Chương 214 Thương lượng
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 214 Thương lượng
## Chương 214: Thương lượng
Lạc đại sư trằn trọc khó ngủ cả đêm, sáng hôm sau liền tìm đến mấy vị trận sư của Thông Tiên thành, dặn dò vài câu, sau đó lại đến Tiền gia, tìm Tiền đại sư.
“Ta đã nói với bọn họ rồi, về sau không ai được phép gây khó dễ cho Mặc Họa nữa. Bên Liệp Yêu Sư kia cũng vậy, tốt nhất là không nên xảy ra tranh chấp.”
Tiền đại sư nhíu mày, “Lạc đại sư, ngài…”
Lạc đại sư hỏi ngược lại: “Tiền lão đệ, ngươi định thế nào?”
“Ngài nói Mặc Họa?”
“Không sai.”
Tiền đại sư liền giật mình, nói: “Ta vốn định kết giao với hắn, nếu hắn có thể vì Tiền gia ta hiệu lực thì tốt nhất. Nếu không được, ta cũng mong hắn có thể làm ngơ, không giúp ai cả. Còn nếu vẫn không xong, thì chỉ có thể ra tay vô tình thôi. Một khi động thủ, sống c·hết có số, ta không quản được.”
Tiền đại sư đem đề nghị với Tiền Hoằng nói cho Lạc đại sư nghe.
Lạc đại sư cười lạnh một tiếng, “Nhưng Tiền Hoằng lại trực tiếp hạ thủ, muốn đẩy Mặc Họa vào chỗ c·hết.”
Tiền đại sư sững sờ, lập tức thở dài:
“Hắn là gia chủ, ta không thể làm gì.”
Chuyện Tiền gia, tự nhiên chỉ có gia chủ định đoạt. Tuy ông là trận sư, lại là trưởng lão, thân phận không thấp, nhưng cũng không thể chi phối quyết định của gia chủ.
Ánh mắt Lạc đại sư ngưng tụ, “Vậy ngươi đã nghĩ kỹ đường lui chưa?”
“Đường lui?”
“Nếu Tiền gia cứ mãi xuôi gió xuôi nước, ngươi tự nhiên có thể làm trưởng lão Tiền gia. Nhưng nếu Tiền gia sụp đổ, ngươi sẽ đi đường nào?”
Tiền đại sư không vui, “Đại sư nói sai rồi, Tiền gia chiếm cứ Thông Tiên thành bao nhiêu năm nay, sao có thể nói ngã là ngã?”
Lạc đại sư uống trà, không nói gì.
Tiền đại sư tỉ mỉ suy nghĩ, đáy lòng chợt lạnh, hạ giọng:
“Ta là trưởng lão Tiền gia, cũng là trận sư của gia tộc, thụ hưởng ưu đãi của tông tộc, khó mà làm trái lợi ích tông tộc.”
Lạc đại sư chỉ điểm: “Ngươi là trận sư nên gia tộc mới ưu đãi, nếu ngươi không phải trận sư, Tiền gia có ưu đãi ngươi không?”
Trong lòng Tiền đại sư run lên.
Chuyện này trong lòng ông đã sớm biết, nhưng thân cư cao vị nên chưa từng nghĩ lại.
Tiền đại sư tiếp xúc qua từng tu sĩ Tiền gia, có người trông nhà giữ cửa, có người bưng trà rót nước, lại có kẻ khom lưng phục dịch.
Bọn họ cũng đều là đệ tử Tiền gia, có ai từng được hưởng ưu đãi đâu?
Nếu mình không phải trận sư, chưa chắc đã hơn bọn họ.
Gia tộc ưu đãi ông vì ông là trận sư, chứ không phải vì ông là đệ tử Tiền gia. Tất cả những gì ông có được bây giờ, truy nguyên là vì ông là trận sư.
Lạc đại sư nói tiếp: “Nếu ngươi là trận sư, Tiền gia dù yếu hơn nữa, ngươi vẫn sẽ được ưu đãi. Nếu ngươi không phải trận sư, Tiền gia dù mạnh hơn, cũng chưa chắc có phần cho ngươi.”
Tiền đại sư trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Mời Lạc đại sư chỉ rõ.”
Lạc đại sư nhướng mày, hỏi: “Trận sư coi trọng nhất là gì?”
Tiền đại sư suy nghĩ sâu xa một lát, nói: “Là gia tộc và truyền thừa?”
Lạc đại sư thất vọng, thở dài, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Là trận pháp!”
“Trận sư nên nghiên cứu trận pháp, tìm kiếm tạo nghệ trận pháp cao hơn. Nếu ngươi là Nhị phẩm trận sư, còn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của đám Luyện Khí kỳ này sao?”
Tiền đại sư chần chờ, “Nhưng trận pháp đâu phải dễ học…”
Ông đương nhiên biết trận pháp quan trọng, nhưng không có gia tộc cung cấp, không có truyền thừa trận pháp, thì làm sao học trận pháp được?
Lạc đại sư nhìn ông, nói:
“Ngươi đã là Nhất phẩm trận sư, không cần quá ỷ lại gia tộc. Tiền gia cũng không có truyền thừa cao siêu gì về trận pháp. Bây giờ cần làm là tìm cách tiến thêm một bước trên con đường trận pháp.”
“Lạc đại sư nói có lý, nhưng làm sao để tiến thêm một bước đây?” Tiền đại sư hỏi.
Lạc đại sư không trả lời thẳng.
Tiền đại sư đem mọi chuyện trước sau xâu chuỗi lại, bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi nói: “Mặc Họa?”
