Chương 1
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1
Chương 1: Năm năm
Sau năm năm sống đời thực vật, Tống Cảnh Đường tỉnh lại.
Bên tai là giọng nói trầm ấm dịu dàng của chồng cô, Hoắc Vân Thâm.
Anh ta vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ nói: “Đường Đường, với anh mà nói, em đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Cứ thế ngủ đi, đừng bao giờ tỉnh lại.”
Cái đồ khốn nạn!
Tống Cảnh Đường siết chặt lòng bàn tay, mới kìm nén được cảm giác buồn nôn cuộn trào trong dạ dày.
Năm cô mười hai tuổi quen biết Hoắc Vân Thâm, hai mươi tuổi gả cho anh ta. Hai mươi hai tuổi sinh con, nhưng lại xảy ra biến cố, để giữ lại hai đứa con, Tống Cảnh Đường trở thành người thực vật.
Bác sĩ chẩn đoán cô chỉ có chức năng sống cơ bản, không có tri giác, nói cách khác, chỉ là một con búp bê biết thở.
Nhưng trên thực tế, Tống Cảnh Đường có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cô chỉ là không thể tỉnh lại mà thôi.
Không ngờ, điều này lại vô tình giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của Hoắc Vân Thâm…
Y tá gõ cửa bước vào nhắc nhở.
“Hoắc tiên sinh, thời gian thăm nom hôm nay đã hết rồi ạ.”
Hoắc Vân Thâm phong độ lịch lãm mỉm cười với cô y tá nhỏ, nói được.
Trước khi rời đi, anh ta như thường lệ cúi người xuống hôn lên trán Tống Cảnh Đường, đầy tình cảm.
“Đường Đường, sớm ngày tỉnh lại nhé… Anh sẽ luôn đợi em, mãi mãi yêu em.”
Tống Cảnh Đường cười lạnh trong lòng.
Diễn xuất tốt như vậy, diễn cho một người thực vật như cô xem thì thật là lãng phí!
Nhưng Hoắc Vân Thâm vẫn có khán giả, hai cô y tá nhỏ ngoài cửa đang nhìn bóng lưng anh ta đầy lưu luyến.
Cô y tá A cảm thán: “Hoắc tiên sinh đúng là người đàn ông tốt tuyệt thế, năm năm rồi, mỗi tuần đều đến thăm người vợ thực vật của mình.”
“Hoắc tiên sinh không chỉ đẹp trai, còn có tài sản hàng trăm tỷ, loại cao phú soái cực phẩm này có vô số phụ nữ lao vào anh ta, nhưng Hoắc tiên sinh năm năm qua lại chẳng có chút tin đồn tình ái nào cả… Tặc lưỡi.” Cô y tá B bĩu môi, chua chát nói: “Tống Cảnh Đường này kiếp trước không biết đã tích đức gì, mới có thể gả cho loại chồng tốt tuyệt thế như vậy chứ!”
Chồng tốt tuyệt thế?
Tống Cảnh Đường cười khẩy không tiếng động.
Một người chồng lợi dụng năng lực làm việc của cô để có chỗ đứng vững chắc trong công ty, lại vắt kiệt giá trị sinh sản của cô, cuối cùng lại mong cô làm người thực vật cả đời… thật đúng là ‘tốt’ hết chỗ nói!
Tống Cảnh Đường vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng nằm năm năm rồi, toàn thân cơ bắp đã sớm thoái hóa, hai chân vừa chạm đất đã ngã nhào xuống.
Cô cố nén đau đớn, cắn chặt răng bò đến bên cửa sổ.
Dưới lầu, một chiếc Bentley màu đen đang đợi ở đó.
Tống Cảnh Đường nhận ra chiếc xe đó, biển số xe là ngày sinh của cô.
Đây là món quà sinh nhật Hoắc Vân Thâm tặng cô vào dịp kỷ niệm ngày cưới của họ.
Lúc đó lòng cô tràn đầy hạnh phúc, kích động lao vào lòng Hoắc Vân Thâm, níu kéo hỏi anh ta: ‘Hoắc Vân Thâm, anh yêu em, đúng không?’
Anh ta cười hôn cô, nghiêm túc nói với cô: ‘Ngốc à, em là vợ anh, anh không yêu em thì yêu ai chứ?’
Anh ta nói: ‘Đường Đường, đây là năm đầu tiên của chúng ta, sau này chúng ta còn có mười năm, năm mươi năm nữa để cùng nhau trải qua.’
Hóa ra tình yêu, thật sự có thể diễn xuất ra được…
Giờ phút này, Tống Cảnh Đường trơ mắt nhìn thư ký của Hoắc Vân Thâm, Lâm Tâm Tư, đi giày cao gót, bước xuống từ chiếc xe của cô, rõ ràng là tư thái của nữ chủ nhân.
Cô ta cười tủm tỉm chạy nhanh về phía Hoắc Vân Thâm, dưới chân không biết vấp phải cái gì, cả người không khống chế được mà ngã nhào về phía trước, Hoắc Vân Thâm lập tức lao nhanh đến ôm lấy cô ta.
Dáng vẻ đau lòng lo lắng đó, Tống Cảnh Đường chưa bao giờ thấy trên mặt Hoắc Vân Thâm.
Trong mắt Hoắc Vân Thâm, cô Tống Cảnh Đường là người mình đồng da sắt, không biết đau không biết mệt, hơn nữa còn ngoan ngoãn như một con chó.
