Chương 170 Đường hầm mỏ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 170 Đường hầm mỏ
Chương 170: Đường hầm mỏ
Đám Liệp Yêu Sư mà khai thác được linh khoáng này, đủ để bọn họ không lo ăn uống trong vòng 10 năm. Nhưng nếu để Tiền gia đào được, Tiền gia nhờ vào đó mà lớn mạnh, ngược lại sẽ chèn ép bọn họ.
Tuy linh khoáng rất quan trọng, nhưng chuyện đường hầm mỏ vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Suy cho cùng, đường hầm mỏ liên quan đến việc mọi người có thể rút lui an toàn hay không, cái gì nặng cái gì nhẹ, Du trưởng lão vẫn phân biệt rõ ràng.
Du trưởng lão bảo mọi người tập trung tinh lực đào xong đường hầm mỏ trước. Vài ngày sau, đường hầm mỏ đào xong, có đường lui rồi, đám Liệp Yêu Sư mới quay lại khai thác linh khoáng.
Du trưởng lão phát huy bản tính keo kiệt đến cực hạn, ngày nào cũng lượn lờ trong hầm mỏ, đến một mẩu linh khoáng nhỏ xíu trên vách cũng phải dùng tay móc ra, bỏ vào Túi Trữ Vật.
Theo lời Du trưởng lão, cứ khai thác được bao nhiêu thì khai thác, nhất quyết không để lại cho Tiền gia một xu, phải ăn sạch sành sanh, đến cả nước húp cũng không chừa một giọt cho chúng nó liếm!
Mặc Họa nhìn mà kính nể không thôi.
Hắn chỉ nghĩ làm tuyệt đường sống của kẻ địch một chút thôi, không ngờ còn có thể tuyệt đến mức này! Quả không hổ là Du trưởng lão!
Mặc Họa được mở mang tầm mắt rất nhiều.
Động tĩnh đào mỏ của Du trưởng lão cũng bị tu sĩ Tiền gia dò ra.
Tiền Hoằng biết ý định của Du trưởng lão, nên đã sớm phái người canh chừng bốn phía Đại Hắc Sơn, tìm kiếm dấu vết của Liệp Yêu Sư.
Đào mỏ kiểu gì cũng gây ra động tĩnh.
Và Tiền gia quả thực đã tìm được tung tích của Liệp Yêu Sư.
Đó là một cái hố, miệng hố có đá vụn, cửa hang còn được che đậy bằng cỏ cây để ngụy trang.
Tiền Hoằng cười lạnh trong lòng: “Du Trường Lâm à Du Trường Lâm, ngươi có đào hang luồn cúi như chuột thì cuối cùng cũng phải rơi vào tay ta thôi.”
Tiền Hoằng cho người canh chừng, nhưng mấy ngày trôi qua cũng không thấy Liệp Yêu Sư nào ra ngoài.
Tiền Hoằng nhíu mày, bèn sai Tiền Tráng dẫn đội xuống xem xét.
Tiền Tráng lĩnh mệnh, dẫn theo mấy tu sĩ Tiền gia, cẩn thận từng li từng tí tiến vào đường hầm.
Đường hầm bên trong âm u ẩm ướt, xung quanh toàn là đá vụn, đích thị là mới được đào.
Tiền Tráng và đồng bọn tìm kiếm nửa ngày mà chẳng thu hoạch được gì, không thấy Liệp Yêu Sư, cũng không thấy bóng người nào khác.
Trong lúc Tiền Tráng còn đang nghi hoặc thì một tu sĩ Tiền gia phát hiện một vách đá có màu sắc nhạt hơn, gõ thử thì phát ra tiếng vang, chứng tỏ vách đá rất mỏng.
Tu sĩ Tiền gia nhìn kỹ một chút, thần sắc phấn chấn.
Điều này cho thấy phía sau vách đá là khoảng không, có đường hầm mỏ, mà vách đá này được dùng để che mắt người.
