Chương 113 Pháp thuật
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 113 Pháp thuật
Chương 113: Pháp thuật
Trên đường trở về, Du trưởng lão dặn dò con trai:
“Việc Mặc Họa vẽ trận pháp, con đừng vội nói với ai.”
Du Thừa Nghĩa ngẩn người, “Vì sao ạ?”
“Nó tuổi còn nhỏ, xuất thân thấp kém, tài hoa lại hơn người, sợ bị người ta đố kỵ, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Dạ.” Du Thừa Nghĩa hiểu ý.
“Nhưng cũng không thể giấu mãi được. Nếu Mặc Họa thật sự có thiên phú về trận pháp, sớm muộn gì cũng lộ thôi.” Du Thừa Nghĩa nói thêm.
“Ít nhất cũng phải đợi đến khi nó lớn hơn chút, có sức tự vệ đã.”
Ánh mắt Du trưởng lão lộ vẻ vui mừng, nhưng rồi lại thoáng chút lo lắng.
Mong là đứa nhỏ này có thể bình an lớn lên…
Vẽ xong Thiết Giáp Trận, Mặc Họa kiếm được linh thạch, lại còn được thêm chút linh mực, cộng thêm lễ vật của Du trưởng lão, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Hôm sau, hắn liền đi tìm Bạch Tử Thắng, muốn nghiệm chứng hiệu quả của Thệ Thủy Bộ.
Bạch Tử Thắng thoạt đầu mừng rỡ, nhưng chợt nhớ ra điều gì, ủ rũ cúi đầu, thần sắc mất mát.
“Tuyết di giao cho ta nhiều bài tập lắm, không cho ta so tài với huynh.”
Mặc Họa cũng ngẩn người, “Vậy luận bàn một chút thì sao?”
Bạch Tử Thắng có chút khó xử.
“Lén luận bàn một chút, Tuyết di sẽ không biết đâu.”
Bạch Tử Thắng liếc trộm muội muội Bạch Tử Hi đang ngồi bên cạnh, nói:
“Tuyết di bảo Tử Hi trông ta, không cho ta động thủ với huynh.”
Bạch Tử Hi đang ưu nhã đọc sách, nghe vậy, đôi mắt đẹp khẽ động, thản nhiên nhìn Bạch Tử Thắng, dùng giọng nói nhu hòa dễ nghe đáp:
“Ta có thể không nói với Tuyết di, nhưng đệ làm xong bài tập chưa?”
Bạch Tử Thắng liền cứng họng.
Tuyết di giao rất nhiều bài tập, cả luyện đan, luyện khí lẫn lý thuyết tu đạo, nếu luận bàn với Mặc Họa, chắc chắn không làm hết được.
Mặc Họa đồng cảm nhìn Bạch Tử Thắng, “Đệ cố gắng làm bài tập đi, ta rảnh sẽ mang chút đồ ăn ngon cho đệ.”
Bấy giờ Bạch Tử Thắng mới thấy khá hơn chút.
Rời khỏi Tọa Vong Sơn Cư, Mặc Họa thở dài.
Khổ cực lắm mới học được thân pháp, thế mà không có đất dụng võ, điều này khiến hắn có chút thất vọng.
“Hay là, tranh thủ lúc này còn thời gian, ta tìm học thêm môn pháp thuật nào đó?”
Nghĩ vậy, Mặc Họa lại phấn chấn lên.
Tiến công được, lui thủ cũng xong, mới xem như một Linh tu hợp cách.
Nhưng… Pháp thuật thì tìm ai học đây?
Mặc Họa lại gặp khó khăn.
Hắn đã mấy ngày không gặp Trương Lan, không biết hắn đang bận gì, chắc là Đạo Đình Ti có việc, hắn không thoát thân ra được.
Mà dù Trương Lan có rảnh, hắn cũng không tiện đi tìm.
Không thể vắt sữa một con dê mãi được.
Học Thệ Thủy Bộ, khiêm tốn dùng là được rồi, học thêm đồ của người ta nữa thì không hay.
Lỡ Trương Lan hứng lên, dạy hắn trấn phái tuyệt học gì đó, trưởng lão Trương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Dù không g·iết người diệt khẩu, chắc cũng muốn kéo hắn về ở rể.
Vậy thì Mặc Họa lỗ to.
Nhưng cũng không còn ai khác có thể dạy hắn pháp thuật…
Mặc Họa nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định mặt dày mày dạn đến hỏi Trang tiên sinh xem sao.
Hôm sau, Mặc Họa mang theo chút thịt bò và điểm tâm cho hai huynh muội Tử Thắng, Tử Hi, lại mang thêm ít rượu thịt, đến gặp Trang tiên sinh.
Hỏi mấy vấn đề về trận pháp xong, Mặc Họa mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Trang tiên sinh trông tiên phong đạo cốt, nhưng không phát hiện được huyết khí, cũng không cảm nhận được linh lực, nhỡ đâu ông không am hiểu đạo pháp, lại không thích tranh đấu với người thì sao?
Mình mang những thứ này đến hỏi ông, ông không trả lời được thì làm thế nào?
Mặc Họa lo nghĩ cho Trang tiên sinh, nên cuối cùng không hỏi ra miệng.
Lúc ra về, hắn gặp Khôi lão đang một mình đánh cờ trong đình, Mặc Họa đưa mấy hộp hạt thông cho Khôi lão, rồi ngồi bồi Khôi lão chơi hai ván Ngũ Hành Kỳ.
Lúc sắp đi, Khôi lão hỏi: “Có tâm sự à?”
“Sao ngài biết?” Mặc Họa không nhịn được hỏi.
