Chương 437 Khinh thường
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 437 Khinh thường
Chương 437: Khinh thường
Không nắm chắc sự tình, tốt nhất là không nên cậy mạnh, cứ hỏi thăm Trang tiên sinh vẫn hơn.
Mặc Họa bèn chạy đến trúc phòng tìm Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh đang ngồi trên ghế trúc, nhâm nhi trà, đón gió mát, khẽ híp mắt, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Mặc Họa đứng đợi bên ngoài một lúc, chợt ngẩng đầu lên, thấy Trang tiên sinh đang nhìn mình, mắt hắn sáng lên, vội chạy tới, đưa cho Trang tiên sinh trận pháp đã phục dựng, hỏi:
“Sư phụ, trận pháp này, con có thể học không?”
Trang tiên sinh chẳng thèm nhìn, gật đầu nói:
“Có thể.”
Mặc Họa giật mình, “Cái này không phải tà trận sao?”
Ánh mắt Trang tiên sinh có chút sâu xa, hỏi:
“Ngươi có biết, tà trận và trận pháp bình thường khác nhau ở điểm nào không?”
Mặc Họa nhíu mày suy nghĩ rồi ngoan ngoãn lắc đầu.
Hắn chưa từng học tà trận, chỉ thoáng nhìn qua vài trận văn tà trận, nên không rõ sự khác biệt giữa hai loại.
Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết.
Đã không rõ, hắn cũng không dám bịa chuyện trước mặt Trang tiên sinh.
“Vậy điểm chung là gì?”
Trang tiên sinh lại hỏi.
Mặc Họa trầm ngâm một lát rồi thử nói:
“Dù là trận pháp đứng đắn hay tà trận, khung cơ bản của trận pháp đều giống nhau, đều cấu thành từ trận môi, trận nhãn, trận trụ cột, trận văn…”
“Chỉ là cấu thành cụ thể của trận pháp khác nhau, tà trận thì tà dị hơn một chút, thủ đoạn cũng huyết tinh tàn nhẫn hơn.”
Trang tiên sinh khẽ gật đầu, “Không sai.”
Ông lại cầm lấy bộ Mười hai văn tuyệt trận mà Mặc Họa đã phục dựng, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, chỉ điểm:
“Cho nên bộ trận pháp này, trừ Bạch Cốt Trận môi, máu người trận văn, lòng người trận nhãn ra, những phần trận lý khác hoàn toàn là thiên đạo hiển hiện, thuộc phạm trù trận pháp bình thường. Nói cách khác…”
Trang tiên sinh nhìn Mặc Họa.
Mắt Mặc Họa dần sáng lên, tiếp lời:
“Nói cách khác, đây thực chất là một tuyệt trận đàng hoàng, chỉ là bị người dùng thủ đoạn tà dị để vẽ ra?”
Trang tiên sinh hài lòng nói: “Không sai.”
Mặc Họa lại nhíu mày, “Nếu là tuyệt trận đàng hoàng, sao không dùng một cách đàng hoàng, mà cứ phải dùng những thứ tà ma ngoại đạo này?”
Ánh mắt Trang tiên sinh mờ mịt nói:
“Bởi vì nếu dùng cách đàng hoàng, hắn vẽ không ra…”
Mặc Họa giật mình.
Trang tiên sinh trầm mặc một lát, thở dài:
“Đi theo chính đạo, thực ra vô cùng gian nan…”
“Thế gian tu sĩ chính đạo, dù không thiếu kẻ mua danh chuộc tiếng, đạo mạo giả nhân, nhưng vẫn có người đạo tâm chính trực, kiên nghị.”
“Tu sĩ chân chính, tâm tính, thủ đoạn, lòng dạ đều hơn người thường, nỗ lực cố gắng, chịu đựng gian khổ, đối mặt chỉ trích cũng khác hẳn người thường.”
“Trận pháp cũng vậy.”
“Trận pháp chính đạo, càng đi sâu càng khó học, trả giá gấp mười lần công sức, thành quả thu được thường chỉ một hai phần.”
“Vậy nên nhiều tu sĩ bắt đầu tìm đường tắt.”