Đám Liệp Yêu Sư kia đang trốn sau vách đá!
Tiền Tráng dẫn thủ hạ ra sức đục vách đá.
Vách đá đổ sụp, tro bụi mù mịt.
Đợi tro bụi tan đi, bọn họ thấy một con chuông đồng cỡ lớn, có con mắt dọc màu đỏ ngầu.
Tiền Tráng hít một ngụm khí lạnh.
Mẹ kiếp, đây không phải Liệp Yêu Sư, mà là yêu thú trưởng thành nhất phẩm hậu kỳ!
Đôi mắt yêu thú mang theo vài phần nghi hoặc, vài phần phẫn nộ, lại có thêm vài phần mừng rỡ khát máu.
Nghi hoặc vì sao sào huyệt của nó lại có người; phẫn nộ vì nó đang ngủ mà bị đánh thức; mừng rỡ vì vừa tỉnh dậy đã có đồ ăn đưa tới tận miệng!
Trong cái hố chật hẹp, yêu thú đi săn, tu sĩ Tiền gia điên cuồng bỏ chạy.
Đến khi Tiền Tráng và vài người thê thảm gặp lại Tiền Hoằng, ai nấy đều vô cùng thảm hại.
Tiền Tráng bị thương nặng, nhưng dù sao cũng còn nguyên vẹn, những người khác thì cơ bản đều bị cụt tay gãy chân, còn vài người vĩnh viễn nằm lại trong cái hố kia, yên nghỉ trong bụng yêu thú.
Vẻ mặt Tiền Hoằng đã không còn giữ được vẻ trấn định như trước.
Dù hắn thâm sâu khó lường đến đâu, lúc này trong lòng cũng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Du Trường Lâm, ngươi giỏi lắm, dám đào cái đường hầm mỏ giả bên cạnh yêu thú để gạt ta! Khinh người quá đáng!”
Đệ tử Tiền gia nhao nhao cúi đầu, không dám hé răng.
Một lát sau, lại có đệ tử Tiền gia đến báo, nói lại phát hiện một đường hầm mỏ khác.
Khóe mắt Tiền Hoằng giật giật, trong lòng không thể đoán định.
Đường hầm mỏ này có thể là thật, nhưng cũng có thể vẫn là Du Trường Lâm cố tình bày trận mê, dùng để hãm hại hắn.
Nhưng đã phát hiện thì không thể không đi thăm dò.
Tiền Hoằng lại sai mấy đệ tử tiến vào, còn dặn dò bọn họ cẩn thận, đề phòng yêu thú trong hố.
Kết quả đúng như Tiền Hoằng dự liệu, trong hố đích thực có yêu thú.
Đám đệ tử Tiền gia đi điều tra trở về, nhưng không phải ai cũng trở về được.
Vẫn là cụt tay gãy chân, vẫn là mất mạng vài người.
Bọn họ đã cẩn thận đề phòng, nhưng trước mặt yêu thú, sự đề phòng của bọn họ chẳng có ý nghĩa gì.
Cái hố thông với sào huyệt yêu thú, tầm nhìn lờ mờ, địa hình chật hẹp, tu sĩ tiến thoái không tiện, còn yêu thú thì như cá gặp nước.
Yêu thú vốn đã mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới, Liệp Yêu Sư dày dặn kinh nghiệm đi săn yêu thú còn phải tìm nơi thoáng đãng, phải có mấy người, thậm chí hơn chục người, kiên nhẫn quần nhau, vây g·iết nó.
Tu sĩ Tiền gia không giỏi săn yêu, tiến vào loại sào huyệt âm u chật hẹp này thì cơ bản là đi nộp mạng.
Sự phản kháng của bọn họ chẳng qua chỉ là món khai vị cho yêu thú mà thôi.
Huyết khí Tiền Hoằng dần dâng lên, hận không thể chửi thẳng mặt Du Trường Lâm, nhưng vì uy nghiêm của gia chủ, hắn vẫn phải nhịn xuống, chỉ là tâm tình mãi không thể bình tĩnh.
