Chương 3
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 3
Chương 3: Anh ta giấu tiểu tam trong nhà
Chiếc Bentley đen đậu trước một biệt thự.
Hoắc Vân Thâm bế Tống Cảnh Đường xuống xe, đặt cô lên xe lăn rồi đẩy cô đi về phía trước.
Tống Cảnh Đường qua lớp kính râm quan sát biệt thự trước mắt.
Đây là nhà tân hôn của cô và Hoắc Vân Thâm, xa cách năm năm, nay gặp lại chỉ cảm thấy như thể cách một thế giới.
“Đường Đường, về đến nhà rồi.” Hoắc Vân Thâm cúi người nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, “Em ngửi thấy không? Những bông hoa tulip em trồng cho anh năm xưa, mấy năm nay anh đã chăm sóc chúng rất tốt.”
Tống Cảnh Đường thờ ơ nhìn những bông hoa tulip nở rộ trong vườn trước nhà, dưới ánh trăng chúng thướt tha, kiều diễm vô cùng.
Mỗi bông hoa đều do chính tay cô trồng cho Hoắc Vân Thâm.
Chỉ vì anh ta từng nói, loài hoa anh ta yêu thích nhất chính là tulip.
Khi ấy, trong tim trong mắt cô đều là Hoắc Vân Thâm, anh ta thích, cô liền trồng cho anh ta hàng trăm hàng ngàn bông, thậm chí chưa từng hỏi thêm một câu, tại sao?
Cho đến khi cô trở thành người thực vật, Lâm Tâm Tư mỗi lần đến thăm cô đều mang theo một bó tulip.
Cô ta cười tủm tỉm thì thầm bên tai cô: ‘Chị à, chị vẫn chưa biết phải không? Tulip là loài hoa em thích nhất đấy. Chị đã vất vả trồng nhiều như vậy trong vườn. Mỗi lần em đến nhà tân hôn của chị và Vân Thâm, em đều rất vui.’
…
Lòng Tống Cảnh Đường dâng lên một cỗ hận ý, một cành tulip bên tay bị cô dùng sức bẻ gãy.
Cô không hối hận vì đã yêu Hoắc Vân Thâm những năm qua, Tống Cảnh Đường cô đã dám yêu thì dám chịu, nhưng tình yêu của cô không thể bị anh ta chà đạp như vậy!
Hoắc Vân Thâm đã đẩy cô đến trước cổng lớn.
Biệt thự dùng làm nhà tân hôn này, từ trong ra ngoài đều do Tống Cảnh Đường tự tay thiết kế, khóa cửa cũng do cô tự tay chọn, là loại nhận diện vân tay.
Tống Cảnh Đường ngồi trên xe lăn, độ cao vừa vặn đối diện với khóa cửa, cô theo bản năng vươn tay muốn với tới khóa cửa để ấn vân tay, nhưng còn chưa chạm vào đã bị bàn tay to lớn thon dài và mạnh mẽ của Hoắc Vân Thâm chặn lại.
Cô có thể cảm nhận lòng bàn tay Hoắc Vân Thâm hơi ẩm ướt, anh ta đang căng thẳng.
Hoắc Vân Thâm: “Đường Đường, để anh mở cửa là được rồi.”
Đáy mắt Tống Cảnh Đường lướt qua một tia lạnh lẽo, trong lòng đã hiểu rõ.
Anh ta thậm chí còn xóa cả vân tay của cô để về nhà…
Tống Cảnh Đường muốn cười, nhưng lồng ngực lại đau nhói dữ dội.
Cô ngoan ngoãn yên lặng rụt tay về, nhìn Hoắc Vân Thâm ấn vân tay mở khóa, nhưng một giây trước khi khóa cửa bật ra, một bàn tay thon dài xinh đẹp của phụ nữ đã mở cửa trước một bước.
Người phụ nữ mở cửa, chính là Lâm Tâm Tư, cô ta hiển nhiên đã trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này!
Bàn tay Tống Cảnh Đường đặt trên đầu gối nắm chặt cứng, mới kìm nén được cảm xúc suýt mất kiểm soát.
Chẳng lẽ trong năm năm cô biến thành người thực vật nằm trên giường chịu đựng đau khổ, Lâm Tâm Tư đã sống trong nhà tân hôn của cô, ngủ với chồng cô, chiếm đoạt cả đôi con của cô sao?!
