Chương 172 Đoạn hậu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 172 Đoạn hậu
Chương 172: Đoạn hậu
Mặc Họa lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc về đạo luật và sự uy nghiêm của Đạo Đình.
Tình hình trước mắt cho thấy, Tiền gia lên đường rầm rộ, khí thế hung hăng, còn đám Liệp Yêu Sư thì phải vận chuyển linh khoáng, tiến bước chậm chạp. Cứ thế này, chưa đến Thông Tiên thành đã bị Tiền gia đuổi kịp mất.
Du trưởng lão nói: “Chúng ta cần người đoạn hậu!”
Du Thừa Nghĩa, Mặc Sơn cùng một số Liệp Yêu Sư luyện khí tầng chín liền đứng dậy.
Du trưởng lão khẽ gật đầu, phân phó:
“Lát nữa, Tiền Hoằng và Tiền Trọng Huyền hẳn là sẽ lật mặt ra tay. Ta sẽ ngăn chặn bọn chúng, còn các ngươi đối phó đám tu sĩ Tiền gia khác, vừa đánh vừa lui, không cần ham chiến, chỉ cần kéo dài được càng lâu càng tốt.”
Mấy người được giao nhiệm vụ thần sắc nghiêm túc gật đầu.
Trong tình huống này mà phải đoạn hậu, tất nhiên phải đối mặt với sự c·hết chóc từ Tiền gia, hơn nữa còn là lấy ít địch nhiều, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Huống chi Tiền gia còn có hai trúc cơ tu sĩ, nếu bọn chúng xé bỏ hiệp định mà ra tay, nhỡ Du trưởng lão không địch lại, đám Liệp Yêu Sư Luyện Khí kỳ ở lại đoạn hậu sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Mặc Họa nói: “Ta cũng xin ở lại đoạn hậu!”
Du trưởng lão trừng mắt liếc cậu một cái, “Ngươi còn nhỏ biết gì mà xem náo nhiệt, về nhà đi!”
Lúc đó ông còn phải ứng phó Tiền Hoằng và Tiền Trọng Huyền, đâu rảnh mà lo cho sự an toàn của Mặc Họa.
Mặc Sơn cũng xoa đầu Mặc Họa, ôn tồn nói: “Về đi con, mẹ con đang ở nhà chờ đấy.”
Họ không nói rõ, nhưng Mặc Họa hiểu rõ trong lòng, trong tình huống này mà ở lại đoạn hậu, tức là đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Cho dù cuối cùng có thể đoạn hậu thành công, e rằng cũng phải có vài Liệp Yêu Sư bỏ mạng.
Trong trận chiến với Tiền gia trước đây, đã có không ít Liệp Yêu Sư t·ử t·hương rồi.
Bây giờ linh khoáng đã đào xong, hơn nữa mọi người đã kiên trì đến tận bây giờ, Mặc Họa không muốn ai phải t·hiệt m·ạng thêm nữa.
Dù là Mặc Sơn, Du trưởng lão, hay những Liệp Yêu Sư khác mà Mặc Họa quen biết hoặc chưa quen, cậu vẫn hy vọng mọi người có thể cùng nhau trở về nhà.
Mặc Họa liền nói với Du trưởng lão: “Ta có thể dùng trận pháp để đoạn hậu, không cần mọi người phải liều mạng!”
Du trưởng lão tin tưởng vào trận pháp của Mặc Họa.
Lần này có thể giữ vững linh khoáng, có thể trốn thoát thành công, đều là nhờ có trận pháp của Mặc Họa, nhưng thấy Tiền gia sắp đuổi tới, thời gian gấp rút, Du trưởng lão vẫn không yên lòng:
“Thời gian quá ngắn, không kịp bày trận đâu.”
“Yên tâm đi,” Mặc Họa vỗ vỗ cái túi trữ vật căng phồng trên người, “Ta đã chuẩn bị sẵn rồi!”
Du trưởng lão há hốc miệng, “Trong này, toàn là trận pháp?”
Mặc Họa nhẹ gật đầu.
Đám người hai mặt nhìn nhau, không ai biết Mặc Họa đã chuẩn bị trận pháp từ lúc nào.
“Những trận pháp này, có dùng được không?” Du trưởng lão hỏi lại.
