài.
Tay nhỏ của Mặc Họa vẫn thường thường không có gì lạ chỉ về phía trước, lại sinh ra Thủy Lao Thuật, đem Tụng trưởng lão thấp bé kia lại khốn trụ.
Cùng lúc đó, dưới chân Tụng trưởng lão, trận văn màu vàng kim cũng diễn họa.
Chỉ mấy hơi thở, đã ngưng tụ thành khóa vàng trận, ánh vàng rực rỡ, khóa vàng giăng đầy, vây khốn Tụng trưởng lão.
Con đường chạy trốn ngay trước mắt.
Rõ ràng chỉ cần đi vài bước là có thể thoát thân.
Đến lúc đó bẩm báo lão tổ, tập hợp các đời trưởng lão Trương gia, cùng nhau trùng sát, làm thịt tiểu quỷ này, đem hắn nghiền xương thành tro!
Nhưng chỉ mấy bước này thôi, Tụng trưởng lão căn bản không thể bước nổi.
Tựa hồ vô luận giãy dụa thế nào, phí sức ra sao, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu quỷ này.
Tụng trưởng lão giận dữ, dứt khoát không trốn nữa, thân thể bỗng tăng vọt, mặt xanh nanh vàng, con mắt trắng dã biến thành xích hồng, đầy tơ máu.
“Tốt! Tiểu quỷ, ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay ta với ngươi không c·hết không thôi!”
Khí thế của Tụng trưởng lão đại thịnh.
Mặc Họa thấy vậy, cũng vẻ mặt nghiêm túc.
Tụng trưởng lão này ở Trương gia hẳn là bối phận không thấp, tư lịch cũng lâu đời, Mặc Họa muốn xem xem, Tụng trưởng lão này còn có thủ đoạn gì nữa.
Đại chiến hết sức căng thẳng…
Một chén trà trôi qua.
Mặc Họa nhìn Tụng trưởng lão nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, khí tức yếu ớt, vẻ mặt cạn lời…
Ngươi cũng chỉ có thế thôi à?
Từ đầu đến cuối, bị Mặc Họa dùng pháp thuật và trận pháp đè đầu đánh, sau khi công kích thì lại dùng Thủy Lao Thuật và khóa vàng trận để khống chế.
Tụng trưởng lão đi được vài bước thì bị khốn trụ, sau đó Mặc Họa tha hồ mà ngắm bắn.
Đi thêm vài bước, lại bị nhốt, tiếp tục bị pháp thuật oanh tạc.
Lão ta thậm chí còn chưa đến được trước mặt Mặc Họa đã bị đánh ngã, thoi thóp nằm trên mặt đất…
Uổng công lão ta trước đó còn ra vẻ “không c·hết không thôi”.
Mặc Họa im lặng, không nhịn được nói với Tụng trưởng lão đang nằm dưới đất:
“Ta đánh giá cao ngươi rồi, ngươi đúng là phế vật mà…”
Tụng trưởng lão nằm dưới đất nghe vậy, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng lão ta uất ức đến cực điểm.
Không phải lão ta phế vật, mà là căn bản không có cơ hội phát huy thực lực.
Một đường bị khống chế, không thể tới gần, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, mười thành thực lực không phát huy được một thành, ai rơi vào tình cảnh này mà chẳng muốn “nghỉ khỏe”.
Năm “cương thi” của Trương gia tiến đến.
Hai cái tan thành mây khói, một cái tàn phế, còn lại Trương Toàn và Tụng trưởng lão hiện tại cũng nằm trên mặt đất…
Trương Toàn thấy Tụng trưởng lão, tiền bối trưởng lão của Trương gia, cũng giống như “cháu trai”, bị trói lại treo lên đánh, không có chút lực phản kháng nào, sắc mặt triệt để trắng bệch.
Hắn lúc này mới khắc sâu ý thức được sự khác biệt giữa mình và Mặc Họa.
Ở bên ngoài, Mặc Họa chỉ là âm hiểm và khó chơi.
Nhưng ở trong thức hải, Mặc Họa quả thực kinh khủng!
Bọn họ Trương gia, sao lại trêu chọc phải cái “tiểu tổ tông” này rồi?
Tụng trưởng lão bị Địa Hỏa Trận và Hỏa Cầu Thuật oanh tạc đến thương tích đầy mình, cũng cảm giác thần niệm khí cơ của mình đang dần trôi qua, vừa gấp vừa hận nói:
“Tiểu đạo hữu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Mặc Họa khẽ cười nói: “Ngươi muốn làm gì, ta liền muốn làm cái đó.”
