Chương 198 Bất công
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 198 Bất công
# Chương 198: Bất công
Mặc Họa vẫn đang miệt mài lĩnh ngộ Nhất phẩm Dung Hỏa Khống Linh Phục Trận, có điều tiến độ hơi chậm.
Đôi khi học đến mệt mỏi, hắn lại ngắm nghía cái lò luyện khí cỡ lớn, so sánh với trận đồ do mình thiết kế, rồi mô phỏng trong đầu những vấn đề có thể gặp phải khi vẽ trận pháp. Nhờ vậy, mạch suy nghĩ của Mặc Họa cũng trở nên rõ ràng hơn đôi chút.
Mải mê nhìn lò luyện khí, Mặc Họa vô cùng chăm chú, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện vẽ trận pháp. Đến khi ngẩng đầu lên, hắn chợt thấy trưởng lão Du đang đứng ngay bên cạnh.
Hình như từ lúc Mặc Họa nhìn lò luyện khí, trưởng lão Du đã đứng đó quan sát hắn, không biết đã bao lâu rồi.
Thấy Mặc Họa hoàn hồn, trưởng lão Du liền hòa ái hỏi: “Trận pháp học đến đâu rồi?”
“Học được một nửa rồi ạ, nhưng có lẽ còn cần thêm chút thời gian nữa mới có thể hiểu thấu đáo.”
Trưởng lão Du khẽ gật đầu: “Nên kết hợp giữa làm và nghỉ ngơi, đừng quá gắng sức.”
“Đa tạ trưởng lão Du.” Mặc Họa cười đáp, rồi hỏi: “Trưởng lão không vội sao ạ?”
Dù sao trận pháp vẽ xong càng sớm, cửa hàng luyện khí khởi công càng nhanh, mọi người cũng có thể sớm kiếm được chút linh thạch.
Việc đã đến nước này, Tiền gia chắc chắn không chịu khoanh tay đứng nhìn. Nếu cửa hàng luyện khí khởi công quá muộn, e rằng sẽ bị bọn chúng chèn ép.
Trưởng lão Du thần sắc bình tĩnh: “Ta đã vội hơn trăm năm rồi, đâu còn quan tâm mấy ngày này.”
Mặc Họa không hiểu ý.
Trưởng lão Du phủi phủi lớp tro bụi trên đất, ngồi xuống bên cạnh Mặc Họa, nói:
“Từ khi ta còn là luyện khí sư, chưa từng có được ngày tháng nào dễ thở. Những tán tu xung quanh ta cũng vậy, ai nấy đều vất vả, bận rộn suốt ngày, nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu linh thạch. Ta vẫn thường tự hỏi, số linh thạch ấy đi đâu hết cả rồi?”
“Cho đến khi ta thấy Tiền gia, phủ đệ của bọn chúng, chi phí ăn mặc của bọn chúng, cùng với cửa hàng luyện khí, luyện đan của bọn chúng… ”
“Trong cửa hàng luyện khí của Tiền gia, người rèn sắt là tán tu, người tôi luyện cũng là tán tu, tất cả những việc nặng nhọc đều do tán tu làm cả. Còn tu sĩ Tiền gia, chỉ cần ngồi một bên xem, rảnh rỗi thì uống trà, vênh váo sai bảo vài câu, chẳng cần làm gì khác.”
“Ta vẫn thường nghĩ, rõ ràng chịu khổ, chịu thiệt là chúng ta, những tán tu này, mà chúng ta lại chỉ có thể ăn đói mặc rách. Còn Tiền gia, rõ ràng là một đám phế vật, chẳng làm được gì, nhưng lại chẳng cần làm gì cả, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp.”
Trưởng lão Du thở dài: “Về sau ta đạt đến Trúc Cơ, bất hòa với Tiền gia, minh tranh ám đấu, dựa vào mặt dày, miệng lưỡi sắc bén và dám liều mạng, mới không còn phải chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, cũng dần dần hiểu ra một vài đạo lý…”
“Ta cũng muốn để cuộc sống của tán tu khấm khá hơn, cũng từng nghĩ đến việc mở vài cửa hàng luyện khí, luyện đan, nhưng một là không có linh thạch, hai là không biết trận pháp. Muốn làm chút gì đó, thật sự là muôn vàn khó khăn.”