Lâm Tâm Tư ban đầu cười tủm tỉm ra mở cửa, nhưng không ngờ ngoài cửa ngoài Hoắc Vân Thâm ra, còn có Tống Cảnh Đường đang ngồi trên xe lăn.
Nụ cười của Lâm Tâm Tư cứng đờ trên mặt.
Tống Cảnh Đường lúc này lên tiếng: “Sao vậy Vân Thâm? Sao anh còn chưa đẩy em vào?”
Cô qua tấm gương trên tường đối diện, thấy Hoắc Vân Thâm ra hiệu im lặng với Lâm Tâm Tư, Lâm Tâm Tư cũng phản ứng kịp, Tống Cảnh Đường không nhìn thấy!
Cô ta yên lặng ngoan ngoãn lùi lại mấy bước, để Hoắc Vân Thâm đẩy Tống Cảnh Đường vào.
“Vân Thâm, Thần Thần và Hoan Hoan đâu rồi? Chúng ở đâu?” Tống Cảnh Đường có chút sốt ruột.
Lúc mang thai, Tống Cảnh Đường đã đặt tên xong cho hai đứa trẻ.
Giờ phút này cô không màng tới Lâm Tâm Tư, kẻ tiểu tam ngang nhiên vào nhà, cô nóng lòng không chờ được muốn nhìn hai bảo bối của mình, tự tay ôm chúng!
Năm năm qua, cô đã dựa vào tình yêu dành cho hai đứa con mà gắng gượng chịu đựng, cuối cùng cũng tỉnh lại!
Hoắc Vân Thâm nói khẽ: “Sáng mai chúng còn phải đi học, đã ngủ rồi. Mắt em bây giờ còn chưa hồi phục, không vội lúc này.”
Đôi mắt dưới lớp kính râm của Tống Cảnh Đường trở nên ảm đạm.
Cô rất rõ ràng không thể tỏ ra quá sốt ruột vào lúc này, sẽ khiến Hoắc Vân Thâm nghi ngờ.
“Vậy thì…” Tống Cảnh Đường vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc từ cầu thang truyền đến, cô theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Hoan Hoan và Thần Thần đang nắm tay nhau đi xuống lầu.
Hai bé con đều mặc đồ ngủ và dép đi trong nhà, một bé màu xanh, một bé màu hồng.
Tống Cảnh Đường suýt chút nữa đã xúc động đến rơi nước mắt.
“Bố ơi.” Thần Thần lên tiếng gọi, ánh mắt cậu bé rơi trên người Tống Cảnh Đường đang ngồi xe lăn, dường như đã đoán được thân phận của cô, có chút căng thẳng nắm chặt vạt áo, hơi bối rối.
Còn Hoan Hoan lại nhìn Lâm Tâm Tư với hai mắt sáng rỡ.
“Lâm…” Cô bé há miệng định gọi, nhưng lại thấy Lâm Tâm Tư khẽ lắc đầu với mình, Hoan Hoan tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Có phải Hoan Hoan và Thần Thần không?” Tống Cảnh Đường cố nén đau lòng, dang rộng vòng tay về phía Thần Thần và Hoan Hoan, “Mẹ đây mà, lại đây… để mẹ ôm một cái nhé?”
Hoan Hoan không những không đi về phía Tống Cảnh Đường, mà ngược lại còn sợ hãi rụt lùi lại. Chỉ có Thần Thần do dự một lát, rồi từ từ đi đến trước mặt Tống Cảnh Đường.
Cậu bé cẩn thận dè dặt vươn tay về phía Tống Cảnh Đường, khẽ chạm vào mặt cô, dường như muốn xác nhận cô có phải là thật không.
“Mẹ thật sao?”
“Là mẹ đây, bảo bối, mẹ là mẹ của con và Hoan Hoan.” Tống Cảnh Đường nhẹ giọng đáp lời.
Cô thật sự muốn bất chấp tất cả mà ôm Thần Thần vào lòng, nhưng cô sợ làm bảo bối của mình sợ hãi.