“Chúng ta đâu cần phải tử chiến, chỉ cần dùng trận pháp hù dọa bọn chúng một chút, kéo dài thời gian là được.” Mặc Họa nói.
Du trưởng lão trầm tư một lát, gật đầu nói: “Được, chúng ta dùng trận pháp để kéo dài thời gian.”
Sau đó Du trưởng lão lại tìm đến Mặc Sơn, nhỏ giọng nói: “Một khi tình thế không ổn, ngươi phải đưa Mặc Họa đi trước!”
Mặc Sơn định nói gì đó, Du trưởng lão liền nghiêm mặt, “Đây là mệnh lệnh!”
Mặc Sơn mím chặt môi, không nói gì, nhưng hàng mày thì chau lại.
Du trưởng lão hạ giọng, ngữ khí trịnh trọng nói:
“Sự an toàn của Mặc Họa quan trọng hơn bất cứ thứ gì, vô luận thế nào, phải đưa nó trở về an toàn!”
Mặc Sơn khẽ giật mình, sau đó thần sắc ngưng trọng gật đầu.
Bên này, Mặc Họa đang lục túi trữ vật, lấy trận pháp ra.
Một xấp dày cộp, toàn là Địa Hỏa Trận, hơn nữa đều là nhất phẩm Địa Hỏa Trận bao hàm chín đạo trận văn.
Trước đó, Địa Hỏa Trận bao hàm bảy đạo trận văn đã bị đám thiết giáp tu sĩ Thổ hệ của Tiền gia phá hết, Mặc Họa liền học thêm loại nhất phẩm Địa Hỏa Trận cao cấp hơn, để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Địa Hỏa Trận có hiệu quả, nhưng số lượng ít thì hiệu quả không lớn, không thể thay đổi cục diện.
Cho nên, cứ rảnh là Mặc Họa lại vẽ, âm thầm tích lũy. Cứ như vậy tích lũy đến tận bây giờ, Mặc Họa đã có một xấp dày cộp nhất phẩm Địa Hỏa Trận trong tay.
Mặc Họa phát nhất phẩm Địa Hỏa Trận cho mọi người, đám Liệp Yêu Sư chọn một con đèo nhỏ hẹp, chôn Địa Hỏa Trận ở những nơi hẻo lánh bí mật, đồng thời ngụy trang sơ sài, không cho tu sĩ Tiền gia dễ dàng phát hiện.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mười mấy Liệp Yêu Sư ở lại đoạn hậu đều trốn sau những tảng đá, chờ đợi tu sĩ Tiền gia tới.
Mặc Họa cũng đi theo bọn họ trốn cùng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc mặt mọi người căng thẳng, thần sắc có chút ngưng trọng.
Mặc Họa thấy vậy, liền tiếc nuối nói: “Tiếc là không phải ban đêm.”
Du trưởng lão ngẩn người, “Ban đêm thì sao?”
“Ban đêm Địa Hỏa Trận nổ tung, bùm một tiếng, trông cứ như pháo hoa ấy, đẹp mắt lắm!”
Lúc trước dùng Địa Hỏa Trận, Mặc Họa đã thấy rất vui rồi, cậu còn cố ý chuẩn bị rượu thịt hạt thông, vừa ăn vừa xem.
Tiếc là bây giờ mấy món ngon đó đều ăn hết rồi, Mặc Họa có chút tiếc nuối.
Du trưởng lão và Mặc Sơn không biết nói gì cho phải, nhưng bị Mặc Họa làm cho phân tâm, cũng không cảm thấy khẩn trương nữa, ngược lại có chút tâm trạng xem kịch vui, lặng lẽ nhìn chằm chằm giao lộ.
Chưa đến thời gian uống cạn một chén trà, tiếng bước chân dần dần vang lên, bóng dáng tu sĩ Tiền gia cũng dần dần hiện rõ trong tầm mắt.
Đen nghịt một mảng, chừng gần 2000 người.
Đám Liệp Yêu Sư nín thở ngưng thần, không nói thêm gì.
Tiền Hoằng đến gần, thấy địa thế chật hẹp, thần sắc cứng lại, giơ tay ra hiệu cho tu sĩ Tiền gia dừng lại.
Hắn dùng thần thức quét qua, sau đó cười lạnh một tiếng, lên tiếng nói:
“Du Trường Lâm, trốn chui trốn lủi như rùa đen rút đầu à?”
