Chương 134 Tìm người
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 134 Tìm người
Chương 134: Tìm người
Du trưởng lão dứt lời liền dẫn mọi người tiến vào Đại Hắc Sơn.
Bên ngoài lối vào núi, tại một doanh địa, mọi người hội hợp cùng Du Thừa Nghĩa.
Du trưởng lão hỏi: “Thế nào rồi?”
Quần áo Du Thừa Nghĩa ướt đẫm vì sương móc, sắc mặt trắng bệch, nhíu chặt mày:
“Mưa lớn quá, sau một trận mưa, dấu vết trên núi đều trôi hết, căn bản không biết hắn đã đi đâu.”
Du trưởng lão thở dài: “Lần này phiền phức rồi.”
Đại Hắc Sơn rộng lớn như vậy, dù chỉ đi dạo bên ngoài núi thôi cũng mất 7-8 ngày, nếu lục soát tỉ mỉ thì còn tốn thời gian hơn.
Lão Triệu không sao thì tốt, nếu thật xảy ra chuyện gì thì lành ít dữ nhiều.
Trong doanh địa, các Liệp Yêu Sư nhất thời đều ủ rũ.
“Triệu thúc thúc vào núi từ đâu vậy?”
Giữa đám đông vang lên giọng nói non nớt.
Mọi người nhìn theo tiếng gọi, thấy Mặc Họa đang đi theo sau lưng Mặc Sơn.
Tuy Mặc Họa còn nhỏ tuổi, nhưng quen biết khá nhiều Liệp Yêu Sư ở đây, mọi người đều gọi hắn là “Tiểu Trận Sư”, nên không ai coi thường chỉ vì tuổi tác của hắn.
Du Thừa Nghĩa vội gọi Mặc Họa lại, mở một tấm địa đồ ra, chỉ vào một con đường núi:
“Lão Triệu vào núi từ con đèo này lúc chạng vạng.”
Mặc Họa liếc nhìn rồi gấp địa đồ lại, lấy từ túi trữ vật ra tấm bản đồ do mình vẽ.
Mặc Họa mở bản đồ ra, mọi người xem xét đều trợn tròn mắt.
Bản đồ này vẽ quá chi tiết, không chỉ có đường núi, đầm lầy, khu chướng khí, mà còn có cả các loại hương liệu, linh thảo và khoáng thạch được đánh dấu.
Nhìn vào thấy chi chít, nếu không vì độ dài có hạn, chắc Mặc Họa hận không thể ghi lại từng cây cối trong mỗi khu rừng, mỗi cái cây có dáng dấp ra sao…
Mặc Họa chỉ vào một vị trí trên bản đồ của mình: “Là chỗ này sao?”
Du Thừa Nghĩa gật đầu.
Mặc Họa so sánh bản đồ, tìm vị trí thạch châm gần nhất, rồi lấy la bàn tử mẫu trận ra so sánh, lông mày dần nhíu lại.
Du Thừa Nghĩa căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”
Mặc Họa chấm mấy vị trí trên bản đồ, nói: “Nơi này từng có linh lực dao động.”
“Ý gì?”
“Nói đúng hơn là có người đã động thủ ở đây!”
Mọi người nhìn nhau, nhất thời kinh ngạc.
“Ngươi nhìn ra được cả cái này sao?” Một Liệp Yêu Sư không nhịn được hỏi.
Mặc Họa gật đầu: “Đây là la bàn tử mẫu trận, ta thả thạch châm trong núi, nếu phụ cận có linh lực dao động thì la bàn sẽ báo.”
Mọi người giật mình, nhìn Mặc Họa với ánh mắt khác.
Du trưởng lão hơi sốt ruột nói: “Không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay!”
Mọi người không chần chừ nữa, lập tức lên đường, Mặc Sơn dặn dò “Cẩn thận một chút” rồi lặng lẽ đi theo sau Mặc Họa.
Sau một chén trà, mọi người đến vị trí Mặc Họa nói.
Đây là một sườn núi nhỏ, phía dưới là một con đường núi hẹp, phía trên là rừng cây, bên phải còn có vách đá.
Mặc Họa tìm được thạch châm, phát hiện kim trận văn trên đá hơi tối và vặn vẹo, do linh lực dao động mạnh gây ra.
“Sao rồi?” Du Thừa Nghĩa lo lắng hỏi.
Mặc Họa gật đầu: “Chính xác là có người động thủ, hơn nữa tu vi không thấp, động tĩnh cũng không nhỏ, chắc chắn có dấu vết gần đây.”
Du Thừa Nghĩa liền phân phó: “Tản ra tìm xung quanh.”
Chốc lát sau, có người hô: “Ở đây!”
Mọi người đến xem xét, thấy mặt đất đá vụn, cây cối bị bẻ gãy ngang, trên vách đá còn có một chưởng ấn nghiêng, bên trong chưởng ấn còn lưu lại linh lực Thổ hệ nhàn nhạt.
Du Thừa Nghĩa nhìn nói: “Phách Sơn Chưởng, là của lão Triệu.”
Mặc Sơn cũng bước lên, ngón tay lau vách đá, đưa lên mũi ngửi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Có vết máu, bị mưa lớn cuốn đi rồi.”
Vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng.
Du trưởng lão hỏi Mặc Họa: “Còn manh mối nào khác không?”
Mặc Họa nhìn la bàn, thấy nhiều điểm trên đó hơi ảm đạm, sắp biến mất. Lắc đầu nói:
“Cách lâu quá rồi, linh lực dao động cực kỳ yếu ớt, không phân biệt được.”
La bàn tử mẫu trận có giới hạn thời gian, linh lực dao động mới bắt đầu thì điểm sáng sẽ rất rõ, theo thời gian thì điểm sáng sẽ dần ảm đạm rồi biến mất.