“Kỳ nghệ của ngươi thụt lùi.” Khôi lão đáp.
Mặc Họa há hốc miệng.
Ngũ Hành Kỳ đơn giản như vậy, nhắm mắt cũng chơi được, muốn đi lùi cũng khó…
Nhưng lời của Khôi lão nhắc nhở hắn, Mặc Họa liền thừa cơ nhỏ giọng hỏi:
“Khôi gia gia, ngài biết pháp thuật không ạ?”
Khôi lão ngập ngừng một lát, nói: “Hiểu sơ sơ.”
Mắt Mặc Họa sáng lên, “Vậy ngài có thể dạy cháu một chút được không?”
Khôi lão đứng dậy bỏ đi.
Mặc Họa còn tưởng Khôi lão không muốn, ai ngờ Khôi lão đi được vài bước, quay đầu nhìn Mặc Họa, nói:
“Đi theo ta.”
“Dạ.” Mặc Họa vội vàng đuổi theo.
Khôi lão đưa Mặc Họa đến một bãi cỏ khác, cách xa cây hòe lớn.
Nơi này địa thế trống trải, cỏ xanh mướt, xung quanh có cầu nhỏ, có hồ nước, còn có một rừng trúc rì rào theo gió.
“Học pháp thuật, đừng chỉ nhìn uy lực cao thấp, hợp với mình mới là tốt nhất.” Khôi lão nói.
Mặc Họa nghiêm túc lắng nghe, rồi hỏi:
“Vậy Khôi gia gia, cháu nên học pháp thuật gì ạ?”
Khôi lão hơi suy tư, nói: “Những pháp thuật quỷ dị khó lường, ví dụ như huyễn thuật, quỷ thuật, dị thuật…”
Mắt Mặc Họa sáng lên.
“…Linh căn của ngươi không tốt, học không được.”
Mặc Họa: “…”
“Những pháp thuật uy lực cực mạnh, ví dụ như Đại Ngũ Hành loại pháp thuật…”
Mặc Họa mừng rỡ.
“…Linh lực của ngươi không đủ, không dùng được.”
Mặc Họa có chút u oán nhìn Khôi lão.
Khôi lão trên mặt như cười như không, “Nhưng thần thức của ngươi hơn người, không cần học những thứ phức tạp, học pháp thuật đơn giản nhất là được.”
Khôi lão ném cho Mặc Họa một quyển sách mỏng.
Mặc Họa mở ra xem, trên đó viết ba chữ to:
Hỏa Cầu Thuật.
Mặc Họa cau mày, trầm tư một lát, không nhịn được hỏi: “Khôi gia gia, Hỏa Cầu Thuật này, có gì khác với những Hỏa Cầu Thuật khác không ạ?”
Khôi lão lắc đầu, “Giống nhau.”
Mặc Họa lật đi lật lại mấy lần, phát hiện Hỏa Cầu Thuật trong quyển sách của Khôi lão, cũng không khác gì mấy so với những quyển « Luyện Khí Kỳ Cơ Sở Pháp Thuật Chi Hỏa Cầu Thuật » mà hắn từng thấy.
Trong lòng hắn có chút thất vọng.
“Không muốn học à?” Khôi lão hỏi.
Mặc Họa chần chừ một chút, cảm thấy Khôi lão nói cũng đúng, quá phức tạp, quá khó, cần nhiều linh lực thì thật sự không hợp với bản thân.
Huống chi vốn dĩ hắn cũng không định học pháp thuật gì ghê gớm, học từ cơ bản là tốt nhất, thực dụng là được.
Khôi lão nguyện ý dạy hắn, hắn cảm kích còn không kịp, đâu cần kén cá chọn canh.
Mặc Họa lắc đầu, thành khẩn nói:
“Cháu muốn học, Khôi gia gia, xin ngài dạy cháu.”
Khôi lão khẽ gật đầu.
“Mấu chốt của pháp thuật là ba điểm, thần thức, linh lực và kinh mạch.”
“Dùng thần thức điều động linh lực, theo kinh mạch đến các huyệt vị đặc biệt, hình thành chu thiên, liền có thể ngưng kết pháp thuật.”
“Bản thân thân pháp cũng là một loại pháp thuật, ngươi học được thân pháp, hẳn là hiểu nguyên lý tương tự, giờ học Hỏa Cầu Thuật, không khó lắm…”
…
Khôi lão nói mấy điểm yếu, Mặc Họa từng cái ghi nhớ, rồi dựa theo khẩu quyết và kinh mạch đồ trong sách vận chuyển linh lực.
Hỏa Cầu Thuật rất đơn giản, lộ tuyến vận chuyển linh lực cũng đơn giản hơn Thệ Thủy Bộ nhiều.
Mặc Họa thử mấy lần, liền học được.
“Ngươi thử xem.” Khôi lão nói.
Mặc Họa nín thở ngưng thần, điều động linh lực, kích hoạt kinh lạc, hình thành chu thiên, rồi chỉ tay, nhắm ngay hồ nước cách đó không xa.
Linh lực màu đỏ nhạt ngưng tụ ở đầu ngón tay Mặc Họa, rồi hình thành một đoàn hỏa diễm trạng thái khí màu đỏ, sau đó theo chỉ dẫn của thần thức Mặc Họa, bay thẳng về phía hồ nước.
Hỏa cầu nổ tung trên mặt nước, làm bắn tung bọt nước, nổ nát cây rong, cũng kinh động đến cá dưới đáy hồ.
Mặt hồ nhất thời gợn sóng liên hồi, hỗn loạn một mảnh.