“Cuộc sống như vậy, ta đã trải qua hơn trăm năm, nhẫn nhịn hơn trăm năm, cũng vội vã hơn trăm năm. Bây giờ cửa hàng luyện khí lớn như vậy đã xây xong, luyện đan phòng cũng xây được một nửa, ta ngược lại không vội nữa.”
“Mấy tháng nay làm được nhiều việc, còn hơn cả trăm năm cộng lại của ta. Vậy ta còn vội cái gì nữa?”
Trưởng lão Du lộ vẻ vui mừng.
Mặc Họa nhìn trưởng lão Du tóc trắng xóa, thân hình khô gầy nhưng ánh mắt vẫn quắc thước, không khỏi sinh lòng kính nể.
“Thế nhưng, nhỡ cửa hàng luyện khí xây xong, vẫn không đấu lại Tiền gia thì sao?” Mặc Họa lo lắng hỏi.
“Vậy thì bán.” Trưởng lão Du thẳng thắn đáp.
Mặc Họa ngớ người: “Bán ạ?”
“Đúng!” Trưởng lão Du khẽ gật đầu: “Có thể đấu lại Tiền gia thì tốt nhất, nếu không đấu lại được, chúng ta liền đem cả cửa hàng luyện khí lẫn luyện đan phòng cùng nhau bán đi. Bán được một khoản linh thạch lớn, chia đều cho mọi người cũng là một con số đáng kể, tóm lại sẽ không lỗ.”
“Việc này có bán được không ạ… ” Mặc Họa có chút không chắc chắn.
Trưởng lão Du nhướn mày: “Cửa hàng luyện khí và luyện đan phòng lớn như vậy, sao lại không bán được? Người khác muốn xây, cũng chưa chắc có thời gian và năng lực để xây dựng.”
Trưởng lão Du lại chỉ vào những trận pháp bên trong lẫn bên ngoài: “Còn những trận pháp do ngươi vẽ, đây đâu phải thứ mà trận sư bình thường có thể vẽ được? Coi như bọn chúng có thể vẽ ra, thì phải mời bao nhiêu trận sư, tốn bao lâu thời gian?”
“Yên tâm đi,” Trưởng lão Du vỗ vai Mặc Họa: “Chỉ bằng những trận pháp do ngươi vẽ, hai tòa cửa hàng luyện khí và luyện đan phòng này, đều phải bán được với giá trên trời!”
“Giá trên trời?”
Trưởng lão Du gật đầu: “Không phải giá trên trời thì không bán. Còn chuyện cò kè mặc cả, ta coi như tương đối sở trường.”
Mặc Họa nhìn trưởng lão Du, cảm thấy một khắc trước ông vẫn còn là một “nhà công nghiệp tu đạo”, chớp mắt đã biến thành “thương nhân địa ốc tu đạo”.
“Vậy ai sẽ mua ạ?” Mặc Họa khẽ hỏi.
“Vậy thì nhiều lắm.” Trưởng lão Du nói: “Tốt nhất là bán cho An gia, như vậy để An gia và Tiền gia tranh chấp, chúng ta, đám Liệp Yêu Sư, có thể ngồi xem kịch, cũng có thể từ đó mà đắc lợi. Tiếp theo là bán cho gia tộc ở Tiên thành khác, mượn dao giết người, để bọn chúng đến tranh đấu với Tiền gia. Thực sự không được, bán cho Tiền gia cũng được.”
“Tiền gia?” Mặc Họa giật mình nói.
“Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà đến. Chỉ cần bọn chúng chịu bỏ linh thạch ra, bán cho bọn chúng cũng không phải là không được. Trước đây ta cũng đâu phải chưa từng làm ăn với Tiền gia…”
Ngài kia là bắt cóc con tin của Tiền gia để lừa gạt, đâu tính là buôn bán chứ…
Mặc Họa thầm nghĩ trong lòng.
“Đương nhiên, đây đều là hạ sách, đều có khả năng nuôi hổ gây họa. Tình huống tốt nhất, vẫn là chúng ta tự mình làm, để tán tu ở Thông Tiên thành, đều có được một nghề nghiệp lâu dài.”
Mặc Họa khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Trưởng lão Du, ngay từ đầu ngài đã suy nghĩ kỹ những điều này rồi sao?”