Mỗi khi cần, Hoắc Vân Thâm chỉ cần ngoắc tay với cô, cô sẽ bất chấp tất cả mà chạy đến bên anh ta!
Đúng như năm tốt nghiệp đại học, Tống Cảnh Đường có được cơ hội gia nhập viện nghiên cứu y học hàng đầu thế giới.
Chỉ vì một câu nói của Hoắc Vân Thâm: ‘Đường Đường, vì anh mà ở lại đi, anh cần em.’ Cô liền dừng lại vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi lên máy bay, vì Hoắc Vân Thâm mà từ bỏ tiền đồ, trở thành Hoắc phu nhân của anh ta.
Sau khi kết hôn, cô càng dốc hết sức mình giúp đỡ Hoắc Vân Thâm, thậm chí từng thức trắng đến xuất huyết dạ dày, cuối cùng cũng nghiên cứu ra thuốc mới, giúp Hoắc Vân Thâm có chỗ đứng vững chắc tại tập đoàn Vân Thiên, trở thành thành viên hội đồng quản trị trẻ nhất trong lịch sử.
Lúc đó Hoắc Vân Thâm nói sẽ đối xử tốt với cô cả đời. Cô ngây thơ tin anh ta…
Từng cảnh quá khứ như dao cùn cắt thịt, Tống Cảnh Đường đau đến toàn thân run rẩy.
Cô nhắm nghiền mắt lại, nước mắt trượt vào miệng, thật đắng.
Tống Cảnh Đường lạnh lùng nhìn Lâm Tâm Tư với dáng vẻ thẹn thùng như con gái nhỏ, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Hoắc Vân Thâm.
Cô bị ghê tởm đến mức chỉ muốn nôn.
Giây tiếp theo, cửa ghế sau xe đột nhiên mở ra.
Tống Cảnh Đường nhìn thấy đôi con trai con gái sinh đôi mà mình liều mạng sinh ra – Hoắc Thanh Hoan và Hoắc Thần Hi, từ trên xe bước xuống.
Chúng đáng yêu đến vậy, là những bảo bối được tạc từ phấn ngọc.
“Thần Thần, Hoan Hoan!” Tống Cảnh Đường kích động đến mức nước mắt lưng tròng, tay hận không thể xuyên qua cửa kính, để sờ lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của chúng.
Nhưng đôi con của cô, lại lao vào lòng Lâm Tâm Tư, mỗi đứa một bên hôn lên mặt cô ta.
Hoắc Vân Thâm đứng bên cạnh dịu dàng bất đắc dĩ cười, chúng nó thì lại y hệt một gia đình bốn người!
Cảnh tượng ấm áp này như kim đâm mạnh vào đáy mắt Tống Cảnh Đường.
Năm năm, trọn năm năm!
Số lần Hoắc Vân Thâm đưa hai bảo bối đến thăm cô, người mẹ này, chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Tống Cảnh Đường nhớ rõ mồn một, có một lần Lâm Tâm Tư cũng đến, nhân lúc trong phòng bệnh không có người ngoài, Lâm Tâm Tư cố ý trước mặt Tống Cảnh Đường, bảo Hoan Hoan gọi mình là mẹ… Lúc đó cô hận không thể xé nát cái miệng của tiện nhân này!
Ngón tay Tống Cảnh Đường ấn chặt lên cửa kính, siết chặt lại, ánh mắt càng thêm kiên quyết tĩnh lặng.
Đàn ông, cô có thể vứt bỏ như rác rưởi, nhưng hai bảo bối, là máu mủ ruột thịt của cô Tống Cảnh Đường! Cô nhất định phải giành lại!
Hoan Hoan dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ của Tống Cảnh Đường.
Hai mẹ con bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Tống Cảnh Đường vô thức chỉnh lại tóc, cẩn thận mỉm cười với bảo bối của mình, nhưng Hoan Hoan lại như bị dọa sợ, hoảng sợ ôm chặt lấy Lâm Tâm Tư.
Ánh mắt Tống Cảnh Đường tối sầm lại.
Máu mủ ruột thịt của cô, đang sợ cô…
“Bố ơi, mẹ Tâm Tư ơi, ở đó có người!” Hoan Hoan chỉ tay về phía cửa sổ của Tống Cảnh Đường.
Hoắc Vân Thâm nhìn theo hướng tay Hoan Hoan chỉ, sắc mặt lúc đó hơi đổi.
Đó là phòng bệnh của Tống Cảnh Đường!
Nhưng bên cửa sổ ngay cả nửa bóng người cũng không có.
“Hoan Hoan, con chắc chắn là con không nhìn nhầm chứ?” Hoắc Vân Thâm hỏi lại con gái.
“Không có.” Hoan Hoan lắc đầu, khăng khăng, “Con nhìn thấy mà, ở đó có người thật mà, là một cô tóc dài!”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, còn định nói gì đó, thì điện thoại trong túi anh ta đột nhiên rung lên.
Anh ta lấy ra xem, là bác sĩ chủ trị của Tống Cảnh Đường gọi đến.
Anh ta nhấc máy: “Bác sĩ Đường.”
“Hoắc tiên sinh!” Bác sĩ Đường rất kích động, “Tin tốt đây, Hoắc thái thái cô ấy tỉnh rồi!”