Chương 42
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 42
Chương 42: Đứa trẻ to xác hai mươi lăm tuổi
Tống Cảnh Đường đi bộ một mạch đến trạm xe buýt gần đó, bắt một chiếc taxi về biệt thự.
Cô ngồi trên xe, tâm trạng rất tệ.
Giáo sư Sở chắc là cả đời này cũng không muốn gặp lại cô nữa rồi… Đây cũng là do cô tự chuốc lấy.
Tống Cảnh Đường ổn định lại tâm trạng, lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện có sáu cuộc gọi nhỡ, đều do Chung Thiên Đại gọi đến. Mà điện thoại của cô lại để chế độ im lặng, không nghe thấy cuộc nào.
Tống Cảnh Đường lập tức gọi lại cho Chung Thiên Đại, bên kia nhấc máy ngay lập tức.
“Đường Đường cô sao rồi? Hoắc Vân Y cái đồ tiện nhân đó, sau đó cô ta có đánh cô nữa không? Cô phải đánh trả chứ cô biết không? Đánh không lại thì cứ la hét, lăn lộn ăn vạ khắp nơi, để người qua đường báo cảnh sát bắt cô ta!” Chung Thiên Đại nói một tràng liên thanh, trong cơn tức giận còn xen lẫn vài phần bất lực vì “giận sắt không thành thép”.
Tống Cảnh Đường vừa mở miệng, “Tôi…”
Tuy nhiên Chung Thiên Đại cứ như một tiểu pháo trượng, lẹt đẹt không ngừng, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện.
“Hoắc Vân Y cô ta chết chắc rồi, bà đây sẽ không tha cho cô ta đâu! Dám đánh người của tôi, bẻ gãy cánh bạn thân của tôi, tôi sẽ hủy diệt thiên đường của cô ta trong vòng một phút!”
Tống Cảnh Đường: “…”
Cảm ơn, đúng là bị “quê” đến nơi.
Cô còn nghe thấy người quản lý của Chung Thiên Đại ở đó không thể nhịn được mà cằn nhằn.
“Tôi cầu xin cô đấy tiểu tổ tông, mấy cái trò cũ rích từ bao nhiêu năm trước rồi mà cô vẫn còn nói. Cô có biết trên mạng cô còn có một biệt danh là Nữ hoàng những trò cũ rích không?”
“Nữ hoàng những trò cũ rích thì cũng là Nữ hoàng!” Chung Thiên Đại lý lẽ hùng hồn.
Tống Cảnh Đường không nhịn được bật cười.
Cô đôi khi rất ngưỡng mộ Chung Thiên Đại, năng động, sôi nổi, vĩnh viễn không sợ hãi, toàn thân tràn đầy sức sống đến mức sắp tràn ra ngoài.
“Thiên Đại, tôi không sao, cũng đã đánh trả rồi, bây giờ đang trên đường về biệt thự.” Cô lược bỏ đoạn gặp Bùi Độ, thật sự không muốn nhắc đến, cô chỉ cần nghĩ đến Bùi Độ là lưng đã lạnh toát. Dù sao thì sau này chắc cũng sẽ không gặp lại nữa.
“Thật sao?” Chung Thiên Đại bán tín bán nghi.
Tống Cảnh Đường luôn có tính cách ôn hòa dịu dàng, tính tình lại tốt, cô thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Tống Cảnh Đường đánh người.
“Thật, tôi đã đánh rụng răng cô ta rồi, không tin thì có thể kiểm tra camera giám sát.” Tống Cảnh Đường nói một cách nghiêm túc.
Chung Thiên Đại bị chọc cười, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế này thì còn tạm được.” Cô ấy nghiêm túc trở lại, “Đường Đường, tôi đã tìm hiểu được vì sao hôm nay Hoắc Vân Y lại phát điên rồi.”
Tống Cảnh Đường ngẩn người: “…Hả?”
Lúc đó Hoắc Vân Y với cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người khác, đánh xong lại mắng cô đã ngấm ngầm hãm hại cô ta, Tống Cảnh Đường còn tưởng là Chung Thiên Đại vì chuyện video hôm kia, để trả thù cho cô, đã lén lút trả đũa Hoắc Vân Y. Vì vậy lúc đó cô cũng không phản bác gì. Nhưng nhìn phản ứng của Chung Thiên Đại, rõ ràng cũng không biết gì cả. Tống Cảnh Đường hơi mơ hồ.
“Đường Đường, cô biết nhà họ Hoắc đã bỏ tiền ra mở một công ty game cho Hoắc Vân Y đúng không?”
“Tôi có chút ấn tượng.”
Năm Hoắc Vân Y mở công ty game, đúng lúc Tống Cảnh Đường mang thai sinh con, cũng chính là năm năm trước.
Chung Thiên Đại hừ một tiếng nói: “Công ty game là nơi đốt tiền nhất, công ty của Hoắc Vân Y mặc dù cũng đã phát triển vài game, nhìn phản hồi thị trường cũng tạm ổn, nhưng tổng thể vẫn trong tình trạng thu không đủ chi. Mấy năm nay chỉ dựa vào sự hỗ trợ của nhà họ Hoắc, công ty của cô ta mới sống dở chết dở mà duy trì. Hiện tại công ty game lớn nhất ở nước ngoài – AU quốc tế, năm nay dự định tiến vào thị trường trong nước, Hoắc Vân Y đã tốn rất nhiều tiền để thiết lập quan hệ, để đoàn khảo sát của AU quốc tế hôm nay đến công ty cô ta tham quan, muốn đạt được hợp tác với họ, kết quả cô đoán xem thế nào?”