“Đường tắt đó chính là tà trận.”
“Thần thức không đủ thì cứ quan tưởng, mù quáng mượn thần niệm của người khác mà không phân biệt, luyện hóa.”
“Trình độ luyện trận không đủ thì vẽ lên da người để thân hòa linh lực, giảm độ khó của trận pháp.”
“Lĩnh ngộ trận trụ cột không sâu thì lấy máu người làm mực, lòng người làm mắt, cưỡng ép thúc đẩy trận pháp chi lực lưu chuyển…”
“Cái gọi là tà trận, cùng trận pháp thông thường đều tuân theo trận lý giống nhau.”
“Chỉ là có tu sĩ không muốn nghĩ, không muốn học, không muốn luyện, không muốn lĩnh hội, nên dùng phương thức mưu lợi, lấy tính mạng, huyết nhục của người khác làm hình hài và đầu mối then chốt để vẽ ra trận pháp mà bản thân không thể vẽ được…”
Nói xong, Trang tiên sinh nhìn Mặc Họa, ngữ điệu đầy tâm ý:
“Cho nên trước đây ta không nói cho con về trận lý của tà trận, là để con kiên trì học trận pháp, từng bước luyện tập, không nên nóng vội, đừng nghĩ đến đường tắt.”
“Con có thiên phú cực tốt, ngộ tính cũng cao, một khi nghĩ đến đường tắt, học tà trận, sa vào ma đạo, trình độ trận pháp có thể tăng vọt, tiến triển cực nhanh.”
“Nhưng nếu vậy, con sẽ nếm được ngon ngọt, không còn khổ luyện trận pháp nữa, cũng không thể thấy được đại đạo chân chính.”
“Học tà trận là dục tốc bất đạt, không thể lâu dài.”
“Trước mặt trận sư chính thức lĩnh ngộ thiên đạo, tà trận sư chẳng qua chỉ là kẻ đầu cơ trục lợi, hạng người vô dụng.”
“Tà trận chỉ là thứ ô uế, đồ dỏm chỉ được cái vẻ bề ngoài, tà không thắng chính, không chịu nổi một kích!”
Ánh mắt Trang tiên sinh dần sắc bén, cả người như thanh tiên kiếm giấu mũi nhọn, ẩn ẩn tràn ra khí thế kinh người.
“Con phải nhớ kỹ, tu sĩ chúng ta không vào tà ma ngoại đạo, không phải là không thể, mà là khinh thường!”
Mặc Họa tâm thần chấn động, khâm phục vô cùng.
Không nhập ma đạo, không phải là không thể, mà là khinh thường!
Câu nói này của Trang tiên sinh khắc sâu vào tâm trí hắn.
Như có người dùng kiếm khắc câu nói này lên đạo tâm của hắn.
Ánh mắt Mặc Họa dần kiên định, thần sắc cũng dần kiên nghị.
Nhìn lại tà trận trong tay, hắn cảm thấy tâm thần bình hòa hơn nhiều, dù đang nhìn trận pháp tà ma ngoại đạo, tràn ngập hoang đường và tà dị, hắn vẫn thấy thản nhiên, không chút lo lắng.
“Sư phụ, đệ tử nhớ kỹ rồi ạ!”
Mặc Họa trịnh trọng gật đầu.
Mấy ngày sau, Mặc Họa bắt đầu nghiên cứu bộ tuyệt trận này.
Hắn lấy trận lý, bỏ đi cặn bã.
Chỉ chú ý đến nguyên lý bản chất nhất của trận pháp, xem nhẹ lớp da trận văn, trận trụ cột huyết nhục, trận nhãn lòng người và những thủ đoạn tà ma đầu cơ trục lợi khác.
Độ khó của trận pháp tăng lên gấp bội.
Trận pháp Nhất phẩm mười hai văn, thần thức của Mặc Họa chỉ vừa đạt đến ngưỡng cửa.
Mà thần thức chỉ là ngưỡng cửa.
Có thần thức này, hắn còn cần luyện tập đường vân trận pháp, phân tích cách cục trận pháp, lĩnh ngộ nguyên lý trận pháp.
