Chương 305 Binh cường
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 305 Binh cường
Chương 305: Binh cường
Lời nói là vậy, nhưng sự thật rành rành trước mắt, Dương thống lĩnh dù muốn không tin cũng không được.
Bởi lẽ Mặc Họa đã bắt đầu giải thích cho hắn về trận pháp trên dư đồ Hắc Sơn trại.
Sơn trại nơi nào vẽ trận pháp gì, trận pháp này dùng để làm gì, nếu cưỡng ép phá trận thì sẽ ra sao, còn nếu không phá trận thì thế nào.
Còn có toàn bộ mạch suy nghĩ tạo dựng trận pháp của Hắc Sơn trại, nơi nào trận pháp mạnh, nơi nào trận pháp yếu, nếu tiến công thì tốt nhất nên đi theo con đường nào.
Nơi nào có cửa ngầm và đường lui, cần phải phong tỏa trước để tránh tà tu đào thoát…
…
Dương thống lĩnh càng nghe càng thêm chấn kinh.
Trình độ tạo nghệ trận pháp này đã hoàn toàn vượt quá nhận thức của hắn, rất nhiều nguyên lý trận pháp, đừng nói là nghe hiểu, ngay cả nghe đại khái cũng đã tốn sức.
Lần trước hắn có cảm giác này là khi còn ở tộc học, theo tiên sinh trận pháp vò đầu bứt tai học trận pháp.
Dương thống lĩnh vụng trộm liếc nhìn Trương Lan.
Thần sắc Trương Lan bình tĩnh hơn nhiều, cũng vô cùng trấn định, nhưng nói là trấn định thì không bằng nói là có chút chết lặng…
Giống như khi đi học, mặc kệ giáo tập nói thế nào, bản thân cũng chẳng hiểu gì, dần dà, cũng thành ra kiểu “tai trái lọt tai phải”, chết lặng như vậy.
Trong lòng Dương thống lĩnh cũng dễ chịu hơn nhiều.
Hắn đã bảo rồi mà, Trương Lan với mình cũng chỉ tám lạng nửa cân thôi.
Tiêu chuẩn trận pháp của hắn vốn không ra gì, học chút đồ vật kia, trước mặt trận sư chính thức, ngay cả da lông cũng chẳng bằng.
Tiêu chuẩn của Trương Lan coi như cao hơn hắn một chút, nhưng cũng có hạn, trình độ trận pháp này, hắn cũng không thể nào nghe hiểu được.
Dương thống lĩnh âm thầm khinh bỉ Trương Lan một chút, rồi hết sức chăm chú lắng nghe Mặc Họa dùng giọng nói thanh thúy non nớt giảng giải về trận pháp.
Hắn cần phải hiểu rõ địa hình kết cấu và bố cục trận pháp của Hắc Sơn trại, mới có thể “bắn tên trúng đích”, vạch ra chiến thuật.
Có những trận pháp hắn không cần hiểu quá sâu, nhưng phải biết công dụng của chúng, và cần chú ý điều gì khi phá trận, để không rơi vào bẫy của tà tu.
Nhất phẩm phục trận vượt ra khỏi nhận thức trận pháp của hắn, cũng may Mặc Họa giảng giải có trật tự rõ ràng, tường tận lại dễ hiểu, những chỗ hắn chú ý tới thì Mặc Họa nói, còn những chỗ hắn không để ý thì Mặc Họa cũng cẩn thận nói rõ.
Dương thống lĩnh càng nghe càng nghiêm túc, thậm chí còn cầm bút lên, tùy thời ghi lại một vài yếu điểm.
Đợi Mặc Họa tiêu tốn hơn nửa ngày, giảng giải xong trận pháp trên dư đồ Hắc Sơn trại, Dương thống lĩnh vừa rung động trong lòng, vừa cảm thấy tâm tình phức tạp.
Rung động vì Mặc Họa tuổi còn trẻ mà đã có tạo nghệ trận pháp thâm hậu đến vậy.
Phức tạp là vì, hắn chưa từng nghe giảng trận pháp nghiêm túc như vậy trong giờ học ở tộc học, giờ lại nghe một tiểu trận sư giảng giải trận pháp, hắn lại nghe chăm chú đến vậy, thậm chí còn ghi chép…
Thái độ của Dương thống lĩnh đối với Mặc Họa, trong lúc bất tri bất giác đã trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
Đây là sự tôn trọng đối với một nhất phẩm trận sư.
Thậm chí so với phần lớn nhất phẩm trận sư mà hắn biết, tiêu chuẩn trận pháp của Mặc Họa rõ ràng còn cao hơn một bậc.
Dương thống lĩnh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau đó liền sai người dâng trà, bánh ngọt, còn bưng mấy bàn linh quả và linh nhục nồng đậm linh khí tới khoản đãi Mặc Họa.
“Tiểu Mặc tiên sinh cứ tự nhiên, không cần câu nệ.”
Dương thống lĩnh dùng ngữ khí vô cùng khách khí.
“Tạ ơn Dương thống lĩnh!”
