Chương 111
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 111
Chương 111: Hoắc Vân Thâm, chúng ta ly hôn đi
Tống Cảnh Đường chỉ cần nhìn vẻ mặt Hoắc Vân Thâm, liền biết anh ta lại bị Lâm Tâm Tư dỗ cho xoay mòng mòng.
Tâm Tư?
Hừ, anh ta đúng là gọi thân mật.
“Lâm Tâm Tư nói gì anh cũng tin. Hừ…” Tống Cảnh Đường cúi đầu cười khẩy, rồi ngẩng lên, nhìn Hoắc Vân Thâm như nhìn một thằng hề, “Được, anh vui là được.”
Cô lười dây dưa với Hoắc Vân Thâm, dùng sức gạt tay Hoắc Vân Thâm ra định bỏ đi.
Người đàn ông lại bị dáng vẻ lạnh nhạt của cô kích thích.
Cơn giận vừa bị anh ta đè xuống lại bùng lên!
“Tôi cho phép em đi rồi sao? Thái độ của em là gì đây?” Hoắc Vân Thâm dùng bàn tay lớn siết chặt vai cô, ra sức, dường như hận không thể bóp nát xương vai cô.
Tống Cảnh Đường nhíu mày chịu đựng, cắn chặt răng mới không đau đến mức thất thanh kêu lên.
“Đường Đường, nói rõ ràng cho tôi nghe!” Nhận ra mình dùng sức quá mạnh, Hoắc Vân Thâm kéo cô lại, hai tay giữ chặt hai bên vai cô, gần như giam cầm Tống Cảnh Đường trong lòng.
Anh ta lại mang dáng vẻ bất lực đó.
Hoắc Vân Thâm trời sinh đã có một gương mặt biết lừa người, đôi mắt nhìn như rất biết yêu.
Ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy như cô đang gây sự vô lý…
Được thôi, nếu anh ta muốn nghe, vậy cô sẽ nói cho anh ta nghe!
“Lâm Tâm Tư nói chai dầu thuốc đó là anh cố ý sắp xếp người mua tặng cô ta, cô ta dùng xong, không muốn lãng phí mới ban phát cho tôi.” Tống Cảnh Đường nhìn thẳng Hoắc Vân Thâm, từng chữ từng chữ nói rõ sự thật cho anh ta.
Nhưng Hoắc Vân Thâm nghe xong, lại nhíu mày lắc đầu, vô thức biện hộ cho Lâm Tâm Tư.
“Tôi hiểu Tâm Tư, cô ấy không phải người như vậy.” Hoắc Vân Thâm chợt nghĩ ra điều gì đó, khẳng định, “Chắc chắn là Lật Na cũng nói gì đó bên cạnh, mới khiến em hiểu lầm.”
Anh ta quen Lâm Tâm Tư nhiều năm như vậy, anh ta rất rõ cô ấy là loại con gái như thế nào!
Còn Tống Cảnh Đường ngay từ đầu đã có thành kiến với Lâm Tâm Tư, vì hai đứa trẻ đều thân thiết với Lâm Tâm Tư, lại vì năm năm nay, Lâm Tâm Tư luôn ở bên cạnh anh ta.
Hoắc Vân Thâm rất rõ, Tống Cảnh Đường đã bị ghen tuông làm cho mờ mắt!
Phần lớn là Lật Na ăn nói không kiêng nể, mới khiến Tống Cảnh Đường hiểu lầm mà giận lây sang Lâm Tâm Tư!
Mà Lâm Tâm Tư lại luôn miệng lưỡi vụng về, không giỏi biện minh cho mình…
Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Thâm kiên nhẫn nói: “Đường Đường, đợi sáng mai em và Lâm Tâm Tư mang theo dự án, đến Hoa Tây Dược phẩm gặp Bùi nhị thiếu xong, bất kể kết quả thế nào, cùng ăn một bữa cơm đi. Hai người nói chuyện tử tế với nhau.”
