Chương 12 Thù lao
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 12 Thù lao
## Chương 12: Thù lao
Mấy người đi dạo một hồi, Tiểu Hổ đột nhiên hỏi: “Chúng ta tiếp theo đi đâu đây?”
Mặc Họa vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, đáp: “Đi Bắc Đại nhai trước đã!”
Cả bọn tiến vào Hữu Duyên trai ở Bắc nhai. Mặc Họa bước lên bậc thềm trước cửa, quay đầu lại thấy ba người bạn nhỏ vẫn đứng im tại chỗ, không khỏi hỏi: “Sao không vào?”
Ba người đồng loạt lắc đầu:
“Ta cứ thấy trận pháp là đầu óc choáng váng…”
“Ta cũng vậy…”
“Đời này ta vô duyên với trận pháp rồi, ta không vào đâu…”
Mặc Họa đành chịu, nói: “Vậy mọi người chờ ta ở đây nhé, ta ra ngay thôi.”
Ba người bạn nhỏ cùng nhau gật đầu.
Mặc Họa vừa bước vào cửa, chuông gió trên mái hiên liền vang lên. Quản sự nghe tiếng ngẩng đầu lên, liền thấy ngay Mặc Họa đang ưỡn ngực vác túi trữ vật, không khỏi bật cười: “Lại là cháu à, sao, huynh trưởng cháu vẽ xong hết trận pháp rồi à?”
Mặc Họa gật đầu: “Đúng ạ.”
Quản sự liền tỉnh táo hẳn, “Ồ? Mới có 5 ngày thôi đấy, nhanh thật,” nói rồi vẫy tay với Mặc Họa, “Đưa ta xem nào.”
Mặc Họa lấy trận pháp từ trong túi trữ vật ra, đặt lên quầy.
Quản sự cầm lấy trận pháp, xem xét một hồi rồi nhíu mày.
Mặc Họa có chút thấp thỏm trong lòng: “Có chỗ nào vẽ sai ạ?”
Quản sự trầm ngâm một lát rồi nói: “Đúng thì đúng thật, nhưng trình độ này không giống người quen tay cho lắm. Có mấy bộ thì được, nhưng mấy bộ này…”
Quản sự lật ra mấy bộ, Mặc Họa liếc mắt nhìn, thì ra là mấy bức đầu tiên mình vẽ.
“Mấy bộ này còn kém xa lắm, bút pháp cực kỳ không lưu loát, đứt quãng, giống như là từng chút một mò mẫm ra vậy. Huynh trưởng cháu có chắc là đang học trận pháp với trận sư không đấy, trình độ này kém hơi nhiều…”
Mặc Họa có chút ngượng ngùng, dù sao đây là lần đầu tiên hắn vẽ, có thể vẽ được như vậy đã cố gắng lắm rồi.
“Vậy trận pháp này có dùng được không ạ?”
Quản sự dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhìn kỹ một lần rồi nói:
“Tuy bút pháp hơi kém, nhưng bản thân trận pháp thì không có vấn đề gì, vẫn dùng được… Chỉ là bút pháp kém thôi.”
Mặc Họa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Lập tức lại nói: “Chắc là do anh con lần đầu vẽ loại trận pháp này, chưa quen tay nên lúc đầu hơi lóng ngóng, chú xem mấy bộ sau không phải tốt hơn nhiều sao?”
Quản sự nhìn mấy bộ trận pháp phía sau, chậm rãi gật đầu: “Cũng phải, mấy bộ sau này đúng là tốt hơn một chút, chí ít cũng quy củ hơn.”
“Đúng không ạ,” Mặc Họa bảo đảm: “Chú yên tâm, anh… anh con sau này nhất định sẽ vẽ càng ngày càng tốt cho mà xem!”
Quản sự bị Mặc Họa chọc cười: “Cháu tin anh trai mình ghê nhỉ. Thôi được, nể mặt cháu, lần này coi như xong, nhưng lần sau trận pháp ít nhất phải đạt tiêu chuẩn như mấy bức sau này, không được đem mấy cái trận pháp luyện tập kia đến góp số đâu đấy.”
Mặc Họa liên tục gật đầu.
Quản sự cất kỹ trận đồ, đếm mấy viên linh thạch đặt lên bàn.