Mặc Họa nói nhiều cũng có chút khát, bèn không khách khí nữa, thoải mái ngồi xuống, uống nước trà ngọt, chọn vài loại linh quả và linh nhục chưa từng ăn để nếm thử.
Dương thống lĩnh cầm dư đồ đã ghi chú cẩn thận, cùng Trương Lan trao đổi gì đó ở một bên.
Bọn hắn không tránh Mặc Họa, Mặc Họa liền đường đường chính chính dự thính.
Chỉ là những điều hai người nói phần lớn là về bố trí đạo binh, công thủ chuyển đổi, hành quân bày trận, hắn cũng không hiểu lắm, chỉ có thể nhớ mang máng một chút, xem sau này có dùng được không.
Mặc Họa vừa ăn ngon lành, vừa thích thú lắng nghe.
Đợi hai người nói xong, Mặc Họa đã ăn uống no đủ, liền hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất:
“Dương thống lĩnh, lần này có thể tiêu diệt Hắc Sơn trại không?”
Dương thống lĩnh hơi suy tư, ngẫm lại kế hoạch vừa rồi, lát sau chém đinh chặt sắt nói:
“Có thể!”
Ánh mắt Mặc Họa sáng lên, “Thật không?”
Dương thống lĩnh gật đầu, giải thích cho Mặc Họa:
“Đạo binh có thể nói là những tu sĩ tinh nhuệ nhất của Đạo Đình, đạo binh mạnh, không phải mạnh ở tu vi của một tu sĩ, mà mạnh ở sự phù hợp giữa áo giáp, linh khí, trận pháp và các loại pháp môn tu đạo với linh căn, công pháp và đạo pháp của đạo binh.”
“Một đội đạo binh mười người, thường lựa chọn những tu sĩ có linh căn giống nhau hoặc gần giống nhau, công pháp cùng loại hoặc tương hỗ điều hòa, mặc thêm áo giáp tinh lương, tay cầm binh khí dài sắc bén, trên áo giáp và binh khí còn vẽ thêm trận pháp liên chi đồng khí, cộng minh sĩ khí, khi giao chiến với tu sĩ cùng cảnh giới, có thể nói là đánh đâu thắng đó.”
“Cho dù đối mặt với tu sĩ cảnh giới cao hơn, cũng có sức đánh một trận!”
“Vậy Trúc Cơ nhiều cũng có thể đánh thắng sao?” Mặc Họa hỏi.
Hắn biết, trong Hắc Sơn trại có tới bốn đương gia, tức là khoảng bốn tà tu Trúc Cơ kỳ.
Mà theo cảm nhận của Mặc Họa, trong đạo binh chỉ có Dương thống lĩnh là tu sĩ Trúc Cơ.
Dương thống lĩnh không trả lời mà hỏi ngược lại Mặc Họa:
“Luyện khí tu sĩ so với Trúc Cơ tu sĩ thì thế nào?”
Mặc Họa nhớ lại lời Du trưởng lão đã nói, bèn đáp: “Mười tu sĩ Luyện Khí tầng chín có thể đổi lấy một tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ.”
“Lời này đúng, nhưng không hoàn toàn đúng.” Dương thống lĩnh nói, “Không phải cứ mười tu sĩ Luyện Khí tầng chín tùy ý là có thể chống lại Trúc Cơ tiền kỳ.”
“Nếu mười tu sĩ Luyện Khí tầng chín đều thiếu kinh nghiệm lâm chiến, phối hợp không đủ ăn ý, dù có hơn mười người, cũng sẽ bị tu sĩ Trúc Cơ bắt lấy sơ hở, tiêu diệt từng bộ phận.”
“Chỉ có những tu sĩ Luyện Khí tầng chín đã trải qua chiến trận, kinh nghiệm phong phú, ý chí kiên định, phối hợp ăn ý, mới đủ sức vượt cấp tác chiến.”
“Đạo binh chính là như vậy sao?” Mặc Họa hỏi.
Dương thống lĩnh khẽ gật đầu, “Không chỉ có vậy, đạo binh còn có vũ khí và trận pháp chuyên dụng gia trì, tiểu đội kết trận, chính diện tác chiến, thậm chí có thể tru sát tu sĩ Trúc Cơ!”
Mặc Họa rung động trong lòng.
Đạo binh lại cường đại đến vậy, trách sao Hắc Sơn trại thế lực lớn mạnh như thế, mà vẫn làm việc ẩn nấp, chắc hẳn là sợ bị Đạo Đình phát hiện, bị đạo binh tiễu sát.
Dù chỉ là đạo binh Luyện Khí tầng chín, kết thành chiến trận cũng đủ để chống lại tu sĩ Trúc Cơ.
Một Luyện Khí tầng chín không thể đối kháng Trúc Cơ, vậy thì mười người, mười người không đủ thì trăm người.
Một khi hàng trăm hàng ngàn đạo binh kết thành chiến trận, trùng sát trên chiến trường, chỉ vài tu sĩ cảnh giới cao hơn cũng không thể ngăn cản.