Du trưởng lão ra hiệu cho đám Liệp Yêu Sư không nên manh động, thân hình lóe lên, nhảy lên một chỗ cao, sau đó ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, cười nói:
“Làm rùa đen cũng được, bất quá ta làm rùa đen lớn, ngươi làm rùa đen con, ngươi còn phải gọi ta một tiếng cha.”
Ánh mắt Tiền Hoằng lạnh lẽo, thần sắc không đổi.
Du trưởng lão tán thán: “Nếu nói ai thành phủ sâu nhất, nhẫn nhịn giỏi nhất, ta không phục ai, chỉ phục ngươi. Dù có mắng ngươi thế nào, ngươi cũng cứ như con rùa đen, không hề biến sắc…”
Lời còn chưa dứt, Du trưởng lão bỗng nhiên kinh hãi, ngữ khí khoa trương nói: “Ngươi sẽ không phải thật sự là con của mẹ ngươi với rùa đen đấy chứ?”
Những lời này, đến Tiền Trọng Huyền cũng không thể nghe nổi nữa, còn Tiền Hoằng thì chỉ hơi nhíu mày, nói:
“Du Trường Lâm, ngươi đang kéo dài thời gian với ta?”
Du trưởng lão cũng không che giấu, “Coi như là vậy đi.”
Tiền Hoằng lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng mười mấy tên Liệp Yêu Sư các ngươi đang trốn sau tảng đá kia?”
Du trưởng lão nói: “Đám người Tiền gia các ngươi toàn là thùng cơm, mười mấy người chúng ta là đủ rồi, đông hơn sợ hù chết các ngươi.”
“Vậy sao các ngươi không động thủ?” Tiền Hoằng nói.
“Nghỉ ngơi một lát đã, lúc đào mỏ mệt quá.” Du trưởng lão thở dài, “Ngươi nói cái Đại Hắc Sơn này cũng lạ thật, sao đường hầm mỏ đào mãi, lại đào trúng hang ổ yêu tổ?”
Du trưởng lão một mặt tốt bụng hỏi Tiền Hoằng: “Đệ tử Tiền gia các ngươi có ai vào đường hầm mỏ không? Có gặp phải yêu thú nào không? Ai, đừng để bị yêu thú ăn thịt là được…”
Sắc mặt Tiền Hoằng có chút không tốt.
Du trưởng lão thấy vậy thì tỏ vẻ kinh hãi, “Không thể nào, các ngươi đã vào đường hầm mỏ rồi à? Chẳng lẽ đã có người bị yêu thú ăn thịt rồi? Không thể nào?”
Lập tức Du trưởng lão lại tiếc hận nói:
“Sao lại bất cẩn như vậy chứ, sớm biết ta đã không cho bọn chúng đào những cái đường hầm mỏ đó, như vậy Tiền gia các ngươi cũng đỡ c·hết vài người… Ai, việc này trách ta!”
Tiền Hoằng nghiến răng nói: “Du lão thất phu, đừng có lảm nhảm hết bài này đến bài khác, ngươi rốt cuộc có chủ ý gì?”
Du trưởng lão thần sắc bình tĩnh, không nói gì.
Tiền Hoằng có chút kiêng kỵ, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn động thủ sao?”
Du trưởng lão nói: “Đã nói rồi, ngươi không động thủ, ta cũng không động thủ.”
“Được.” Tiền Hoằng nói, sau đó bắt đầu ra lệnh cho tu sĩ Tiền gia tiến lên.
Dù Du Trường Lâm có giở trò gì, hắn cứ thử một chút là biết ngay.
Tu sĩ Tiền gia tiến về phía trước, Du trưởng lão thờ ơ, không thấy có chút động tĩnh nào.
“Lão thất phu Du Trường Lâm này, rốt cuộc đang làm cái gì?”
Ngay khi Tiền Hoằng sinh lòng nghi hoặc, một t·iếng n·ổ vang lên, liệt diễm bùng lên dữ dội, nuốt chửng đám tu sĩ Tiền gia đi đầu.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, tu sĩ Tiền gia sợ hãi tột độ.
Tiền Hoằng trong nháy mắt liền hiểu ra, đồng thời trong lòng không khỏi mắng:
Cái đệt, lại là trận pháp!