Chung Thiên Đại đã không nhịn được cười, “Cái đồ ngu ngốc Hoắc Vân Y đó, tự làm tự chịu, cô ta đã lén quay video của cô rồi gửi cho John Triệu, người phụ trách của AU quốc tế, John Triệu thấy nhân phẩm cô ta không tốt, trực tiếp cho cô ta vào danh sách đen rồi.”
“…” Tống Cảnh Đường nghe xong lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bản thân cô không thân thích gì với John Triệu, hơn nữa nhà họ Hoắc dù sao cũng là hào môn có tiếng tăm, John Triệu cứ thế không nể mặt mà cho Hoắc Vân Y vào danh sách đen, chẳng khác nào đắc tội với cả nhà họ Hoắc. Chỉ vì một video của cô ấy sao? Trong thương trường, kinh doanh là kinh doanh, lợi ích là trên hết, cô không cho rằng John Triệu sẽ tùy tiện cho Hoắc Vân Y vào danh sách đen như vậy. Đằng sau chắc chắn còn có nguyên nhân khác. Nhưng rốt cuộc là gì, Tống Cảnh Đường thật sự không nghĩ ra câu trả lời. Cô mơ hồ cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bảo vệ cô vậy…
Trở về biệt thự, nhân lúc Dì Lưu không có ở đó, Tống Cảnh Đường nhanh chóng lắp đặt camera giám sát ở một góc bếp. Cô nhìn đồng hồ, Thần Thần và Hoan Hoan cũng sắp tan học về rồi.
Tống Cảnh Đường vừa đặt sushi và đồ ngọt mang về suốt đường lên bàn, bên ngoài liền truyền đến tiếng xe. Bọn họ về rồi. Bên má bị Hoắc Vân Y tát vẫn còn sưng, Tống Cảnh Đường hất mái tóc dài sang một bên để che đi, không muốn bị các con nhìn thấy.
Cửa lớn mở ra, người bước vào trước là Thần Thần và Hoan Hoan, Hoắc Vân Thâm đi theo sau vào nhà, sắc mặt hơi lạnh. Tống Cảnh Đường nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta liền đoán được, tám phần là Hoắc Vân Y đã mách lẻo rồi. Cô lười quan tâm, dù sao vẫn đang giả mù, cứ thế coi như không nhìn thấy. “Thần Thần, Hoan Hoan, là các con về rồi sao?” Tống Cảnh Đường dịu dàng mỉm cười nói, “Mẹ đã mua sushi và đồ ngọt rất ngon cho các con, để trên bàn đấy. Thần Thần con đưa em đi rửa tay rồi hãy…”
Lời cô chưa nói hết, đã bị Hoắc Vân Thâm trầm giọng ngắt lời: “Thần Thần, con đưa em gái đi phòng đọc sách nhỏ luyện đàn piano trước đã. Bố có chuyện muốn nói với mẹ.”
Nụ cười trên môi Tống Cảnh Đường tắt hẳn. Hoan Hoan thì lại đầy oán khí trừng mắt nhìn Tống Cảnh Đường, lắc đầu một cái rồi đi luôn. Thần Thần lùi lại hai bước, đôi lông mày nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, có chút lo lắng. Trên đường về, bố đã nghe điện thoại của cô, không biết bên đó nói gì mà cô lại khóc. Sau đó bố cúp điện thoại xong, thì cứ giữ vẻ mặt lạnh tanh. Cậu bé hiếm khi thấy bố tức giận như vậy. Thần Thần lại liếc nhìn Tống Cảnh Đường, cô ngồi trên sofa, trông mỏng manh như một chiếc lá, dường như gió thổi một cái là có thể đổ….
“Thần Thần” Hoắc Vân Thâm thấy Thần Thần đứng yên không nhúc nhích, giọng điệu lạnh đi vài phần.
Tống Cảnh Đường đứng dậy từ ghế sofa.
“Chúng ta ra ban công nói chuyện đi.” Cô bình tĩnh nói, “Hai đứa trẻ vừa tan học về, cứ để chúng nghỉ ngơi một lát.”
Nói xong, cô cũng không quan tâm phản ứng của Hoắc Vân Thâm, chống gậy dò đường rồi đi về phía ban công.
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, nhưng vẫn sải bước đi theo. Vừa vào ban công, Hoắc Vân Thâm liền đóng sầm cửa kính lại.
Trên ban công chỉ có hai người họ, Hoắc Vân Thâm đi thẳng vào vấn đề: “Nghe Vân Y nói, em không chỉ phá hỏng hợp tác giữa công ty họ và AU quốc tế, mà còn đánh cô ấy? Đường Đường, cho anh một lời giải thích hợp lý!”
Giọng anh ta lạnh lẽo.
Không phải hỏi han, mà là truy cứu trách nhiệm.
Giữa cô và người nhà họ Hoắc, anh ta vĩnh viễn không phân biệt đúng sai, vô điều kiện đứng về phía người nhà họ Hoắc.
Tống Cảnh Đường không giải thích gì, chỉ bình tĩnh vén tóc ra, để lộ gò má vẫn còn sưng phù.
“Vậy Hoắc Vân Y có nói với anh, là cô ta ra tay đánh tôi trước không?” Cô ấy hỏi ngược lại.
“…” Hoắc Vân Thâm nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không bất ngờ: “Em cũng biết Vân Y cô ấy luôn có tính khí trẻ con, hơi bốc đồng, em đã phá hỏng một phi vụ làm ăn lớn của công ty cô ấy, cô ấy mới không nhịn được ra tay…”
Tống Cảnh Đường mỉa mai bật cười.
“Tính trẻ con ư? Đứa trẻ hai mươi lăm tuổi, cô ta đúng là một đứa trẻ to xác không lớn nổi.”