“…” Tống Cảnh Đường ngay từ khi nghe Hoắc Vân Thâm mở miệng nói anh ta hiểu Lâm Tâm Tư, chút hy vọng ít ỏi còn sót lại đối với người đàn ông này đã tan thành mây khói.
Cô từng nghĩ Hoắc Vân Thâm cho dù không yêu cô, thì ít nhất cũng có trí tuệ của người bình thường.
Giờ xem ra, cô đã đánh giá quá cao anh ta rồi.
Những năm qua, anh ta rõ ràng đã bị Lâm Tâm Tư mê hoặc đến mức trở thành một kẻ thiểu năng!
“Không cần, tôi không có gì tốt để nói chuyện với cô ta.”
Cả đời này cô chưa từng bị ai làm cho ghê tởm như vậy!
Cùng Lâm Tâm Tư ngồi ăn cơm, cô chỉ muốn nôn, không có chút khẩu vị nào!
Tống Cảnh Đường giờ chỉ muốn lên xem hai đứa trẻ.
Thế nhưng Hoắc Vân Thâm vẫn không chịu buông tha cô.
“Đứng lại!”
Tống Cảnh Đường nhịn hết nổi, khi Hoắc Vân Thâm lần nữa kéo cánh tay cô, cô bực bội hất ra, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt Hoắc Vân Thâm.
“Hoắc Vân Thâm, chúng ta ly hôn đi.”
Hai chữ “ly hôn” giáng xuống khiến Hoắc Vân Thâm nhất thời sững sờ tại chỗ.
Anh ta gần như không dám tin vào tai mình.
Đừng nói ly hôn, kể từ khi anh ta đồng ý ở bên Tống Cảnh Đường, cô ấy ngay cả lời chia tay, hay chia xa cũng không dám nhắc đến!
Ngay cả khi tức giận anh ta nhất, Tống Cảnh Đường cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, ngày hôm sau, lại như người không có chuyện gì, lần nữa sáp lại gần anh ta, vẫn dịu dàng ân cần, trăm phương ngàn kế lấy lòng…
Bây giờ, cô ấy vậy mà dám nói với anh ta “ly hôn”?!
Cô ấy sao dám!
Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy ngược, kinh ngạc phẫn nộ đến cực điểm.
“Đường Đường, em có biết em đang nói gì không?” Anh ta lạnh lùng chất vấn, thân hình cao lớn áp sát, toát ra khí chất hung hãn đáng sợ, “Dám nói ly hôn với tôi? Tôi thấy em điên rồi!”
Chỉ vì ghen tuông, chỉ để muốn anh ta coi trọng cô, cô ấy vậy mà điên cuồng đến mức, muốn dùng ly hôn làm vũ khí uy hiếp anh ta!
Tống Cảnh Đường đã chán ghét việc dây dưa với Hoắc Vân Thâm.
Thỏa thuận ly hôn, tự nhiên sẽ có luật sư thay cô đưa đến trước mặt Hoắc Vân Thâm, tối nay có nói phí lời với anh ta cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.
“Bây giờ tôi chỉ muốn lên lầu xem Hoan Hoan. Hoắc Vân Thâm, nếu anh còn là đàn ông, là cha ruột của Hoan Hoan, thì hãy để tôi đi!”
“…”
Hoắc Vân Thâm khẽ nheo đôi mắt hoa đào, đáy mắt bắn ra hàn quang đáng sợ.
Anh ta không phải đàn ông?
Xem ra, anh ta đúng là đã quá tốt với cô rồi!
Tống Cảnh Đường vừa quay người bước được hai bước, chỉ cảm thấy da đầu một trận đau nhói, cô bị Hoắc Vân Thâm túm tóc kéo ngược lại, ấn chặt vào tường.
“Tôi không phải đàn ông?” Anh ta âm u dịu dàng nhìn chằm chằm cô, dường như đang cười, nhưng đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo.
Năm ngón tay thon dài của người đàn ông vẫn cắm sâu vào tóc cô, lúc siết chặt lúc nới lỏng, tựa như uy hiếp, tựa như vuốt ve.
“Đường Đường, tôi không phải đã dạy em… đừng dùng loại kích tướng pháp này với đàn ông sao?”