Quá trình này cần rất nhiều thời gian và luyện tập.
Thần thức sẽ hao hết rồi từ từ hồi phục, rồi lại hao hết…
Đạo Bia chưa hồi phục, Mặc Họa chỉ có thể dùng cách này, dựa vào năng lực của mình, tốn nhiều thời gian, hao tâm tổn trí, từng bước luyện tập, từng chút lĩnh hội.
Hắn ghi nhớ lời dạy của Trang tiên sinh, dù tiến độ chậm chạp, nhưng không kiêu ngạo, không nóng vội.
Tu hành cần sự kiên trì như nước chảy đá mòn.
Luyện tập trận pháp cũng vậy.
Mỗi lần luyện tập là một giọt nước, mỗi lần suy tư là một giọt mưa rơi trên đá.
Chỉ cần kiên trì, giọt nước sẽ xuyên thủng đá.
Nguyên lý trận pháp cũng sẽ được khám phá, trận pháp cũng sẽ được thấu hiểu và nắm giữ hoàn toàn.
Sau vài ngày tìm tòi, Mặc Họa dần lĩnh ngộ được môn đạo, có chút hiểu biết về bộ tà trận “Luyện thi” này.
Nhưng sự lĩnh ngộ này chưa sâu sắc, còn mông lung như cách một lớp lụa mỏng, nhìn không rõ.
“Xem ra luyện tập chưa đủ, suy nghĩ chưa đủ nhiều, thể ngộ chưa đủ sâu…”
Mặc Họa thở dài trong lòng.
Đúng lúc hắn định dành thêm thời gian thì thức hải rung động, Đạo Bia dần hồi phục.
Mặc Họa mừng rỡ, vội vàng chìm thần thức vào thức hải.
Màu xám trên Đạo Bia dần biến mất, khí tức cổ phác huyền diệu cũng dần tràn đầy hơn.
Mặc Họa thử vẽ vài bộ trận pháp, phát hiện Đạo Bia có thể dùng, chỉ là hiệu quả kém hơn trước.
Vẽ xong trận pháp rồi xóa đi, chỉ thu lại được một nửa thần thức.
Mặc Họa có chút tiếc nuối.
Xem ra Đạo Bia vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Nhưng như vậy cũng có thể dùng tạm, ít nhất còn hơn không.
Mặc Họa sờ vào Đạo Bia, xót xa nói:
“Lần sau ta sẽ để yên cho ngươi.”
Đạo Bia vẫn im lặng như trước, dường như có chút hờn dỗi, không chấp nhận lời xin lỗi của Mặc Họa.
Có Đạo Bia, dù chỉ là bản “không trọn vẹn”, số lần Mặc Họa luyện tập tuyệt trận mỗi ngày vẫn tăng lên gấp hai ba lần.
Sự lĩnh hội của hắn về tuyệt trận cũng nhanh hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, Mặc Họa cuối cùng cũng có thể vẽ ra tuyệt trận.
Trong trận pháp, linh lực hóa thành tơ mỏng, rời rạc nhưng tương ứng, tụ hợp lẫn nhau…
Nhưng cùng lúc đó, Mặc Họa lại nhíu mày.
Không đúng…
“Bộ tuyệt trận này… không trọn vẹn…”
Hoặc có thể nói, nó chỉ là một phần của cả bộ tuyệt trận.
Mặc Họa vẽ ra nhưng vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, linh lực vẫn lưu chuyển, vẫn có biến hóa đặc thù, nhưng lại đứt đoạn, như thể bị bỏ đi một phần.
“Sao lại không trọn vẹn?”
Mặc Họa không hiểu.
Rõ ràng trận nhãn, trận trụ cột, trận văn đều hoàn hảo.
Hơn nữa, bộ tuyệt trận này có tác dụng gì?
Linh lực trong trận pháp bị chia tách thành những sợi nhỏ li ti, xoắn lại với nhau, nhưng mỗi sợi lại có dòng chảy riêng.
