Chương 301 Không bỏ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 301 Không bỏ
Chương 301: Không Bỏ
Mặc Họa hơi kinh ngạc, ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng không đến mức:
“Chỉ là hỏi thăm sự khác nhau giữa các tà trận thôi mà, không đến mức học xong ngay được đâu…”
Bạch Tử Thắng suy nghĩ một chút, thần sắc chắc chắn, lắc đầu nói:
“Người khác thì chưa chắc, nhưng ngươi thì khẳng định vừa học là biết ngay!”
Dù là tà trận hay ma trận, bản chất đều là những loại trận pháp đi ngược lại đại đạo, chỉ chăm chăm vào việc trục lợi.
Trận pháp chính đạo rất khó học.
Muốn học giỏi, cần phải tuân theo quy củ, làm việc gì chắc nấy, từng bước một vẽ trận pháp, từng chút một mạnh mẽ thần thức, cuối cùng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, mới có thể đạt được thành tựu trên con đường trận pháp.
Còn đám tà ma tu sĩ chỉ biết chăm chăm vào lợi ích trước mắt, không muốn chịu khổ cực, lại muốn nhanh chóng tiến bộ, nên mới tìm đến những phương pháp bàng môn tả đạo, thương thiên hại lý để cưỡng ép tăng uy lực trận pháp.
Tà trận và ma trận dễ học hơn trận pháp chính đạo nhiều.
Hơn nữa, chính và tà vốn nghịch phản nhau, trận sư bình thường có lẽ khó mà hiểu thấu đáo được, nhưng với một trận sư thông minh như Mặc Họa, thì chỉ cần nghe một lần là hiểu ngay.
Dù trong lòng Bạch Tử Thắng không muốn thừa nhận, nhưng Mặc Họa là người có thiên phú trận pháp kỳ quái nhất mà hắn từng thấy trong số những tu sĩ trạc tuổi.
Hắn học trận pháp chính thống đã nhanh như vậy rồi, huống chi là học những loại tà ma ngoại đạo kia.
Chỉ cần Trang tiên sinh điểm qua vài câu nguyên lý thôi, có khi hắn tự mình suy diễn ra được tà trận ấy chứ.
Mà một khi đã dấn thân vào tà ma, thì khó mà quay đầu lại được.
Bạch Tử Thắng nhìn Mặc Họa, vội vàng dặn dò:
“Ngươi tuyệt đối đừng có hỏi Trang tiên sinh đấy nhé, không thì chắc chắn sẽ chọc giận tiên sinh cho coi! Mấy thứ tà trận đó, tốt nhất là đừng có đụng vào.”
“Thật sao?” Mặc Họa có chút nghi ngờ.
Hắn cũng không hẳn là muốn học tà trận gì đâu, chỉ là nghĩ nếu lần sau gặp lại, có thể có cách ứng phó, để tránh lâm vào cảnh thúc thủ vô sách.
“Thật mà!” Bạch Tử Thắng thần sắc trịnh trọng.
“Được thôi.”
Nghe lời khuyên, ăn no bụng.
Đã Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi đều nói vậy, thì cứ bỏ qua đi, sau này có cơ hội rồi tính.
“Đúng rồi, ngươi vào Hắc Sơn trại, rồi làm sao ra được vậy?” Bạch Tử Thắng tò mò hỏi.
Thế là Mặc Họa lại kể lại “hành động vĩ đại” của mình, chuyện Tam đương gia dẫn đường, hắn đường đường chính chính nghênh ngang đi ra từ cửa lớn Hắc Sơn trại.
Bạch Tử Thắng nghe mà kinh hãi không thôi, nói thẳng: “Ngươi khoác lác!”
“Không tin thì thôi.”
Thấy thần sắc Mặc Họa không giống giả, Bạch Tử Thắng có chút xoắn xuýt, liền hỏi: “Sau đó thì sao?”
Mặc Họa lại kể đơn giản chuyện về sau, bao gồm cả việc hố ch·ết mấy tên tà tu kia.
Bạch Tử Thắng thần sắc nghiêm túc, trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định, nghiêm mặt nói:
“Với đảm lượng và hành động này của ngươi, ta quyết định, không thu ngươi làm tiểu đệ nữa.”
