Chương 264 Ẩn Nặc Trận
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 264 Ẩn Nặc Trận
Chương 264: Ẩn Nặc Trận
Mặc Họa ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy có nhiều thân phận cũng tốt.
Tu giới Cửu Châu rộng lớn bao la, vạn nhất sau này ra ngoài xông xáo, gặp phải chuyện khó, nhiều một thân phận cũng coi như có thêm một con đường.
“Đa tạ Trương thúc thúc!”
Mặc Họa thành tâm nói.
“Rảnh thì tạ ơn lão chưởng ti ấy, không có hắn thủ chịu thì ngươi cũng chẳng có cái lệnh bài này đâu.” Trương Lan đáp.
“Vậy ngươi thay ta tạ ơn chưởng ti nhé, lần sau có việc ta còn hỗ trợ.”
Có thể vặt được lông dê, Mặc Họa hăng hái hẳn lên.
Trương Lan cười: “Được, ta về sẽ nói lại với chưởng ti.”
Chẳng mấy chốc sau, Khương Vân mang thức ăn lên, tổng cộng năm sáu đĩa, có cả món mặn lẫn món chay, lại thêm cả rượu ngon.
Trương Lan nhướng mày: “Không tệ, giờ hào phóng đấy.”
Mặc Họa cười hắc hắc: “Ngươi cứ thoải mái ăn đi, đều tính vào của ta cả.”
Hơn 1000 linh thạch cơ mà, Mặc Họa mời Trương Lan ăn cả tháng cũng chẳng hề gì.
“Được, vậy ta không khách khí.”
Vì chuyện của Quang Đầu Đà và Khổng Thịnh mà bôn ba hồi lâu, ăn gió nằm sương, miệng nhạt thếch, Trương Lan cũng thực sự muốn khao bản thân một bữa.
Trương Lan ăn uống, Mặc Họa cũng rót một chén nhỏ, gắp những món mình thích.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, sau khi cơm no rượu say, Trương Lan liền cáo từ.
Mặc Họa suy tính một hồi về chuyện dư đồ, nhưng vẫn chẳng có đầu mối gì, bèn tạm thời gác lại, xem Trương Lan có moi được gì từ miệng của Độc Nhãn hay không.
Mặc Họa vẫn quyết định dồn tâm tư vào Ẩn Nặc Thuật trước.
Hắn rất muốn học được Ẩn Nặc Thuật.
Ẩn Nặc Thuật vừa có thể ẩn nấp, vừa có thể trinh sát, tự vệ, lại còn có thể chơi xỏ người khác.
Bề ngoài thì ẩn nấp dường như vô dụng, nhưng nếu vận dụng thỏa đáng, nó lại là một môn pháp thuật công phòng nhất thể.
Tiến có thể công, lui có thể thủ.
Tiến có thể tấn công bất ngờ, lui có thể trốn thoát ngàn dặm.
Cho dù Ẩn Nặc Thuật bị nhìn thấu, hắn vẫn còn Thệ Thủy Bộ để lật bài, không đến mức lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như Điêu Lão Tam.
Dù là gặp phải cảnh tu sĩ hỗn chiến, hắn cũng có thể thành thạo ứng phó.
Mặc Họa vẫn còn nhớ lời Khôi lão đã dạy: “Pháp thuật ngàn vạn, mỗi người mỗi vẻ, vận dụng chi diệu, tồn hồ nhất tâm.”
Ẩn Nặc Thuật hoàn toàn phù hợp với câu nói này của Khôi lão.
Chỉ là linh căn của Mặc Họa không quá phù hợp, nên tu ra lại thành nửa vời.
Mặc Họa cau mày suy tư.
Linh căn của tu sĩ khác nhau, năng lực cũng khác biệt, có dài ắt có sở đoản.
Nếu Ẩn Nặc Thuật có chỗ không trọn vẹn, vậy có phương pháp nào khác để bù đắp không?
Mặc Họa nghĩ mãi, cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra là trận pháp.
Đây cũng là sở trường của hắn.
Hắn lấy « Thiên Trận Đồ Lục » mà Trang tiên sinh cho ra từ túi trữ vật, lật qua lật lại đến hoa cả mắt, nhưng vẫn không tìm được trận pháp nào liên quan đến ẩn nấp.
Mặc Họa gãi đầu, quyết định đi hỏi Bạch Tử Thắng trước.
“Ẩn Nặc Trận?” Bạch Tử Thắng hơi kinh ngạc, nhìn quanh một chút rồi hạ giọng, “Ngươi định làm tặc à?”
