Chương 147 Khuê Mộc Lang
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 147 Khuê Mộc Lang
Chương 147: Khuê Mộc Lang
Tựa hồ sau khi đã học xong Kim Giáp Trận, bước qua cánh cửa Nhất phẩm Cửu Vân, về sau chỉ cần một mực học tập cùng luyện tập trận pháp là được.
Với kiến thức của Trang tiên sinh, đều nói Mặc Họa trở thành Nhị phẩm sơ cấp trận sư không khó, khiến lòng tin của hắn tăng lên rất nhiều.
Nhưng ngẫm lại, trở thành Nhị phẩm trận sư có lẽ không khó, nhưng trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới khó khăn a…
Tán tu trúc cơ, khó khăn trùng trùng.
Mặc Họa thở dài một tiếng.
“Được rồi, đi đến đâu hay đến đó vậy.”
Mặc Họa dành thời gian đến phường luyện khí một chuyến, mời Trần sư phó chế tạo một bộ Đằng Giáp mới.
Luyện yêu sư thường dùng hộ giáp, có hai loại là Đằng Giáp và Thiết Giáp.
Đằng Giáp được làm từ dây leo thấm nước phơi khô, sau đó qua tay luyện khí sư luyện chế mà thành, khả năng phòng ngự bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở yêu thú Nhất phẩm trung kỳ. Nếu không vẽ thêm trận pháp lên giáp, rất dễ bị thương trong quá trình săn yêu.
Thiết Giáp được luyện chế từ tinh thiết, có thể phòng ngự công kích của yêu thú Nhất phẩm hậu kỳ, nhưng hao phí tinh thiết quá nhiều, chi phí đắt đỏ, Liệp Yêu Sư bình thường cũng không dùng nổi.
Liệp Yêu Sư luyện khí hậu kỳ thường mời luyện khí sư trộn lẫn tinh thiết vào Đằng Giáp, đem dây leo và sắt hòa tan vào nhau, như vậy phòng ngự sẽ mạnh hơn một chút, chi phí cũng không quá đắt đỏ.
Mặc Họa mời Trần sư phó luyện chế chính là loại Đằng Giáp dành cho luyện khí hậu kỳ.
Trước đây, Mặc Sơn vào sâu trong núi săn yêu, gặp phải yêu thú khó giải quyết, trong lúc giao chiến, Đằng Giáp đã bị yêu thú xé rách một đường.
Chiếc Đằng Giáp rách đó Mặc Sơn không nỡ vứt, vẫn còn mặc.
Mặc Họa thấy vậy, liền muốn luyện chế cho phụ thân một bộ Đằng Giáp mới.
Vì là Mặc Họa thỉnh cầu, Trần sư phó dốc hết mười hai phần tinh thần, không cần đến đám Đại Trụ nhúng tay, tự mình vung búa, tôi vào nước lạnh, thấm nước, mọi việc đều tự tay làm.
Hơn nữa, lượng tinh thiết trộn lẫn cũng rất đủ.
Mặc Họa muốn đưa linh thạch cho Trần sư phó, nhưng ông ta không chịu.
Mặc Họa cứ đưa, Trần sư phó vốn đã đen mặt lại càng đen hơn:
“Ngươi khinh thường ta, đúng không?”
Mặc Họa lại vẽ trận pháp cho ông ta, thỉnh thoảng còn đào một ít khoáng thạch đưa cho, Trần sư phó ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều nhớ kỹ.
Mặc Họa đành mang mấy cân thịt bò đến biếu, Trần sư phó cũng không khách khí, vui vẻ nhận lấy.
Sau khi lấy Đằng Giáp về, Mặc Họa lại vẽ lên trên đó Nhất phẩm Kim Giáp Trận!
Nhất phẩm Kim Giáp Trận, là trận pháp Nhất phẩm thực sự bao hàm chín đạo trận văn, cho dù là tu sĩ luyện khí chín tầng cũng có thể sử dụng.
Sau khi vẽ Kim Giáp Trận, phòng ngự của Đằng Giáp hẳn là mạnh lên không ít.
Mặc Họa không muốn phụ thân làm Liệp Yêu Sư lại mang thương tích đầy mình.