“Hả?”
“Ngươi có thể thăng cấp, làm sư đệ của ta!”
Mặc Họa không hứng thú lắm, nhếch miệng, “Ta có thèm đâu.”
Bạch Tử Thắng lại kinh ngạc, “Làm sư đệ ta mà ngươi cũng không thèm?”
“Có gì đáng thèm sao?”
“Đây chính là sư đệ của ta đó! Tu sĩ bình thường, dù là Triệu gia, Lý gia, hay Thân Đồ gia mấy dòng chính, muốn làm sư đệ ta, ta còn chẳng thèm để ý.”
Bạch Tử Thắng cực lực thuyết phục Mặc Họa.
Mặc Họa nghĩ nghĩ, hỏi: “Chúng ta đều là ký danh đệ tử của Trang tiên sinh, đâu tính là đồng môn sư huynh đệ?”
“Ký danh đệ tử cũng là đệ tử!” Bạch Tử Thắng kiên trì nói.
“Vậy cũng không đúng, ta nhập môn trước, theo lý mà nói, ta mới là sư huynh, ngươi là sư đệ ta.”
Bạch Tử Thắng sững sờ, nhịn không được nhảy dựng lên, “Không có khả năng!”
Không làm được “đại ca” thì thôi, miễn cưỡng làm “sư huynh” cũng được, giờ chẳng những sư huynh không xong, mình còn có nguy cơ biến thành “sư đệ”!
Bạch Tử Thắng không chấp nhận được!
“Ta tuổi lớn hơn ngươi, ta mới là sư huynh!”
“Ta nhập môn sớm hơn ngươi, ngươi phải gọi ta sư huynh!”
…
Bạch Tử Hi đứng bên cạnh, thấy bọn họ tranh luận không ngừng, liền nhặt lại quyển sách, ưu nhã nhã nhặn đọc tiếp.
Dưới gốc hòe lớn, tiếng cãi nhau thanh thúy, vừa ồn ào, lại vừa hài hòa.
Đến khi sắc trời dần muộn, mấy người ai về nhà nấy, núi cư mới yên tĩnh trở lại.
Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng buông xuống, phủ lên cảnh sắc núi non và rừng trúc một lớp ngân huy nhàn nhạt.
Trong trúc phòng, Trang tiên sinh chậm rãi mở mắt, nhìn ánh trăng hắt lên núi non trước mắt, lặng lẽ xuất thần.
Không biết từ lúc nào, Khôi lão lặng yên không một tiếng động xuất hiện, giọng nói vẫn khô khốc khàn khàn như trước:
“Thương thế của ngươi nặng thêm rồi.”
“Vốn dĩ đã nặng như vậy mà.” Trang tiên sinh ngữ khí bình thản, không chút hỉ nộ.
Khôi lão trầm mặc, sau đó đạm mạc nói:
“Thương thế nặng thêm, nên đi thôi.”
Trang tiên sinh không trả lời.
“Không nỡ sao?” Khôi lão hỏi.
Trang tiên sinh duỗi lưng một cái, qua loa cười cười, “Đúng vậy, cảnh sắc ở đây không tệ, thời gian nhàn nhã, có ăn có uống, bỏ đi thật có chút không nỡ.”
“Ngươi không nỡ là những thứ này sao?”
Trang tiên sinh vẫn nhìn về phía núi non đen kịt xa xăm, không nói gì.
“Nhân quả không nên liên lụy quá sâu.” Khôi lão lại nhắc nhở.
“Lại chờ một thời gian đi,” Trang tiên sinh suy nghĩ một lát, thở dài, “Chờ dạy hết những gì cần dạy… Cứ thế mà đi, ta không yên tâm lắm.”
Khôi lão nhíu mày, “Ở lâu một chỗ, bị tính ra vị trí, thì sinh tử khó liệu.”
“Trong lòng ta biết rõ, nhưng vẫn cần thời gian.” Trang tiên sinh thần sắc vẫn thong dong.
“Ngươi hiểu rõ là tốt, dù sao mệnh cũng là của ngươi.”