“Đó là đương nhiên.” Trưởng lão Du nhìn Mặc Họa, kiên nhẫn giảng giải: “Chuyện lớn như vậy, không thể được ăn cả ngã về không mà làm, đó chính là đánh cược, tuyệt đối không được. Mọi thứ trước phải cân nhắc chu toàn, nghĩ kỹ đối sách, như vậy khi tiến lên phía trước mới có phương hướng, về sau lỡ có chuyện cũng có đường lui. Nhất là nhất định phải chừa cho mình một đường lui.”
Mặc Họa được mở mang tầm mắt, gật đầu nói: “Ta nhớ kỹ rồi ạ!”
Trưởng lão Du vui mừng liếc nhìn Mặc Họa, sau đó thở phào một hơi, đứng dậy: “Vậy ngươi cứ tiếp tục đi, ta không làm phiền ngươi nữa.”
“Vâng, trưởng lão đi thong thả.”
Trưởng lão Du rời đi, Mặc Họa lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện trận pháp.
Trong lòng Mặc Họa, vẫn mong sớm ngày học được trận pháp, để lò luyện khí sớm được chuẩn bị tốt, cửa hàng luyện khí cũng có thể sớm ngày khởi công.
Có điều, học trận pháp đích thật là một quá trình tiến lên tuần tự, chỉ có thể từng bước một mà học, nước chảy đá mòn, từng chút từng chút một, cuối cùng tự nhiên sẽ thành công.
Mặc Họa có gấp cũng không được.
Cứ như vậy qua khoảng nửa tháng, Mặc Họa mới rốt cục nắm vững được trận trụ cột của Dung Hỏa Phục Trận. Sau đó, hắn lại tốn thêm vài ngày, luyện tập tăng thêm Nhất phẩm Dung Hỏa Trận và các trận pháp khác vào bên dưới dàn khung trận trụ cột.
Về sau, hắn lại tốn thêm chút thời gian, một lần nữa kiểm chứng độ phù hợp giữa phục trận và cấu tạo của lò luyện khí.
Đến khi Mặc Họa cảm thấy đã chuẩn bị chu toàn, vạn sự sẵn sàng, lúc này mới bắt đầu động thủ, bắt đầu vẽ Nhất phẩm Dung Hỏa Khống Linh Phục Trận lên trên lò luyện khí Nhất phẩm cỡ lớn.
Trưởng lão Du đứng ngay bên cạnh quan sát.
Trước khi Mặc Họa chưa vẽ, ông vẫn còn khí định thần nhàn, nhưng hiện tại Mặc Họa bắt đầu đặt bút vẽ, ông lại đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Có lẽ là do tâm nguyện ấp ủ bấy lâu, rất có thể sắp thành hiện thực…
Trưởng lão Du thầm thở dài trong lòng.
Trong viện, lò luyện khí cỡ lớn đã được mở ra, các bộ phận rời rạc được bày biện chỉnh tề trên mặt đất, lò sưởi to lớn rộng mở, bày ra giữa sân nhỏ.
Bước đầu tiên của Mặc Họa, là phải vẽ ra trận trụ cột của phục trận trước, sau đó vẽ một bộ Nhất phẩm Dung Hỏa Trận lên trên trận trụ cột, rồi rót linh lực vào, xem trận pháp có hiệu lực hay không.
Nếu không có hiệu lực, vậy có nghĩa là trận trụ cột có vấn đề, cần phải kiểm tra lại, sửa sai và vẽ lại.
Nếu trận pháp có hiệu lực, có nghĩa là trận trụ cột không có vấn đề, về sau chỉ cần dựa theo quy hoạch của Mặc Họa, tiếp tục tăng thêm một bộ Nhất phẩm Dung Hỏa Trận khác, cùng với các trận pháp liên quan khác là được.
Mặc Họa điều chế xong linh mực, chuẩn bị xong đại hào trận bút, nín thở ngưng thần rồi bắt đầu chính thức đặt bút vẽ trận pháp.
Ngòi bút no mực chấm vào vách trong của lò luyện khí, thuận thế mà xuống, quấn quanh đạo thứ nhất trận văn.
Nhất phẩm Dung Hỏa Khống Linh Phục Trận.
Đây là trận pháp vượt xa năng lực của trận sư Nhất phẩm thông thường, cũng là trận pháp khó khăn nhất mà Mặc Họa từng vẽ cho đến nay!
Cũng không tính là câu giờ.
Loại kịch bản này, còn phải thiết lập một vài chi tiết quan trọng, viết thật sự rất tốn sức.
Hôm nay vẫn là canh năm, qua một thời gian ngắn sẽ chậm lại một chút.