Lạc đại sư khẽ gật đầu.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Mặc Họa?” Tiền đại sư nghi hoặc.
Lạc đại sư trầm mặc hồi lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, có chút không tình nguyện nói:
“Trình độ trận pháp của Mặc Họa, ta còn kém xa.”
Tiền đại sư trợn to hai mắt, “Ngài không đùa đấy chứ?”
Sắc mặt Lạc đại sư bất thiện.
Tiền đại sư lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, trận sư vốn tính tình kiêu ngạo, không ai đem chuyện này ra đùa.
“Có thể… Nhưng sao có thể được? Hắn mới bao nhiêu tuổi?” Tiền đại sư không dám tin.
“Đừng để ý hắn bao nhiêu tuổi, sự thật vẫn là sự thật. Tu giới rộng lớn, thiên tài kinh tài tuyệt diễm vô số, ngươi ta kiến thức có hạn, chưa từng gặp qua cũng là chuyện thường.”
Lạc đại sư dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa tuổi hắn càng nhỏ, tiền đồ càng lớn, thành tựu trận pháp trong tương lai càng khó lường.”
Tiền đại sư cau mày, trong lòng có chút khó chịu, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
“Dù tương lai hắn có thể trở thành Nhị phẩm trận sư, ta cũng không muốn nịnh bợ hắn, làm chuyện phụ thuộc này!”
“Ngươi ngốc à!” Lạc đại sư nhỏ giọng mắng, “Ai bảo ngươi phụ thuộc? Ngươi cần là tạo nhiều thiện duyên, để tương lai hắn nể tình mà chỉ điểm ngươi vài câu về trận pháp.”
“Trận pháp không sợ khổ, chỉ sợ đi sai đường. Nếu hắn trở thành cao phẩm trận sư, một vài lời cũng đủ để ngươi rẽ mây thấy mặt trời, khỏi phải đi đường vòng.”
“Còn nịnh bợ? Ngươi già thế này, mặt đầy nếp nhăn, đâu phải tiểu cô nương nước trong veo, ai thèm ngươi nịnh bợ?”
Tiền đại sư nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng thấy Lạc đại sư nói có lý.
Nhất phẩm trận sư ở Thông Tiên thành đã là đỉnh, muốn tiến thêm bước nữa thật khó.
Không có truyền thừa, cũng không có Nhị phẩm trận sư chỉ điểm, rất nhiều trận pháp cấp bậc cao hơn, ông hiện tại học mãi không hiểu, căn bản không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu Mặc Họa thật có thể tiến xa hơn, thật có thể trở thành Nhị phẩm trận sư, đến lúc đó chỉ cần hắn chỉ điểm vài câu, thật đáng giá mười năm ông vò đầu bứt tai suy nghĩ khổ sở.
Về phần mặt mũi, Lạc đại sư còn không thèm để ý, ông còn để ý làm gì?
So với đại đạo trận pháp, những chuyện này căn bản không có ý nghĩa.
“Thế nhưng…” Tiền đại sư lo lắng nói, “Tiền gia muốn g·iết hắn, ta lại là trận sư Tiền gia, nếu hắn có thù tất báo, ghi hận ta thì sao?”
“Yên tâm.” Lạc đại sư nói, “Ta từng gặp Mặc Họa rồi, tính tình và phẩm hạnh của đứa trẻ này đều cực tốt, lại còn hiểu lý lẽ, chỉ cần ngươi không chọc hắn, hắn sẽ không giận lây sang ngươi.”
Lạc đại sư sống hơn trăm năm, mắt nhìn người luôn có.
Tiền đại sư khẽ gật đầu, lại cau mày nói: “Vậy ta nên làm gì?”
Ông cũng không thể trực tiếp phản bội Tiền gia được…
“Không làm gì cả.”
Tiền đại sư ngây người, “Không làm gì cả?”
“Tranh chấp của Tiền gia, ngươi đừng quan tâm, đừng gây khó dễ cho Mặc Họa. Ngươi chuẩn bị chút lễ vật, ta sẽ thay ngươi đưa cho hắn, nói rõ ngọn nguồn, hắn sẽ không trách tội ngươi.” Lạc đại sư nói.
Tiền đại sư suy nghĩ thật lâu, cũng nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy tốt nhất, vậy làm phiền Lạc đại sư.”
Như vậy vẹn cả đôi đường, ông cũng không cần khó xử.
Hôm sau, ông đi tìm Tiền Hoằng, dù không nói rõ, nhưng ông bày tỏ sự bất mãn với việc Tiền Hoằng không nghe theo đề nghị của ông, tự tiện phái người ra tay g·iết Mặc Họa, kết thêm thù oán.
Tiền Hoằng không vui, hai người bất đồng ý kiến, cuối cùng tan rã trong không vui.
Tiền Hoằng không tiện sai khiến Tiền đại sư làm việc nữa, nhưng đồng thời cũng không dám đắc tội ông quá.
Tiền đại sư là trưởng lão, sắp trở thành Nhất phẩm trận sư, có tiếng nói rất lớn trong tộc.
Nếu hắn ép Tiền đại sư quá, để ông ta liên minh với các trưởng lão khác, đến lúc đó vị trí gia chủ của hắn sẽ không dễ ngồi.
Tiền gia có thể có Nhất phẩm trận sư, trước mắt chỉ có Tiền đại sư, nhưng người có thể làm gia chủ Tiền gia thì có rất nhiều, không chỉ riêng Tiền Hoằng hắn.
Tiền đại sư cũng mượn chuyện này, dần dần giữ khoảng cách với Tiền Hoằng.