Vài ngày sau, Mặc Sơn lại muốn vào sâu trong núi săn yêu, Liễu Như Họa thu dọn hành lý cho ông, chuẩn bị thịt khô và lương khô.
Mặc Họa liền đưa bộ Đằng Giáp này cho Mặc Sơn.
Mặc Sơn nhìn bộ Đằng Giáp mới tinh, chế tác tinh xảo, nhất thời ngây người.
“Đây là…”
“Trần sư phó luyện khí giúp con luyện chế, con giúp ông ấy chút việc, ông ấy không chịu nhận linh thạch của con.” Mặc Họa cười nói.
Mặc Sơn nhìn Đằng Giáp, không rời mắt nổi, ngoài miệng vẫn thoái thác:
“Quý giá quá, bộ cũ của ta vẫn dùng được.”
“Bộ kia rách rồi, nguy hiểm lắm.” Mặc Họa nói.
Liễu Như Họa cũng cười nói: “Họa Nhi có lòng, ngươi cứ nhận lấy đi.”
Mặc Sơn lúc này mới nhận lấy Đằng Giáp, cầm trên tay nặng trịch, trong lòng cũng ấm áp.
Mặc Sơn thử mặc vào một chút, tuy hơi nặng nề nhưng lại vừa người, sau đó lại cởi ra.
Liễu Như Họa cau mày nói: “Ngươi không mặc sao?”
Mặc Sơn sờ vào Đằng Giáp, nghĩ đến là con trai tặng, có chút không nỡ, nói:
“Vẫn còn mới, cứ cất đi, ta sợ làm hỏng.”
Liễu Như Họa tức giận nói: “Đằng Giáp không hỏng, vậy người bị thương chẳng phải là ngươi sao?”
Mặc Sơn ngẩn người một chút, sau đó ngượng ngùng cười, “Cũng đúng.”
Thu dọn xong xuôi, Mặc Sơn liền mặc bộ Đằng Giáp Mặc Họa tặng vào núi.
Đường núi gập ghềnh, yêu thú hung hiểm.
Mặc Sơn mặc Đằng Giáp, tiến vào Đại Hắc Sơn, bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn nhiều, dù con đường phía trước có gian nan đến đâu, ông cũng không còn gì phải sợ.
Mặc Họa nhìn theo bóng Mặc Sơn rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Hắn còn vẽ thêm Nhất phẩm Cửu Vân Kim Giáp Trận vào trong Đằng Giáp nữa cơ.
Trận pháp Nhất phẩm chân chính nha.
Nếu cha hắn hỏi, hắn còn có thể khoe khoang một chút.
Nhưng Mặc Sơn không hỏi, hắn cũng không tiện tự mình khoe khoang.
Có Đằng Giáp mới và Kim Giáp Trận, Mặc Sơn lại lên núi săn yêu, Mặc Họa cũng an tâm hơn phần nào.
Về sau, Mặc Họa tiếp tục học các trận pháp khác.
Mà tại nội sơn Đại Hắc Sơn, Mặc Sơn cùng các đồng đội săn yêu lần lượt tập hợp.
Lần này bọn họ cần săn g·iết là một con Khuê Mộc Lang yêu Nhất phẩm hậu kỳ.
Khuê Mộc Lang yêu, cao hơn hai trượng, lông đen màu xanh lục, nanh vuốt sắc bén, mang theo yêu lực màu xanh nhạt.
Yêu lực của Khuê Mộc Lang yêu có độc, lại thuộc mộc, một khi bị nó g·ây t·hương t·ích, yêu lực nhập thể, độc tính sẽ lan tràn sinh sôi, rất khó trừ tận gốc.
Một đám Liệp Yêu Sư thương lượng xong đối sách, liền bắt đầu xuất phát, tìm kiếm tung tích Khuê Mộc Lang yêu.
Từ khi trong nhà mở tiệm ăn, Mặc Sơn có dư dả linh thạch tu luyện, vận khí cũng không tệ, bây giờ đã là tu sĩ luyện khí chín tầng.
Mặc Sơn cùng mấy Liệp Yêu Sư luyện khí chín tầng khác xung phong đi trước, dọc theo núi rừng, vừa đi vừa tìm kiếm khí tức của Khuê Mộc Lang.