Khôi lão thản nhiên nói, rồi không nói gì thêm.
Trúc phòng lại lâm vào tĩnh lặng.
Bóng đêm dần sâu, ánh trăng cũng dần lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, Trang tiên sinh mở miệng:
“Khôi lão, ngươi nói… ta còn có thể trốn được bao lâu nữa?”
Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Khôi lão không biết đã đi đâu, không biết là không có ở đây, không nghe thấy, nên không đáp; hay là nghe thấy, nhưng không biết trả lời thế nào, nên cũng không đáp.
Ánh mắt Trang tiên sinh thâm thúy, mang theo nụ cười tự giễu.
Mặc Họa về đến nhà, ăn cơm tối xong, về phòng, liền ghé vào bàn học nhỏ, bắt đầu vẽ Nghịch Linh Trận.
Trận pháp này hắn đã học xong, giờ luyện thêm, một là để ma luyện thần thức, hai là để tăng độ thuần thục, để nắm vững hơn bộ trận pháp này.
Nhất phẩm Nghịch Linh Trận, học đã khó, bắt đầu luyện cũng tốn sức không kém.
Mặc Họa cũng chỉ miễn cưỡng vẽ ra được, bút pháp không quen, trận văn không đủ rõ ràng, lý giải về trận trụ cũng không đủ sâu sắc, thần thức cũng chỉ miễn cưỡng đủ, nên còn rất nhiều chỗ cần luyện tập, cần luyện tập rất nhiều lần mới có thể coi như nắm vững.
Mặc Họa nằm sấp trên bàn, tập trung tinh thần, tay nhỏ cầm bút, có vẻ cố hết sức vẽ Nghịch Linh Trận.
Chờ hắn vẽ xong một lần, thần thức gần như hao hết, liền tĩnh tâm minh tưởng, khôi phục thần thức.
Cùng lúc đó, tà niệm cũng trỗi dậy, không ngừng sinh sôi, nhiễu loạn tâm cảnh Mặc Họa.
Mặc Họa liền làm theo lời Trang tiên sinh, lấy tà niệm luyện tâm.
Một khi sinh lòng tà niệm, không sợ hãi, không trốn tránh, tâm như gương sáng, nghĩ lại tự thân, vừa triệt tiêu tà niệm, vừa từng chút từng chút, trong những tạp niệm hỗn loạn, kiên định bản tâm.
Minh tưởng một lát, tà niệm dần biến mất, thần thức Mặc Họa cũng dần tràn đầy trở lại.
Mặc Họa lại luyện một bộ Nghịch Linh Trận, sau đó nghỉ ngơi một hồi, bắt đầu cân nhắc kế hoạch trúc cơ.
Trước đó hắn chỉ đơn thuần nghĩ đến trúc cơ, lại không biết nên trúc cơ như thế nào, cần chuẩn bị những gì.
Sau khi hỏi Trang tiên sinh, hắn mới hiểu rõ hơn một chút.
Nói ngắn gọn, là trước khi trúc cơ, thần thức phải ma luyện mạnh mẽ đến mức nào, để sau khi trúc cơ, thần thức tăng gấp bội, làm đạo cơ cho việc lấy thần thức chứng đạo trong tương lai.
Việc đầu tiên cần làm, vẫn là tu luyện, một mực tu luyện đến luyện khí tầng chín.
Trước đó Mặc Họa muốn nhanh chóng trúc cơ, nên tâm tính có chút vội vàng, giờ muốn rèn luyện cảnh giới, củng cố thần thức, ngược lại không vội vã nữa.
Cố gắng giữ lòng bình thường, mỗi ngày tu hành không ngừng, đợi đến khi nước chảy thành sông, không cần nóng lòng cầu thành.
Ngoài tu luyện, quan trọng nhất vẫn là thần thức.
Hắn hiện tại luyện khí tầng bảy, còn hai lần đột phá tiểu cảnh giới, mỗi lần đột phá, thần thức hẳn là sẽ tăng cường một chút.
Học tập Nghịch Linh Trận, cũng mượn Đạo Bia luyện tập, thần thức sẽ còn vững bước tăng trưởng.