Mặc Họa liếc hắn một cái, nhấn mạnh: “Ta là tu sĩ đứng đắn!”
“Vậy ngươi học trận pháp này làm gì?”
“Đương nhiên là để tự vệ.” Mặc Họa đáp.
Còn có cả để chơi xỏ người khác nữa…
Đương nhiên, lý do này Mặc Họa không nói ra, vì nghe không được đứng đắn cho lắm.
Bạch Tử Thắng khá ngay thẳng, không nghi ngờ gì, gật đầu: “Đúng vậy, Ẩn Nặc Thuật cực kỳ thích hợp để tự vệ.”
“Ngươi có biết trận đồ của Ẩn Nặc Trận không?”
Bạch Tử Thắng lắc đầu, quay sang hỏi Bạch Tử Hi: “Tử Hi, muội có biết không?”
Bạch Tử Hi cũng lắc đầu: “Đây là trận pháp hi hữu, chắc là Tàng Kinh Các của Bạch gia có, nhưng ta không mang ra.”
Mặc Họa có chút tiếc nuối, vậy thì vẫn chỉ có thể đi làm phiền Trang tiên sinh thôi.
Ngay sau đó, hắn lại hơi nghi hoặc: “Vì sao Ẩn Nặc Trận lại là trận pháp hi hữu? Chẳng lẽ vì Ẩn Nặc Thuật hiếm thấy sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Tử Hi đáp với giọng thanh thúy, khẽ gật đầu.
Thấy Mặc Họa có vẻ không hiểu, Bạch Tử Hi kiên nhẫn giải thích: “Linh căn đặc thù, truyền thừa khan hiếm, loại pháp thuật này rất khó học, mà trận pháp có thể đạt được hiệu quả tương tự, lại càng hiếm hơn.”
Mặc Họa đã hiểu.
Truyền thừa của Ẩn Nặc Thuật vốn đã khó kiếm, yêu cầu về linh căn cũng hà khắc, phải là đơn hệ Thủy linh căn mới có thể học được.
Nếu lẫn tạp thuộc tính linh căn khác, sẽ thành ra dở dở ương ương như Mặc Họa, thủy hình phụ thể, nhưng không thể hoàn toàn ẩn hình.
Bởi vậy, tu sĩ biết Ẩn Nặc Thuật rất ít, nên trận pháp có thể ẩn nấp cũng tương đối trân quý.
Mặc Họa khẽ gật đầu, trong lòng cảm kích, hỏi Bạch Tử Hi: “Muội có muốn ăn gì không?”
Bạch Tử Hi do dự một chút, lấy ra một quyển thiện phổ từ túi trữ vật, lật đến trang có nếp gấp, chỉ vào món điểm tâm có tên “Đoàn Tụ Sum Vầy”: “Cái này.”
Mặc Họa nhìn lướt qua, món Đoàn Tụ Sum Vầy này trông hơi giống bánh trung thu nhân hoa.
Có hoa quế, hoa đào, hòe tiêu, hoa hải đường… đủ cả.
Hương hoa nồng nàn, nhưng không biết nhiều loại hoa trộn lẫn vào nhau như vậy thì hương vị có kỳ quái không.
Mặc Họa nhận lấy thiện phổ, cất vào túi trữ vật: “Được, ta sẽ nhờ mẫu thân làm thử xem.”
“Ừm.” Ánh mắt Bạch Tử Hi thanh tịnh, sáng rỡ.
Mặc Họa chuẩn bị đi tìm Trang tiên sinh, vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Tử Thắng đang nhìn mình chằm chằm, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi lại muốn ăn gì?”
Bạch Tử Thắng buột miệng: “Thịt thỏ!”
“Phiền phức đấy.”
“Không vội, nhớ mang cho ta một ít là được.” Bạch Tử Thắng nói.
“Được thôi.”
Bạch Tử Thắng cũng cảm kích: “Sau này ta giúp ngươi đánh nhau.”
“Được rồi.” Mặc Họa gật đầu: “Đánh nhau nhất định gọi ngươi.”
Chỉ là Tuyết di chưa chắc đã cho ngươi đi đánh.
Con em thế gia nghiêm chỉnh, việc tu đạo và bài tập càng nặng, khuôn sáo cũng nhiều hơn, ngược lại chẳng được tự do.
Giống như Tiền Hưng và Khổng Thịnh, tuy tự do nhưng lại coi trời bằng vung.