Dù sao, đối với Thần Thần và Hoan Hoan mà nói, cô e rằng chỉ là một người phụ nữ xa lạ đã ngủ năm năm…
Hoắc Vân Thâm lên tiếng: “Được rồi, muộn rồi. Thần Thần con dẫn em về phòng ngủ trước đi, chuyện của mẹ, đợi mai các con tan học về, bố sẽ giải thích rõ ràng với các con.”
Thần Thần nhìn Tống Cảnh Đường mấy lần, rồi xoay người chuẩn bị lên lầu.
Tống Cảnh Đường cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Thần Thần, con có thể để mẹ ôm một cái không?”
Dáng vẻ của cô gần như ti tiện, một giọt nước mắt trượt xuống dưới lớp kính râm.
Thần Thần do dự một lúc lâu, quay người lại vừa định đi về phía Tống Cảnh Đường, Hoắc Vân Thâm lúc này lên tiếng, mang theo sự uy nghiêm của một người cha: “Thần Thần, về phòng đi con.”
Anh ta đặt tay lên vai Tống Cảnh Đường, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng sốt ruột, hai đứa trẻ vừa sinh ra đã mất đi em, chúng vẫn cần chút thời gian để chấp nhận.”
Lồng ngực Tống Cảnh Đường từng đợt lạnh lẽo.
Hoắc Vân Thâm là cố ý!
Anh ta không muốn cô gần gũi với hai đứa trẻ!
Thần Thần đã kéo Hoan Hoan lên lầu rồi, Hoan Hoan lưu luyến nhìn Lâm Tâm Tư, lén lút hôn gió cô ta.
Cảnh tượng này cũng đập vào mắt Tống Cảnh Đường, cô nhắm mắt lại, trong lòng chua xót vô cùng.
Thằng đàn ông khốn nạn kia, cô có thể vứt hắn cho tiểu tam như vứt rác, nhưng con của cô là máu mủ ruột thịt, không ai được phép cướp đi!
Sau khi hai đứa trẻ lên lầu, Hoắc Vân Thâm cũng bế Tống Cảnh Đường về phòng, đặt cô lên giường.
Bức ảnh cưới của cô và Hoắc Vân Thâm vốn treo trên tường đã bị gỡ xuống, vứt tùy tiện ở góc phòng, bên trên còn phủ một tấm vải, vừa vặn che khuất khuôn mặt cô.
Tống Cảnh Đường khẽ cười lạnh trong lòng.
Xem ra Hoắc Vân Thâm đã ghét bỏ cô đến mức, ngay cả ảnh của cô cũng không thể chịu đựng được nữa rồi.
“Đường Đường, em nghỉ ngơi trước đi, anh đến thư phòng xử lý chút công việc.” Hoắc Vân Thâm dịu dàng ân cần nói một câu rồi quay người rời đi.
“Vân Thâm.” Tống Cảnh Đường đột nhiên gọi anh lại, “Anh có biết loài hoa em thích nhất là gì không?”
Hoắc Vân Thâm khẽ sững người, dường như không ngờ Tống Cảnh Đường lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng anh ta nhanh chóng trở lại bình thường.
“Đương nhiên là biết.” Anh ta rất tự tin, “Em thích hoa tulip nhất, bởi vì những gì anh thích, em đều thích.”
Anh ta nói: “Đường Đường, em vẫn luôn như vậy.”
Tống Cảnh Đường khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, em vẫn luôn như vậy.”
Lấy sở thích của Hoắc Vân Thâm làm sở thích của mình, lấy Hoắc Vân Thâm làm trung tâm… vĩnh viễn đặt bản thân sau anh ta.
Đúng là, ngu xuẩn hết sức!
Cửa phòng vừa đóng lại, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Đường liền biến mất không còn dấu vết.
Đương nhiên cô không tin Hoắc Vân Thâm thật sự đến thư phòng.
Tống Cảnh Đường khó khăn đặt hai chân xuống đất, cô vịn vào tường chậm rãi đứng dậy, dịch chuyển đôi chân, đi về phía cửa sổ.
Mỗi một tấc dịch chuyển đều đau thấu tim.
Chỉ vỏn vẹn mười mét, Tống Cảnh Đường đã đi mất trọn năm phút, cô đau đến toát mồ hôi đầm đìa.
Vừa đến bên cửa sổ, cô liền nhìn thấy cảnh Lâm Tâm Tư và Hoắc Vân Thâm ôm nhau dưới ánh trăng ở dưới lầu…