Chờ nắm vững Nghịch Linh Trận, Trang tiên sinh nói sẽ dạy hắn những thứ khác.
Nếu Mặc Họa đoán không sai, hẳn là cách lợi dụng Nghịch Linh Trận, làm trận pháp vỡ vụn.
Mặc Họa nhớ kỹ lời Trang tiên sinh:
“Trận pháp vỡ vụn, linh lực trong dàn khung trận pháp, lấy hình thức trận văn nghịch loạn, xung đột, không ngừng sinh diệt, sẽ sinh ra linh lực ba động cực mạnh, có uy năng cực hạn mà không thể tưởng tượng được…”
Mặc Họa vô cùng chấn kinh, cũng vô cùng tò mò, uy lực trận pháp vỡ vụn, đến cùng mạnh đến mức nào, mạnh đến mức Trang tiên sinh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Sau khi học xong những thứ này, Trang tiên sinh hẳn là sẽ tìm một vài trận pháp thiên đạo dị số khác, để hắn lĩnh hội.
Mặc Họa rất muốn biết, uy năng và hiệu quả của những trận pháp thiên đạo dị số khác, có thoát ly khỏi phạm trù năng lực của tu sĩ bình thường hay không.
Những trận pháp này, cùng Nghịch Linh Trận, cùng với những trận pháp nhất phẩm phổ thông khác, có gì khác nhau.
Cuối cùng, còn có quan tưởng đồ.
Nếu thần niệm tà vật trong quan tưởng đồ không mạnh, liệu hắn có thể dựa vào “ăn đồ” để tăng cường thần thức hay không?
Ăn đồ luyện thần, tà niệm luyện tâm.
Có Đạo Bia trấn áp, phong hiểm hẳn là không lớn lắm.
Bất quá, việc ăn đồ chỉ có thể coi là phương án dự phòng, một là quan tưởng đồ rất hiếm, Mặc Họa không tìm thấy, cũng không biết tìm ở đâu.
Hai là không nhìn ra bản tướng, Mặc Họa cũng không biết thần niệm trong đồ là tà hay quỷ, mạnh hay yếu, không nên tùy tiện ra tay.
“Quan tưởng đồ cứ để sau này tính…”
Dù không dựa vào quan tưởng đồ, chỉ cần làm tốt những việc trên, Mặc Họa cũng đủ để ma luyện thần thức, tiến thêm một bước trên con đường trúc cơ, ma luyện đến càng thêm cường đại.
Có thần thức cường đại, học tập nhị phẩm trận pháp sẽ thành thạo hơn, trở thành nhị phẩm trận sư cũng nằm trong tầm tay.
Uy lực của nhị phẩm trận pháp như thế nào, lại có những hiệu quả gì?
Nếu học xong nhị phẩm trận pháp, liệu hắn có phải là nhị phẩm trận sư trẻ tuổi nhất hay không?
Tu giới rộng lớn, thiên tài vô số, trong số các nhị phẩm trận sư, dù không phải trẻ tuổi nhất, nhưng ít nhất cũng phải là một trong những người trẻ tuổi nhất.
Mặc Họa có chút ước mơ, không khỏi cảm kích Trang tiên sinh.
Không có Trang tiên sinh chỉ điểm, trận pháp của hắn không thể học tốt và nhanh như vậy, đừng nói đến việc trở thành nhất phẩm trận sư, thậm chí học được trận pháp trên cả nhất phẩm.
Nghĩ đến đây, Mặc Họa bất giác nhíu mày.
Dạo gần đây, Trang tiên sinh có vẻ không ổn.
Tiên sinh dường như càng thích ngủ, so với trước kia, cũng dễ mệt mỏi hơn, không biết có phải tu hành gặp vấn đề gì không…
Dù vẻ ngoài vẫn là dáng vẻ bại hoại, thong dong thoải mái như thường.
Nhưng Mặc Họa tâm tư tỉ mỉ, lại ở chung với Trang tiên sinh lâu như vậy, vẫn có thể nhận ra một chút bất ổn của Trang tiên sinh.
“Tiên sinh… không sao chứ…”
Mặc Họa có chút lo lắng.