“Đồ khốn nạn!”
Tống Cảnh Đường nhịn hết nổi, nhấc đầu gối lên nhắm vào giữa hai chân anh ta mà đụng mạnh.
Thế nhưng Hoắc Vân Thâm đã sớm có phòng bị, bàn tay lớn đè đầu gối cô xuống, anh ta mặt mày âm trầm giận dữ, cúi người hôn lên.
Đây không phải là nụ hôn, đây là sự lăng nhục và bạo hành đơn phương của anh ta!
Tống Cảnh Đường ngửi thấy mùi rượu nồng nặc mất kiểm soát trên người người đàn ông, cô dùng sức quay mặt đi, cong khớp ngón trỏ, dồn hết sức đập mạnh vào huyệt tê liệt bên cổ Hoắc Vân Thâm!
“Ưm…”
Nửa người Hoắc Vân Thâm lập tức như bị vô số kiến cắn xé mạch máu, vừa đau vừa ngứa, đau đến nhíu mày, lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Tống Cảnh Đường nhân cơ hội này, dùng sức đẩy anh ta ra, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Hoắc Vân Thâm.
Cô nghiến răng nghiến lợi, “Anh khiến tôi ghê tởm!”
Cô nhìn vết năm ngón tay hiện lên trên mặt Hoắc Vân Thâm, trong lòng không thấy hả hê, mà càng thêm mệt mỏi chua xót.
Đây từng là người đàn ông chỉ cần nhíu mày một cái, cũng khiến trái tim cô đau nhói, đừng nói đến việc động thủ với anh ta, cô dù có oan ức đến mấy, cũng không nỡ nặng lời với anh ta…
Thế nhưng giờ đây, cô lại phải máu me be bét tự tay đào anh ta ra khỏi trái tim mình.
Anh ta là thứ bám sâu vào xương cốt như ung nhọt, là kịch độc thấm vào xương thịt, dù có đau đến mấy, cô cũng phải chặt tay để cầu sinh.
Tống Cảnh Đường vô cảm nhìn thẳng Hoắc Vân Thâm, nâng tay, mạnh bạo lau chùi đôi môi bị anh ta làm rách, cứ thế dày vò đến bật máu, như thể hận không thể chà sạch một lớp da của chính mình.
Chỉ vì anh ta đã chạm vào!
Đồng tử Hoắc Vân Thâm co rút mạnh, một cảm xúc gì đó cuộn trào, chực trào ra ngoài.
“Bố, hai người đang làm gì vậy?” Giọng Thần Thần trong trẻo, đúng lúc này, vang lên từ cuối cầu thang.
Tống Cảnh Đường ngẩng mắt lên đã thấy Thần Thần mặc đồ ngủ, đứng đó nhìn chằm chằm họ, vừa tò mò, lại có chút sợ hãi và lo lắng.
Tống Cảnh Đường vội điều chỉnh biểu cảm, nặn ra nụ cười: “Thần Thần…”
Lời cô chưa dứt, bên hông đã bị bàn tay lớn của người đàn ông đặt lên, hơi ấm từ lòng bàn tay Hoắc Vân Thâm xuyên qua lớp vải mỏng manh, bỏng rát vào da thịt cô.
Tống Cảnh Đường nổi da gà, muốn giãy giụa, nhưng anh ta không buông mà càng siết chặt hơn, trước mặt Thần Thần, ghì chặt cô vào lòng.
“Không sao.” Hoắc Vân Thâm không nhìn Tống Cảnh Đường, mà hướng mắt về phía con trai trên cầu thang, mỉm cười nói: “Bố đang đùa giỡn với mẹ con thôi.”
“Thật sao?” Thần Thần nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên rồi.” Hoắc Vân Thâm lướt mắt qua nhẹ nhàng người phụ nữ không an phận trong lòng, đẩy vấn đề sang cho cô: “Không tin, con hỏi mẹ đi.”
Tống Cảnh Đường: “…”
Cái đồ vô sỉ khốn nạn này!