Mặc Họa thở dài trong lòng, rồi đi bái kiến Trang tiên sinh, hỏi về chuyện Ẩn Nặc Trận.
Trang tiên sinh nghe vậy thì nói: “Bây giờ ngươi còn học không được đâu.”
Mặc Họa yếu ớt hỏi: “Khó học lắm ạ?”
“Cũng có chút khó.” Trang tiên sinh đáp, rồi nhìn Mặc Họa một cái: “Nhưng với ngươi thì không khó.”
Dù sao trận phục khó nhằn như vậy mà ngươi còn vẽ ra được…
Trang tiên sinh thầm nghĩ.
“Cũng là vì thần thức sao?” Mặc Họa đoán.
“Không sai.” Trang tiên sinh gật đầu.
Mặc Họa kinh ngạc: “Cái Ẩn Nặc Trận này, chẳng lẽ cũng có mười đạo trận văn…?”
“Sao có thể trận pháp nào cũng có mười đạo trận văn, mười văn trận pháp đâu có rẻ rúng thế.”
Trang tiên sinh bật cười, lắc đầu, rồi nói tiếp: “Ẩn Nặc Trận chỉ có chín đạo trận văn, nhưng trận văn đặc thù, vẽ bắt đầu càng hao tâm tổn sức, thần thức cần thiết cũng nhiều hơn so với cửu vân trận pháp nhất phẩm thông thường.”
“Thần thức của nó lượng tại cửu vân trở lên, nhưng không đến mười văn.”
Mặc Họa lại hỏi: “Vậy rốt cuộc là nhiều hơn bao nhiêu?”
Cửu vân trở lên, không đến mười văn.
Nghe thì chỉ kém một văn, nhưng lượng thần thức lại kém gấp đôi.
Như Trang tiên sinh đã nói trước đó, cửu vân luyện khí, mười văn trúc cơ, thần thức từ cửu vân đến mười văn cần vượt qua khe rãnh từ luyện khí lên trúc cơ, thần thức cũng có được sự khác biệt to lớn.
Trang tiên sinh cười: “Trước đó ta chẳng phải đã cho ngươi chín đạo nửa nghịch linh trận sao?”
Mặc Họa khẽ gật đầu.
“Ngươi học được cái đó thì thần thức sẽ đủ để học Ẩn Nặc Trận.” Trang tiên sinh nói.
“Vậy thần thức cần thiết cho Ẩn Nặc Trận, đại khái là chín đạo rưỡi sao?”
“Chín đạo rưỡi, còn thiếu một chút.” Trang tiên sinh nói một cách cực kỳ nghiêm cẩn.
“Đệ tử hiểu rồi, đa tạ tiên sinh.”
Đã có mục tiêu thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, mà chín đạo rưỡi thần thức, đối với Mặc Họa mà nói, cũng không phải là quá xa vời.
Sau khi Mặc Họa cáo từ, Trang tiên sinh nhíu mày trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong trúc phòng, thân hình Khôi lão dần dần hiện ra.
Trang tiên sinh liền nói với Khôi lão: “Ngươi nói đúng, Luyện Khí cảnh mà muốn có thần thức trúc cơ, quả thực có chút khó.”
“Thần thức của Mặc Họa đứa nhỏ này tăng trưởng nhanh thật.” Khôi lão thản nhiên nói.
Ánh mắt Trang tiên sinh sâu thẳm: “Nhanh thật, nhưng vẫn chưa đủ nhanh.”
Ánh mắt đờ đẫn của Khôi lão chuyển sang nhìn ông.
Trang tiên sinh nói tiếp: “Trong số những tu sĩ ta từng gặp, thần trí của hắn tăng trưởng đã là nhanh nhất rồi, nhưng muốn nhờ vào đó mà đột phá hạn độ thần thức luyện khí, e là còn thiếu rất nhiều.”
“Cần bao lâu?”
“Khó mà nói.” Trang tiên sinh lắc đầu: “Theo tiến độ hiện tại, ít thì năm năm, nhiều thì mười năm. Mà thần thức càng về sau càng chậm tăng trưởng, nếu có sơ suất gì thì tốn mấy chục năm để trúc cơ cũng là chuyện có thể xảy ra.”
Khôi lão nhíu mày, trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc.
“Nhưng có biện pháp nào không?” Khôi lão hỏi.
Đầu ngón tay Trang tiên sinh gõ lên tay vịn ghế trúc, ánh mắt biến ảo chập chờn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Ta nghĩ đã.”