Chương 124
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 124
Chương 124: Mua một sợi dây chuyền kim cương, tặng cho phu nhân
Tống Cảnh Đường cụp mi mắt.
Điều này chẳng có ý nghĩa gì. Hoắc Vân Thâm chỉ là giữ lại thói quen mà cô đã vun đắp trong thế giới của anh suốt bao năm qua mà thôi.
“Hoan Hoan, mẹ muốn hỏi con một chuyện.” Tống Cảnh Đường đặt bát thuốc rỗng xuống, nhìn Hoan Hoan, nghiêm túc nói: “Hôm qua tan học, tại sao con lại giật đồ ăn của bạn nhỏ khác?”
Hoan Hoan nghe vậy liền cuống quýt: “Con đâu có giật đồ ăn của Yêu Yêu đâu!”
Cô bé đó tên là ‘Yêu Yêu’…
Tống Cảnh Đường cũng không biết là chữ Yêu nào, chỉ theo Hoan Hoan đọc âm tương tự.
“Vậy tại sao con lại ăn đồ ăn của Yêu Yêu? Hoan Hoan, con biết dạ dày của mình không tốt, không thể ăn lung tung mà phải không?”
Hoan Hoan rõ ràng không muốn nói, bé quay đầu vùi mặt vào chiếc chăn nhỏ trên giường, lẩm bẩm: “Đây là bí mật giữa con và Yêu Yêu… không thể nói cho mẹ biết. Dù sao thì, sau này con sẽ không bị đau bụng nữa đâu.”
Chỉ cần xác nhận Hoan Hoan không bắt nạt bạn học, Tống Cảnh Đường liền yên tâm.
Mãi mới có cơ hội ở riêng với con gái, hơn nữa Hoan Hoan cũng không còn bài xích cô như trước, Tống Cảnh Đường còn định nói thêm gì đó thì đúng lúc này, chiếc điện thoại nhỏ của Hoan Hoan reo lên.
Bé lập tức lao tới nghe máy.
“Bố!”
Là Hoắc Vân Thâm gọi đến.
Anh không biết đã nói gì, Hoan Hoan cảnh giác liếc nhìn Tống Cảnh Đường một cái, cầm chiếc điện thoại nhỏ của mình quay lưng lại, thì thầm nói chuyện điện thoại.
Tống Cảnh Đường rất hiểu ý, cầm bát thuốc rỗng lên chuẩn bị xuống lầu, nhưng vừa đi đến cửa, cô lại nghe thấy giọng Hoan Hoan không kìm được mà cao vút lên.
“Mẹ Tâm Tư bị thương ạ? Sao lại thế được? Sáng nay mẹ ấy còn gọi điện nói đợi con khỏe lại sẽ đưa con đi mua quần áo đẹp mà…”
Giọng nói trong trẻo của Hoan Hoan mang theo cả tiếng nức nở bất lực.
Lưng Tống Cảnh Đường hơi cứng lại, cô đóng cửa rồi xuống lầu.
Hoan Hoan nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới quay lại.
Trong điện thoại vẫn còn tiếng bố nói chuyện, có vẻ rất mệt mỏi, khàn khàn và đang an ủi bé.
“Dì Tâm Tư không có gì đáng ngại, sẽ sớm ra ngoài thôi, đừng lo lắng.”
“Bố ơi con có thể đi thăm mẹ Tâm Tư không?”
“Tạm thời thì chưa được, đợi cô ấy khỏe hơn chút, bố sẽ đưa con đến.”
Bệnh viện dù sao cũng nhiều bệnh nhân, nhiều virus, Hoan Hoan lại yếu ớt, anh không muốn để bé đến.
Hoắc Vân Thâm lúc này đang đứng bên ngoài tòa nhà bệnh viện, ở một góc không người.
Anh tựa lưng vào tường, điện thoại kẹp bên tai, rảnh tay châm thuốc, ngọn lửa nhỏ chiếu rọi vệt máu khô trên lòng bàn tay anh đỏ tươi như sắp nhỏ giọt.
Đôi mắt đào hoa vốn dĩ ấm áp và ướt át của Hoắc Vân Thâm bị bao phủ bởi sự u ám, lần cuối cùng anh nhìn thấy nhiều máu như vậy là vào năm thứ ba đại học.
Anh bị ngất cấp tính, hôn mê bảy ngày.
Giữa chừng anh mơ màng tỉnh lại vài lần, nhìn thấy túi máu treo trên đầu, hai ống truyền, một ống truyền máu cho anh, còn một ống khác thì ở trên giường bệnh bên cạnh.