“Thành công 8 bộ, thất bại 2 bộ, phải trừ 2 viên linh thạch tiền thế chấp, thù lao là 6 viên linh thạch.”
“Nếu ca ca của cháu muốn tiếp tục vẽ thì tiền thế chấp vẫn là 10 viên, Minh Hỏa Trận trận pháp đồ huynh trưởng cháu có rồi, ta cho thêm hắn 10 phần giấy mực vật liệu nữa là được.”
Quản sự lại đưa túi trữ vật đựng giấy mực cho Mặc Họa.
Mặc Họa cất kỹ giấy mực vật liệu, rồi cầm lấy 6 viên linh thạch, không nhịn được mà vui vẻ.
5 ngày kiếm được 6 viên linh thạch, thu nhập này đã xấp xỉ với tu sĩ Luyện Khí trung hậu kỳ rồi.
Mẫu thân Liễu Như Họa của Mặc Họa làm việc bếp núc ở thiện lâu, mỗi ngày cũng chỉ được 1 viên linh thạch. Phụ thân Mặc Sơn săn yêu thú thì thu nhập cao hơn một chút, nhưng lại không ổn định, có khi kiếm được nhiều, nếu không săn được yêu thú đáng tiền thì còn thấp hơn.
Mặc Họa nói lời cảm tạ với quản sự rồi ra khỏi Hữu Duyên trai. Ba người bạn nhỏ liền mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
Mặc Họa vỗ vỗ túi trữ vật, tay nhỏ vung lên: “Đi, ta mời mọi người ăn điểm tâm!”
Ba người Đại Hổ đều “Oa” một tiếng vui mừng, vây quanh Mặc Họa đi vào một tiệm bánh ngọt trên đường.
Ở Thông Tiên thành có rất nhiều tiệm bánh ngọt, bánh ngọt quý giá thì dùng nguyên liệu tinh quý, Mặc Họa bọn họ đương nhiên không ăn nổi. Bọn họ tìm đến một tiệm bánh ngọt ven đường tên là “Vương thị bánh ngọt”, do một tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường mở. Cửa tiệm tương đối đơn sơ, nguyên liệu tuy không quý báu nhưng lại rất thiết thực.
Vào những ngày lễ tết, các tu sĩ bình thường thường mua cho con mình ăn giải thèm.
Bánh ngọt nổi tiếng của Vương thị là ngũ thải bánh ngọt, được làm từ 5 loại linh cốc khác nhau trong tu giới, thơm ngọt mềm dẻo. Một khối ngũ thải bánh ngọt chỉ có giá 2 điểm toái linh thạch.
Thu nhập của tán tu tầng dưới chót quá thấp, không ít tu sĩ mỗi ngày kiếm được linh thạch còn không đủ 1 viên, nên chỉ có thể cắt nhỏ linh thạch ra để dùng. Một viên linh thạch chia đều thành 10 điểm, 10 điểm toái linh thạch tương đương với 1 viên linh thạch.
Toái linh thạch không được Đạo Đình và các tông môn gia tộc công nhận, chỉ lưu thông giữa các tu sĩ tầng dưới chót, và chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ nghèo khó mới dùng loại toái linh thạch này.
Mặc Họa bỏ ra 2 viên linh thạch, mua 10 khối ngũ thải bánh ngọt. Chủ quán thấy Mặc Họa mua nhiều, lại là trẻ con nên cố ý tặng thêm 2 khối.
Mỗi người Mặc Họa ăn 2 khối, còn lại 4 khối chuẩn bị mang về nhà cho cha mẹ.
Bốn người Mặc Họa vừa đi vừa ăn bánh ngọt ngũ thải nóng hổi, Tiểu Hổ bị bỏng đến không ngậm miệng được, nhưng miệng vẫn không ngừng:
“Bánh ngọt này ngon thật, sau này kiếm được linh thạch, nhất định ngày nào cũng ăn!”
Song Hổ nói: “Vậy chi bằng ngươi cưới một cô nương biết làm bánh ngọt về làm đạo lữ, như vậy ngày nào ngươi cũng có mà ăn.”