Mặc Họa bỗng nhiên tỉnh ngộ:
“Cái này cũng giống như trận pháp, trận văn không đủ mạnh thì tích lũy trận văn hình thành đơn trận, đơn trận không đủ mạnh thì tích lũy đơn trận hình thành phục trận, phục trận vẫn chưa đủ mạnh thì lại tích lũy thêm nhiều đơn trận, hình thành đại trận cường đại hơn!”
“Tích cát thành tháp, tụ sông thành biển, trận pháp tích tiểu thành trận, tu sĩ yếu lâu ngày thắng mạnh, đây cũng là một loại pháp tắc của thiên đạo!”
Mặc Họa càng nói, con mắt càng sáng tỏ.
Dương thống lĩnh tuy không hiểu trận pháp, nhưng cũng không khỏi gật đầu, cảm thấy rất có lý. Hắn lãnh binh tác chiến lâu năm, thấm nhuần điều này, thấu hiểu rất rõ.
Mặc Họa vẫn còn một điểm nghi hoặc, “Đạo binh dùng trận pháp, là trận pháp gì vậy?”
Dương thống lĩnh do dự một chút, lộ vẻ áy náy nói:
“Đây là cơ mật của Đạo Đình, không thể nói cho người ngoài.”
Kỳ thật không phải là không thể nói, chủ yếu là hắn cũng không biết.
Những trận pháp này đều do Đạo Đình trù tính chung rồi chế tạo, sau đó giao cho đạo binh ti phát xuống, bọn hắn chỉ phụ trách sử dụng, thậm chí xây cũng không biết xây, tự nhiên càng không biết bên trong vẽ những trận pháp gì.
Nhưng nói mình không biết thì có chút mất mặt, nên hắn mượn cớ cho qua chuyện.
Mặc Họa không nghi ngờ gì, cũng xin lỗi: “Là ta liều lĩnh, lỗ mãng.”
Trận pháp cơ mật của đạo binh, quả thật không nên dò hỏi, hắn cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ, muốn biết những trận pháp này so với những trận pháp hắn thường học có gì khác biệt.
“Những chuyện này không đáng gì, không cần để ý.” Dương thống lĩnh có chút chột dạ, khoát tay nói.
Mặc Họa lại cùng Dương thống lĩnh hàn huyên đơn giản, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Dương thống lĩnh lại thần sắc chần chờ, muốn nói lại thôi.
Mặc Họa không khỏi hỏi: “Dương thống lĩnh còn có chuyện gì sao?”
Dương thống lĩnh liếc nhìn Trương Lan, thở dài nói:
“Còn một việc nữa, sương mù trận ở thâm sơn đã thay đổi, chúng ta không tìm được Hắc Sơn trại ở đâu.”
Hắn nhờ Trương Lan mời một vị trận sư, một là để giảng giải về trận pháp trên dư đồ Hắc Sơn, hai là phải vào thâm sơn, xác nhận lại vị trí sương mù trận, để bọn hắn tiến đánh Hắc Sơn trại.
Nhưng hắn phái trinh sát đi điều tra, lại phát hiện vị trí sương mù trận trong rừng sương mù đã thay đổi, không chỉ vậy, sương mù trong rừng cũng trở nên nồng đậm hơn.
Bản đồ chỉ đường rừng sương mù mà Mặc Họa đã vẽ trước đó tự nhiên cũng vô dụng.
Bản đồ chỉ đường mất hiệu lực, bọn hắn không tìm được lối vào Hắc Sơn trại, muốn tiêu diệt Hắc Sơn trại, tự nhiên cũng không thể bàn đến.
Mặc Họa lại có chút chần chờ, hắn đã hứa với Du trưởng lão là không vào núi sâu.
Vả lại Tam đương gia chắc hẳn vẫn còn canh cánh trong lòng về hắn.
Nhưng nếu không nghĩ ra cách thông qua rừng sương mù, thì không có cách nào tiêu diệt Hắc Sơn trại.
Mặc Họa nhìn Dương thống lĩnh và Trương Lan, hỏi: “Các ngươi sẽ làm hộ vệ cho ta chứ?”
Dương thống lĩnh gật đầu: “Ta và Trương Lan sẽ hộ tống ngươi đi.”
“Nếu gặp phải tà tu Trúc Cơ thì sao?”
Dương thống lĩnh lạnh lùng nói: “Ta sẽ điều thêm mấy đội đạo binh, nếu gặp tà tu Trúc Cơ, trực tiếp trấn sát! Chắc chắn bảo vệ ngươi chu toàn, không để ngươi thiếu một sợi tóc.”
Trương Lan cũng nói: “Ta cũng đã nói với Du trưởng lão như vậy, có đạo binh che chở, dù là tà tu Trúc Cơ muốn g·iết ngươi, chắc cũng không xuống tay được. Lúc này hắn mới đồng ý để ta tìm ngươi giúp đỡ.”
Mặc Họa khẽ gật đầu, “Được, vậy chúng ta đi xem rừng sương mù thế nào.”