Cách tấm rèm, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, đặt trên mép giường, một ống truyền to bằng ngón tay út của cô ấy, đang không ngừng rút máu từ cơ thể cô ấy truyền cho anh…
Sau này khi anh hoàn toàn tỉnh táo, anh loạng choạng đứng dậy, kéo tấm rèm ra, nằm trên giường là Lâm Tâm Tư với sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
Trên cổ tay truyền máu cho anh, vẫn còn quấn một vòng gạc.
Cô ấy ngủ rất say, anh không nỡ đánh thức cô, muốn đi vệ sinh, tự mình vịn tường chậm rãi đi, khi đi ngang qua cửa, nghe thấy hai y tá nói: ‘Ôi chao, cô bé trong phòng bệnh này thật sự đã liều mạng rồi, ba ngày truyền máu cho chàng trai này hai lần, mỗi lần 800ml, bản thân cô bé suýt nữa phải đưa đi cấp cứu…’
Hoắc Vân Thâm đứng sau cánh cửa, nhìn Lâm Tâm Tư, ánh mắt phức tạp, đầy sự áy náy.
Dù sao thì một ngày trước đó, anh còn từ chối lời tỏ tình của Lâm Tâm Tư… Anh không ngờ, sau khi bị từ chối, cô ấy vẫn nguyện ý cứu anh như vậy.
“Bố…”
Giọng nói non nớt trong trẻo của con gái kéo suy nghĩ của Hoắc Vân Thâm trở về, anh đưa điếu thuốc ra khỏi môi.
“Hửm?”
“Mẹ Tâm Tư lần này bị thương, lại là… do người phụ nữ kia hại phải không?” Bé khẽ hỏi, trong miệng vẫn còn ngậm viên kẹo mà Tống Cảnh Đường vừa đút cho, ngọt lịm.
Hoắc Vân Thâm dừng lại một lát, nói với bé: “Không phải, chuyện này không liên quan đến mẹ.”
Anh nghĩ đến dáng vẻ Tống Cảnh Đường lúc đó nắm tay Lâm Tâm Tư, trưng ra chiếc dây chuyền kim cương cho anh xem, trong lòng Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên dâng lên một trận hoảng loạn khó hiểu, sự bồn chồn càng thêm nặng.
Anh rít mạnh hai hơi thuốc, hút quá nhanh suýt nữa thì sặc.
Hoan Hoan nghe thấy Lâm Tâm Tư lần này bị thương không liên quan đến Tống Cảnh Đường, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Vậy đợi mẹ Tâm Tư khỏe hơn chút, con sẽ đi thăm mẹ ấy. Bố giúp con nói với mẹ Tâm Tư là con rất rất yêu mẹ ấy được không?”
Hoắc Vân Thâm khẽ cười không thành tiếng: “Được.”
Cúp điện thoại của con gái, Hoắc Vân Thâm đứng nguyên tại chỗ hút hết một điếu thuốc, rồi lại châm thêm một điếu, anh gọi điện cho luật sư Triệu Khải Minh, người đã hợp tác lâu năm.
Trên đường đến, anh đã liên hệ Triệu Khải Minh để theo dõi vụ án này.
“Thế nào rồi?” Hoắc Vân Thâm lạnh giọng hỏi.
Anh nhất định phải khiến Ngô Xuân Hoa phải ngồi tù mọt gông!
“Hoắc tổng, Ngô Xuân Hoa đó có lẽ bị tâm thần phân liệt, vụ án này hơi rắc rối.” Triệu Khải Minh nói với giọng khó xử: “Tuy nhiên, tôi có thể truy cứu trách nhiệm gia đình cô ta, để nhận được mức bồi thường tối đa.”
“Bồi thường?” Hoắc Vân Thâm cười lạnh: “Tôi thiếu ba đồng bạc lẻ của cô ta sao? Bất kể anh dùng cách gì, tôi muốn cô ta phải ngồi tù mọt gông!”
Nói xong câu đó, Hoắc Vân Thâm trực tiếp cúp điện thoại.
Một năm chi phí luật sư tám con số để nuôi đám người này, mà chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết ổn thỏa, năm sau tập đoàn của anh có thể đổi đội ngũ luật sư rồi!
Hoắc Vân Thâm dụi tắt điếu thuốc rồi quay về, trên đường đi, anh suy nghĩ rồi vẫn gọi điện cho Trợ lý Giang Chu.
“Thay tôi mua một chiếc dây chuyền kim cương… không, vòng cổ. Gửi thẳng đến biệt thự.” Hoắc Vân Thâm liếm môi khô khốc, nói: “Cho phu nhân.”