Du trưởng lão cũng cau mày.
Mặc Họa cũng hơi nóng nảy, chợt lóe lên linh quang, hỏi:
“Du thúc thúc, Triệu thúc thúc vào núi bao lâu rồi?”
Du Thừa Nghĩa nghĩ một chút nói: “Khoảng giờ Dậu trung tuần, qua gần một canh giờ.”
Mắt Mặc Họa sáng lên, trí nhớ của Trận Sư hơn người, trước khi ăn cơm hắn từng nhìn qua la bàn, dù không cố ý nhớ nhưng trong đầu vẫn còn chút ấn tượng.
Hắn mở bản đồ ra, đánh dấu thêm mấy điểm.
“Những điểm này, khoảng sau giờ Dậu từng có chiến đấu, nhưng không nhất định là Triệu thúc thúc, cũng có thể là tu sĩ khác hoặc yêu thú. Hơn nữa những điểm này cũng chưa chắc chính xác…”
“Không sao,” Du trưởng lão nói, “Có phương hướng còn hơn là tìm lung tung.”
Du trưởng lão vỗ vai Mặc Họa: “Ngươi đã cố gắng hết sức, nếu thật không tìm thấy thì là số lão Triệu không tốt.”
Mặc Họa hơi buồn bã gật đầu.
“Còn manh mối nào khác không?” Du trưởng lão hỏi.
Mặc Họa nhìn lại bản đồ, rồi vạch ra mấy đường.
“Trên mấy con đường này, luôn có linh lực dao động, có thể tìm kỹ xem.”
Ánh mắt Du trưởng lão ngưng lại, các Liệp Yêu Sư khác cũng hồi hộp.
Luôn có linh lực dao động, tức là luôn có chiến đấu, nói cách khác là bị truy sát!
Vậy kẻ đuổi giết hắn là yêu thú hay tu sĩ…
Du trưởng lão nghiêm mặt nói:
“Chia nhau tìm, nhóm nhỏ ba người, nhóm lớn năm người, mấy con đường này mỗi đường mười người trở lên, chú ý an toàn, có phát hiện gì thì dùng còi báo hiệu.”
Du trưởng lão ra lệnh, các Liệp Yêu Sư nhanh chóng tỏa ra bốn phía.
Du trưởng lão dặn Mặc Họa: “Đi theo cha con, đừng tách ra.”
“Vâng.” Mặc Họa gật đầu.
Bóng đêm dần buông xuống, mọi người tìm kiếm Liệp Yêu Sư mất tích trong Đại Hắc Sơn sau cơn mưa.
Một canh giờ sau, mọi người tìm thấy nhiều vết tích giao chiến hơn, thậm chí còn có mảnh vỡ Đằng Giáp, nhưng vẫn không tìm thấy người.
Mặc Họa đánh dấu các điểm giao chiến lên bản đồ.
Rồi nhìn bản đồ, nhíu mày suy tư.
Có vết tích giao chiến, bị đuổi giết, chắc chắn bị thương nặng, hẳn là không chạy được xa, chắc ở gần mấy con đường núi này.
Thế nhưng nhiều người như vậy, sao không tìm thấy?
Còn sống thì phải gặp người, chết cũng phải thấy xác chứ…
Mặc Họa không hiểu, hỏi Mặc Sơn đang đứng sau lưng: “Cha, các người tìm người thế nào?”
“Tìm thế nào á?”
“Đúng vậy, có dùng thần thức tìm không?”
Mặc Sơn nghĩ một chút nói: “Dùng mắt thấy vết tích, dùng tai nghe động tĩnh, mũi ngửi vết máu, thần thức chỉ cảm nhận đơn giản thôi.”
Tìm như vậy dường như không có vấn đề gì…
Mặc Họa gật đầu, chợt nghĩ ra, nếu bỏ qua ngũ giác, chỉ dùng thần thức cảm nhận thì sao?
Mắt Mặc Họa sáng lên, nhắm mắt lại, buông thần thức ra.
Xung quanh lập tức một màu trắng xóa.
Trong bóng đêm, núi đá, rừng cây, dòng nước và tu sĩ đều mất hình dáng và màu sắc ban đầu, biến thành những hư ảnh linh lực nhàn nhạt.
Hư ảnh linh lực của sự vật trong thiên địa chủ yếu có màu lam nhạt, còn hư ảnh linh lực của tu sĩ thì tùy theo thuộc tính linh căn và công pháp tu luyện mà có màu Ngũ Hành khác nhau.
Sự vật trong thần thức phân giới rõ ràng.
Mặc Họa bỏ qua ngũ giác, thả thần thức đến cực hạn.
Biên giới cảm nhận mở rộng, cảm nhận hư ảnh linh lực cũng rõ ràng hơn.
“Không có…”
Mặc Họa mở mắt, đến ngã ba tiếp theo, tiếp tục nhắm mắt, buông thần thức.
Mặc Sơn không biết Mặc Họa đang làm gì, nhưng không quấy rầy, chỉ lặng lẽ đi theo sau con trai.
“Không có.”
“Không có…”
Mặc Họa tiếp tục đi, tiếp tục buông thần thức. Đi qua mấy vách núi, Mặc Họa đột nhiên dừng lại.
Mặc Sơn căng thẳng, thấy Mặc Họa mở mắt, chỉ vào một vách núi cách đó không xa:
“Ở đó có người!”
Mặc Sơn và mấy Liệp Yêu Sư lập tức lao lên, đẩy cây cỏ ra, ánh đuốc chiếu vào.
Dưới vách núi, bị cành cây quấn treo, chính là lão Triệu đang thoi thóp!