Tụng trưởng lão khẽ giật mình, sau đó sắc mặt hoàn toàn thay đổi:
Tên tiểu quỷ này, nó muốn ăn mình?!
Tụng trưởng lão tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, vội vàng nói:
“Tiểu hữu, ngươi tu chính là chính đạo công pháp, đi là con đường nghiêm trang, còn chúng ta là tà ma, là quỷ niệm, nghe lão hủ khuyên một câu, ngươi ‘ăn’ chúng ta sẽ làm ô uế đạo tâm, làm hỏng đạo cơ, tâm tính của ngươi sẽ xảy ra vấn đề lớn, không thể ăn!”
“Sẽ không…” Mặc Họa cười nói.
Nụ cười này, ngây thơ nhưng mang theo một tia tà khí.
Sẽ không?
Vì sao sẽ không?
Trương Toàn nghĩ lại, bỗng nhiên thân thể run lên, như rơi vào hầm băng, kinh hãi nói:
“Những tổ tiên m·ất t·ích của Trương gia, có phải đều bị ngươi…’ăn’ rồi?!”
Tàn hồn tổ tiên Trương gia ký túc trong tổ sư đồ, trừ phi kiếm ăn, sẽ không tùy tiện ra ngoài.
Tổ sư đồ lần trước ở trong tay mình, hoàn hảo không chút tổn hại.
Sau đó bị Mặc Họa trộm đi, khi tìm về thì mấy tổ tiên Trương gia đã không thấy…
Nhất định là, kiếm ăn đến thức hải của tiểu quỷ này, sau đó bị hắn “ăn” mất…
Giống như bọn họ bây giờ…
Sắc mặt Trương Toàn trắng bệch.
Tụng trưởng lão cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Hóa ra, tiểu quỷ này không phải là mở tiệc.
Bọn họ mới là món ăn!!
Mặc Họa giật mình, sau đó cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Các ngươi đoán đúng rồi…”
Trương Toàn và Tụng trưởng lão toàn thân run lên.
Tụng trưởng lão nghiêm nghị nói: “Đắc tội Trương gia chúng ta, đối với ngươi không có chỗ tốt!”
Chỉ là trong ngữ khí, ít nhiều có chút ngoài mạnh trong yếu.
Trương Toàn cũng hận nói: “Lão tổ tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mặc Họa không hề sợ hãi.
Không chỉ thế, còn liếm môi một cái, ánh mắt có chút thâm ý.
Trương Toàn khẽ giật mình, sau đó ánh mắt hãi nhiên.
Không… Không thể nào…
Tên tiểu quỷ này… Chẳng lẽ ngay cả lão tổ tông Trương gia hắn cũng muốn “ăn”?!
Tụng trưởng lão cũng ý thức được điều này.
Trong khoảnh khắc, trong lòng hai người trào dâng nỗi sợ hãi lớn lao.
Đó chính là lão tổ tông Trương gia bọn họ!
Lại thật sự có người gan to bằng trời, dám đánh chủ ý lên lão tổ tông của bọn họ.
Điều khiến bọn họ sợ hãi hơn là.
Tiểu tu sĩ này thần niệm thâm hậu, sâu không lường được.
Hơn nữa tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn đáng sợ.
Lấy hữu tâm tính vô tâm, thật sự có khả năng gây nguy hiểm cho lão tổ Trương gia bọn họ!
Mặc Họa nhìn thấy thần sắc trên mặt bọn họ, thở dài:
“Các ngươi biết nhiều quá rồi…”
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Trương Toàn và Tụng trưởng lão, ngón tay hắn điểm một cái, hỏa cầu đột nhiên phát sinh, linh lực bành trướng, đánh cho hai người chỉ còn hư ảnh, gần như tiêu vong…
Trong thức hải, trong nháy mắt thanh tịnh hơn rất nhiều.
Mặc Họa nhẹ nhàng thở ra, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cân nhắc một vấn đề:
“Có nên ‘ăn’ bọn chúng không?”
“Ăn” bọn chúng, thần thức sẽ tăng cường, nhưng hẳn là cũng không đến được mười Tam Vân.
Từ mười hai lên mười ba, thần thức có bình cảnh, không dễ đột phá như vậy.
Hơn nữa sau khi “ăn” còn phải tốn thời gian luyện hóa.
Mình bây giờ không có thời gian này.
Trong tổ sư đồ còn có không ít tổ tiên Trương gia, một khi mình luyện hóa, bọn chúng xông ra thì không hay.
Mình chỉ có một người, nhưng liệt tổ liệt tông Trương gia đều ở trong tấm đồ kia.
Tương đương với việc một mình mình phải đối kháng với các đời cương thi tổ tiên của Trương gia nhất tộc.