Tiểu Hổ bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng thế đúng thế, sao ta không nghĩ ra nhỉ!” Lập tức lại rối rắm: “Nhưng mà ta đã có người thích rồi, làm người không thể đứng núi này trông núi nọ…”
Song Hổ mở to mắt nhìn: “Ngươi thích ai vậy?”
Tiểu Hổ nói: “Cô nương bán đậu hũ ở phía tây đường phố ấy, ta nói trước là ta thích rồi đấy, không cho phép ngươi tranh với ta!”
Song Hổ hừ một tiếng, khoát tay: “Yên tâm đi, tính tình nàng ta tệ lắm, ta không thèm tranh đâu…”
Trong khi Song Hổ và Tiểu Hổ đang trò chuyện, Đại Hổ thì chuyên tâm ăn bánh ngọt, nhanh chóng ăn hết cả 2 khối, ăn xong còn liếm cả ngón tay.
Mặc Họa đưa cho hắn phần bánh ngọt của mình.
Đại Hổ ngượng ngùng cười, nhưng vẫn không nhịn được nhận lấy bánh ngọt và bắt đầu ăn.
Song Hổ đột nhiên nói: “Mặc Họa, ngươi thật sự giúp cái Hữu Duyên trai kia vẽ trận pháp à?”
Mặc Họa gật đầu.
Tiểu Hổ há hốc mồm: “Ngươi vậy mà đã có thể vẽ trận pháp thay người khác rồi á?”
Song Hổ liếc xéo hắn một cái, nói: “Không thì ngươi tưởng linh thạch mua bánh ngọt từ đâu ra?”
Tiểu Hổ cầm bánh ngọt ngây người ra: “Thì ra bánh ngọt này là do ngươi vẽ trận pháp mà có, không xong rồi, Mặc Họa, sau này ngươi sẽ không thật sự trở thành nhất phẩm trận sư đấy chứ!”
Mặc Họa nói: “Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, trận sư đâu có dễ làm như vậy. Chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi đấy, mọi người tuyệt đối đừng nói với ai nhé, đợi kiếm được nhiều linh thạch hơn, ta lại mời mọi người ăn bánh ngọt.”
Ba người nghe thấy hai chữ “bánh ngọt” liền vội vàng gật đầu, Tiểu Hổ còn bảo đảm: “Nếu ta mà nói ra ngoài, cả đời này đừng hòng có điểm tâm mà ăn!”
Mấy người Mặc Họa lại đi dạo trên đường, xem những đồ vật cổ quái kỳ lạ, đến khi sắc trời dần muộn thì ai về nhà nấy.
Mặc Họa đem điểm tâm cho Liễu Như Họa, Liễu Như Họa hấp lại trong nồi rồi bỏ vào bát cho Mặc Họa. Mặc Họa kiên quyết không đồng ý, một phen từ chối, cuối cùng Mặc Họa vẫn là ăn 2 cái, Mặc Sơn và Liễu Như Họa mỗi người nếm 1 cái.
Bánh ngọt sau khi được Liễu Như Họa hấp lại thì vừa nóng vừa thơm, Mặc Họa ăn vào miệng, cảm thấy ngon hơn cả lúc ăn giữa trưa, không khỏi hỏi: “Nương, nương biết hấp bánh ngọt ạ?”
Liễu Như Họa cười nói: “Cái này có gì khó, món ăn phức tạp hơn nương còn làm được, chỉ là nhiều món ăn cần luyện khí sư cố ý luyện chế lò lô, còn phải phối hợp trận pháp đặc biệt, nhà mình không có điều kiện làm thôi.”
“Lò lô đắt lắm ạ?”
“Lò lô phải mời luyện khí sư rèn đúc, đương nhiên không rẻ, nhưng cái quý hơn vẫn là trận pháp, mời trận sư vẽ trận pháp cũng không dễ, huống chi còn là lò lô loại lớn như vậy, nên trừ phi muốn mở tửu lâu ăn tứ, không ai bỏ nhiều tiền ra mua lò lô cả…”
Mặc Họa gật đầu, xem ra ứng dụng của trận pháp trong tu đạo giới còn rộng hơn mình nghĩ, không biết trận pháp dùng trên lò lô là loại nào.
Mặc Họa âm thầm ghi nhớ, chuẩn bị sau này có thời gian sẽ học hỏi thêm.