Một đại hán Liệp Yêu Sư liếc nhìn Mặc Sơn, kinh ngạc nói:
“Lão Mặc, ngươi chịu đổi Đằng Giáp rồi à?”
“Con trai tặng.”
Mặc Sơn ngữ khí nhàn nhạt, nhưng thần sắc vẫn có chút đắc ý không giấu được.
Mấy Liệp Yêu Sư bên cạnh nhìn, trong lòng vừa chua vừa tức.
“Thôi đi ông.”
“Muốn cười thì cứ cười đi… Chúng ta không đánh ông đâu.”
“Các ngươi phải đánh thắng được hắn mới được.”
Mọi người trêu đùa một trận.
Mặc Sơn bỗng nhiên sắc mặt cứng lại, “Gặp rồi, nhanh lên!”
Mấy Liệp Yêu Sư đều run lên, thu lại nụ cười, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Bọn họ khom lưng, mượn bụi cây rậm rạp trong rừng che chắn, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, cuối cùng phát hiện Khuê Mộc Lang yêu ở trước dòng suối nhỏ róc rách giữa khu rừng.
Khuê Mộc Lang yêu đang uống nước bên suối, đôi mắt tàn bạo nhìn xung quanh.
Mặc Sơn hạ giọng nói: “Như cũ, ta ra tay trước, các ngươi cẩn thận, đừng để móng vuốt của nó làm bị thương!”
Đám người gật đầu.
Mặc Sơn thừa dịp Khuê Mộc Lang yêu không để ý, dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, tung người ra, quyền thế như gió, quấn lấy liệt hỏa, một quyền đánh về phía sườn Khuê Mộc Lang.
Quyền đến nửa đường, Khuê Mộc Lang cảnh giác, vội vặn mình, nên quyền này chỉ đánh trúng lưng nó.
Khuê Mộc Lang bị đau, lùi lại mấy bước, mắt đen nháy mắt, hiện lên màu xanh lục, vẻ tàn bạo càng sâu.
Các Liệp Yêu Sư khác cũng từ bốn phía xông ra, bao vây Khuê Mộc Lang.
Cuộc vây g·iết chính thức bắt đầu.
Vây g·iết yêu thú là một việc hao thời gian, tốn sức, lại cực kỳ tiêu hao tinh thần.
Liệp Yêu Sư cần dồn toàn bộ tinh thần đề phòng, cùng yêu thú chém g·iết cận chiến, không thể lơ là dù chỉ một chút, nếu không rất dễ bị yêu thú bắt được sơ hở, dẫn đến hậu quả xấu.
Thân thể yêu thú cường tráng, huyết khí cũng thâm hậu hơn tu sĩ rất nhiều, cho nên phải tốn thời gian, từng chút từng chút mài c·hết nó.
Quá trình này tương đối dài dằng dặc, đối với tu vi, đạo pháp, kiên nhẫn và kinh nghiệm đều là một khảo nghiệm.
Những người dám săn yêu ở nội sơn đều là lão thủ trong giới Liệp Yêu Sư.
Đội của Mặc Sơn cũng không ngoại lệ.
Mọi người phối hợp ăn ý, ra tay quả quyết, nếu tình thế không ổn cũng tuyệt không ham chiến, một khi bắt được sơ hở cũng sẽ không nương tay.
Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua.
Khi đi săn, Mặc Sơn cũng cẩn thận hơn ngày thường, thân pháp thôi động đến cực hạn, thân ảnh chập chờn, cố gắng tránh né mỗi lần công kích của yêu thú, không muốn để lại một vết cắt nào trên Đằng Giáp.
Khoảng một canh giờ sau, khí tức của Khuê Mộc Lang yếu dần, cuối cùng chậm rãi t·ê l·iệt ngã xuống đất.
Mọi người vẫn không tới gần, như cũ đề phòng.
Một đại hán Liệp Yêu Sư tiến lên trước, cẩn thận xem xét, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói: “C·hết rồi.”
Nói xong, đại hán quay người đi về phía Mặc Sơn.
Khóe mắt Mặc Sơn liếc nhìn yêu thú, linh giác bỗng nhiên tỏa ra, quát lớn: “Chưa c·hết đâu!”
Lời còn chưa dứt, Khuê Mộc Lang đang nằm trên mặt đất mở mắt.