Về sau Tiền gia lại phát hiện thêm hai đường hầm mỏ, nhưng Tiền Hoằng không dám phái người xuống nữa.
Hắn không dám đem mạng đệ tử Tiền gia ra đánh cược.
Hắn cũng coi như đã hiểu ra một điều, Du Trường Lâm là Liệp Yêu Sư, cả đời gắn bó với Đại Hắc Sơn, đối với mọi thứ trên núi này đều hết sức quen thuộc, không nói rõ như lòng bàn tay thì chí ít cũng biết nhiều hơn hắn rất nhiều.
Muốn tìm ra đường hầm mỏ mà hắn đào trên núi này thì chẳng khác nào người si nói mộng.
Hơn nữa, chỉ cần tìm sai thì phải trả giá bằng vài cái mạng người, cái giá này hắn không gánh nổi.
Hắn là gia chủ Tiền gia không sai, nhưng gia chủ Tiền gia cũng đâu nhất định phải là hắn.
Tiền Hoằng vẻ mặt nghiêm túc, lông mày nhíu chặt.
Tiền Trọng Huyền đứng bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi cười lạnh, giờ thì biết lão thất phu Du Trường Lâm kia lợi hại chưa?
Hiện tại hắn lại mong Tiền Hoằng gặp xui xẻo.
Lần này công chiếm linh khoáng, Tiền Hoằng càng thành công thì so với đó, Tiền Trọng Huyền hắn càng thất bại.
Ngược lại, Tiền Hoằng càng gặp khó khăn thì thất bại của hắn lần này càng không đáng kể.
Tiền Tráng đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của Tiền Trọng Huyền thì lập tức hiểu ra tính toán của hắn.
Trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái anh hùng tương kiến.
“Gia chủ thất bại thì thất bại của Tiền trưởng lão chẳng là gì, mà cũng bởi vì Tiền trưởng lão thất bại nên thất bại của ta cũng không đáng kể…”
“Mà hiện tại gia chủ và Tiền trưởng lão cùng nhau thất bại thì thất bại của ta càng không đáng nhắc tới!”
Trong lòng Tiền Tráng bỗng chốc nhẹ nhõm hơn rất nhiều, những v·ết t·hương đang rỉ máu trên người cũng không còn thấy đau nữa.
Đã không thể tìm ra đường hầm mỏ để mà chặn g·iết đám Liệp Yêu Sư đang bỏ trốn, việc duy nhất Tiền gia có thể làm là chính diện công phá, phá trận pháp, đánh sập tường đá cửa động.
Quặng mỏ có bảy tám cửa hang, tu sĩ Tiền gia chia thành từng đội, đồng loạt tiến công, tranh thủ đả thông tất cả.
Như vậy, tu sĩ Tiền gia cùng nhau tiến lên, dù Liệp Yêu Sư có liều mạng chống đỡ cũng không được bao lâu.
Mấy ngày sau, Tiền gia ngày đêm đục tường.
Tiền Hoằng ngoài mặt trấn định, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
Hắn biết chỉ cần chậm trễ một chút nữa, để Du Trường Lâm đào xong linh khoáng rồi trốn thoát thì hắn sẽ thất bại trong gang tấc!
Theo một tiếng ầm vang, một bức tường đá nữa bị đục sập.
Sau khi đục sập tường đá, quả nhiên như Tiền Hoằng dự liệu, vẫn còn một bức tường đá thứ ba, và cũng có một bộ trận pháp thứ ba!
Tiền Hoằng chỉ cảm thấy một cỗ nộ khí xộc thẳng lên đỉnh đầu, hận không thể lóc thịt cái tên trận sư bày trận pháp này ra làm tám mảnh!
Nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể đè nén cơn giận này, nhắm mắt lại, bất đắc dĩ phất phất tay:
“Tiếp tục đào đi!”