Nhìn thì kỳ diệu, nhưng lại khiến người ta không thể hiểu nổi…
Trận pháp này vẽ trên tâm mạch cương thi thì có tác dụng gì?
Mặc Họa không nghĩ ra, bèn đi hỏi Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi để tham khảo ý kiến.
Bạch Tử Hi khẽ cau mày nói:
“Có lẽ là dùng để khống thi…”
“Khống thi?”
Mặc Họa nghi ngờ, “Tu sĩ luyện thi có pháp khống thi riêng, sao lại cần đến tuyệt trận?”
Nếu nhất định phải có tuyệt trận mới khống thi được, thì thế gian này chẳng có mấy ai luyện thi, cũng chẳng có mấy tu sĩ có thể luyện thi.
Dù sao trận sư biết tuyệt trận chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà luyện thi khống thi lại là một lưu phái khá nổi trong ma đạo.
Tu sĩ luyện thi không hiếm trong ma đạo.
Bạch Tử Hi suy nghĩ rồi nói: “Khống thi thì dễ, nhưng số lượng lại là vấn đề.”
“Số lượng?” Mặc Họa giật mình.
Bạch Tử Thắng nhớ lại rồi gật đầu:
“Đúng vậy, cùng một tu sĩ luyện thi không thể khống chế nhiều cương thi như vậy.”
“Trương Toàn khống chế mấy chục cỗ cương thi thành thạo điêu luyện, quả thực có chút kỳ lạ, hơn nữa hắn còn có thể luyện thêm cương thi, điều này không đúng…”
Mặc Họa giật mình.
Nếu một tu sĩ luyện thi có thể khống chế nhiều cương thi như vậy, thì theo chiến thuật “Thi Hải”, tu sĩ cùng cấp khác không thể nào là đối thủ của hắn.
Điều này rõ ràng là quá mạnh.
Bạch Tử Hi nói: “Tu sĩ luyện thi bình thường chỉ khống chế được vài cỗ, nhiều thì hơn chục cỗ, không thể khống chế nhiều đến mấy chục cỗ.”
Ánh mắt Mặc Họa ngưng lại.
Vậy có lẽ Trương Toàn ỷ vào tuyệt trận mới có thể khống chế nhiều cương thi như vậy.
Vậy phần còn lại của tuyệt trận ở đâu?
Mặc Họa trầm tư một lát rồi chợt sáng mắt:
“Có phải là cái chuông đồng?”
Bạch Tử Hi và Bạch Tử Thắng đều khẽ gật đầu.
Trương Toàn dùng chuông đồng để khống thi, nếu tuyệt trận không trọn vẹn thì rất có thể phần còn lại của trận pháp được vẽ bên trong chuông đồng.
Còn nguyên lý của bộ trận pháp này là gì thì phải đợi Mặc Họa tìm đủ trận pháp, nghiên cứu mới biết được.
“Xem ra vẫn phải tìm Trương Toàn…”
Mặc Họa gật đầu, lẩm bẩm.
Đồng thời, hắn còn một nghi hoặc khác.
Tuyệt trận khống thi này, Nhất phẩm mười hai văn, có khi nào là… Linh Xu Trận của Tiểu Linh Ẩn Tông?
Mặc Họa nhíu mày, suy tư kỹ lưỡng.
Trận pháp Nhất phẩm mười hai văn vượt quá giới hạn, cực kỳ hiếm.
Một Hoang Châu giới nhỏ bé chắc không trùng hợp đến mức có hai bộ tuyệt trận Nhất phẩm mười hai văn.
Hơn nữa Linh Xu Trận, linh khu, đầu mối then chốt linh lực…
Cũng rất giống hiệu quả khống thi.
Nếu bộ trận pháp này thực sự là Linh Xu Trận, thì ai đã vẽ nó?
Ai có thể nắm giữ tuyệt trận, đồng thời vẽ nó lên người Trương Toàn để khống thi?
Người vẽ trận này có phải là phản đồ của Tiểu Linh Ẩn Tông?
Hay là… Nghiêm giáo tập?
Mặc Họa rùng mình, ánh mắt trở nên phức tạp.