Chương 215 Chưởng ti
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 215 Chưởng ti
Chương 215: Chưởng ti
Mặc Họa dạo gần đây thấy cuộc sống bỗng trở nên thú vị hơn hẳn.
Lúc nào cũng có tu sĩ Tiền gia, hoặc đám tu sĩ được Tiền gia thuê mướn, lăm le tìm hắn gây sự. Nhưng nhất cử nhất động của bọn chúng đều bị Mặc Họa nhìn thấu từ trước.
Đa phần, chúng vừa định động thủ thì đã bị Liệp Yêu Sư phát hiện, cho một trận nhừ tử.
Thi thoảng, có kẻ ẩn mình kỹ càng, lọt qua được mắt Liệp Yêu Sư gần đó, nhưng vẫn không thoát khỏi thần thức của Mặc Họa.
Mặc Họa bèn gọi mấy vị thúc thúc Liệp Yêu Sư đến, tay nhỏ chỉ điểm, từng bước vạch trần đám tu sĩ Tiền gia đang theo dõi hắn. Sau đó, bọn chúng lại lãnh đủ một trận đòn đau.
Mặc Họa thì ung dung đứng bên xem kịch.
Nhờ vậy, thời gian tu luyện công pháp và học tập trận pháp của Mặc Họa cũng bớt nhàm chán hơn nhiều.
Hôm đó, Mặc Họa đang ngồi nhai quả dại Khương di tiễn cho ở tiệm ăn, vừa trò chuyện với An Tiểu Phú.
Từ sau lần Mặc Họa mời An Tiểu Phú ăn cơm hôm nọ, An Tiểu Phú cứ ba bữa lại mò đến đây hai bữa.
Mặc Họa hơi nghi hoặc, “Trong nhà ngươi chẳng phải có thiện lâu sao?”
“Ở đó chán chết, không ngon bằng ở đây, mà lại ở đây náo nhiệt.” An Tiểu Phú đáp.
Mấy lần đầu đến, An Tiểu Phú còn có chút câu nệ.
Mấy tu sĩ khác thấy y ăn mặc khác thường, cũng chẳng buồn nói chuyện.
Nhưng sau đó y đến nhiều hơn, quen thuộc hơn, lại thêm là bạn của Mặc Họa, nên các tu sĩ khác bắt đầu trò chuyện giết thời gian cùng y.
An Tiểu Phú giảng giải đạo lý ăn uống rành mạch, lại còn say sưa lắng nghe người khác kể chuyện Đại Hắc Sơn hay chuyện nhà hàng xóm.
Qua lại vài lần, An Tiểu Phú không còn câu nệ như trước nữa.
Thỉnh thoảng, y cũng mang chút rượu An gia ủ đến mời mọi người uống, mọi người cũng đáp lễ bằng chút quả dại, bánh ngọt các loại.
Hương vị có thể không ngon xuất sắc, nhưng rất đặc biệt, mà lại tấm lòng là thật.
An Tiểu Phú càng thích chạy tới đây hơn.
Ở An gia, y luôn cảm thấy có chút gò bó.
Thà đến tiệm ăn, cùng các tu sĩ bình thường tâm sự, uống chút rượu, sống những ngày tháng nhẹ nhõm tự tại.
Mặc Họa thấy y tự tìm được niềm vui thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
An Tiểu Phú nghe được chuyện cổ quái kỳ lạ nào đó, hoặc là lược bớt, hoặc là thêm mắm dặm muối, rồi kể lại cho Mặc Họa nghe. Dù thật hay giả, Mặc Họa cũng đều nghe rất chăm chú.
Sắc trời đã muộn, An Tiểu Phú có chút lưu luyến không rời về nhà.
Mặc Họa tiễn y xong, quay đầu lại thì thấy Trương Lan từ con đường đá xanh bên kia đi tới.
“Trương thúc thúc? Sao giờ này ngươi mới đến?”
Trương Lan thở dài: “Bận quá mà, giờ mới rảnh được chút.”
Mặc Họa rõ ràng không tin.
Trương Lan bất đắc dĩ, “Đi, giúp ta gọi vài món lát nữa tới, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Là mấy món đắt đắt một chút hả?”
“Ừ, cứ theo ý ngươi gọi.”
Mặc Họa cũng không gọi món gì quá đắt đỏ, chỉ là hơi đắt một chút thôi, đều là những món ngày thường hắn thấy ngon, nhưng không hay ăn.
Có một loại thịt dê, hơi có mùi gây gây, nhưng nhai kỹ thì rất thơm.
Còn có một loại thịt chó, vừa cay vừa ngon.
Hai loại yêu thú này đều ăn cỏ, dù g·iết người, nhưng lại không ăn thịt người, huyết khí tương đối sạch sẽ hơn chút.
Ngoài ra còn có chút rau quả theo mùa, trái cây tỉa tót vân vân.
Tổng cộng có 4, 5 bàn, có món mặn có món chay, màu sắc cũng đẹp mắt, bày trên bàn của Trương Lan.
Trương Lan cầm đôi đũa, trước đưa cho Mặc Họa, “Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”
Mặc Họa cũng không khách khí với hắn, nhận lấy đũa rồi bắt đầu ăn.
Đồ ăn đều rất ngon, một phần vì mẹ hắn làm, một phần vì do hắn chọn.
Mặc Họa ăn vài miếng, không kìm được mà híp mắt lại, nhưng nghĩ đến Trương Lan phải trả linh thạch, liền hào phóng nói:
“Ta bớt cho ngươi 20%!”
Trương Lan nhịn không được bật cười, “Tốt, bớt 20%! Đa tạ tiểu chưởng quỹ!”
“Không có gì.”
Mặc Họa cũng cười, lại gắp một miếng thịt dê, hỏi:
“Ngươi bảo tìm ta có việc, là chuyện gì vậy?”
Trương Lan đi thẳng vào vấn đề: “Chưởng ti muốn gặp ngươi.”
Mặc Họa ngớ người, “Chưởng ti? Chưởng ti của Đạo Đình Ti các ngươi?”
“Không sai.” Trương Lan cũng gắp một miếng thịt, khẽ gật đầu, tiếp tục nói, “Hắn nghe nói trận pháp họa của ngươi rất tốt, nên muốn gặp ngươi một lần.”
“Chỉ vì cái này thôi sao?”
Trương Lan thở dài.
Đâu chỉ vì trận pháp họa tốt, mà là vì nó quá tốt ấy chứ.
Hắn cũng không biết Mặc Họa từ khi nào, ngay cả nhất phẩm trận pháp cũng có thể vẽ ra được. Lúc nghe chưởng ti nhắc đến, hắn đã kinh hãi lắm rồi.
“Trận pháp họa tốt, vốn dĩ sẽ được kính trọng, huống chi ngươi còn trẻ như vậy, chưởng ti chắc chắn muốn gặp ngươi một lần.”
“Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa.” Trương Lan nói, “Là vì ngươi giúp xây dựng nên khu luyện khí và luyện đan ở cửa nam, đó chính là sản nghiệp tu đạo lớn nhất Thông Tiên thành.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến chưởng ti?” Mặc Họa nghi ngờ hỏi.
“Đạo Đình Ti cũng cần phải có công tích, quản lý bên dưới yên ổn, thu thuế linh thạch, xây dựng công trình tu đạo, đều được tính là công tích. Khu luyện khí và luyện đan lớn nhất Thông Tiên thành được xây dựng dưới sự quản lý của hắn, những thứ này tự nhiên đều được xem là chiến công của hắn.”
Mặc Họa bừng tỉnh ngộ.
Trương Lan uống một chén rượu, nói tiếp: “Lão chưởng ti lúc trẻ tuổi cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, nhưng lại chẳng có thành tích gì. Bây giờ tuổi đã cao, tâm tư cũng phai nhạt, vốn định thoái vị dưỡng lão, ai ngờ bánh từ trên trời rơi xuống, công tích lớn như vậy lại tính hết lên đầu hắn.”
Trương Lan lắc đầu, bật cười nói: “Cũng coi như là phúc báo đi, bởi vậy lão chưởng ti cảm kích ngươi lắm.”
Mặc Họa cười, ngượng ngùng nói: “Ta cũng đâu có làm gì, chỉ là vẽ mấy cái lưới pháp thôi mà.”
Trương Lan liếc hắn một cái, “Vừa vừa thôi, khiêm tốn quá lại thành tự phụ đấy.”
Ngươi vẽ “mấy điểm” trận pháp thôi á?
Từ kiến trúc đến lò luyện khí và lò luyện đan, trận pháp đều do ngươi vẽ cả đấy chứ.
Nghĩ đến đây, Trương Lan lại thở dài.
Cũng không biết cái đầu nhỏ của Mặc Họa rốt cuộc là lớn kiểu gì, sao lại có thần thức mạnh đến vậy.
Toàn bộ khu luyện khí và luyện đan đấy, nhiều trận pháp như thế, mà hắn một mình vẽ xong…
Mặc Họa thì có chút lo lắng nói: “Ta gặp chưởng ti, phải chú ý gì không? Ông ấy có kiêng kị gì không?”
Trương Lan lắc đầu.
Mặc Họa lại hỏi: “À phải rồi, chưởng ti không họ Phó đấy chứ?”
Trương Lan sững sờ, “Họ Phó thì sao?”
“Họ ‘Phó’, bỏ bớt một nét dưới thì thành bộ chưởng ti, nên nếu ông ấy họ Phó, thì chỉ có thể gọi là chưởng ti thôi, không thể gọi Phó chưởng ti được.”
Trương Lan dở khóc dở cười, “Ngươi nghe được ở đâu thế?”
“Đây là kinh nghiệm tu đạo, ngươi đừng quản ta nghe ở đâu.”
Trương Lan bất đắc dĩ nói: “Chưởng ti họ Chu, làm người không tệ, cũng không có gì kiêng kị. Ngươi còn nhỏ tuổi, coi như nói chuyện có gì không phải, ông ấy cũng sẽ không trách cứ đâu, cứ yên tâm đi.”
“Ừm ừm.” Mặc Họa khẽ gật đầu.
Hai ngày sau, Mặc Họa theo Trương Lan vào Đạo Đình Ti, đi gặp Chu chưởng ti.
Đạo Đình Ti coi như là uy nghiêm, nhưng rõ ràng có chút cũ kỹ, vài gian phòng đóng kín, không biết bên trong chứa gì.
Những gian phòng có thể vào, phần lớn là nơi các tu sĩ đình ti làm việc, bố trí trầm ổn, cũng không tính là xa hoa, bày đầy các loại sách vở và hồ sơ, cùng thẻ ngọc với đủ hình dạng và cấu tạo khác nhau.
Nhìn có chút tẻ nhạt, khác hẳn với tưởng tượng của Mặc Họa.
Đây là kiến trúc phía trên, nghe nói dưới mặt đất còn có đạo ngục.
Cái gọi là đạo ngục, chính là lao ngục giam giữ những tu sĩ phạm tội, xúc phạm «Đạo luật».
Mặc Họa cực kỳ muốn đi xem, để mở mang kiến thức, nhưng Trương Lan không cho.