Chương 99 Người hữu duyên phối tốt rượu !
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 99 Người hữu duyên phối tốt rượu !
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 99 Người hữu duyên phối tốt rượu !
Chương 99: Người hữu duyên xứng hảo tửu!
Vừa nuốt ngụm rượu vào cổ họng, Lâm Thủ Phụ liền trợn tròn mắt, rồi lại nhắm nghiền lại, cẩn thận dư vị.
“Thật thơm ngon! Thể xác lẫn tinh thần đều thanh tĩnh lạ thường. Loại rượu này không chỉ trợ giúp tu hành, còn có thể tăng cường ngộ tính ư?”
Lâm Lạc Tiên, thân thể nàng ánh lên một vầng trăng sáng chói, tựa như khoác lên mình một kiện áo giáp ánh trăng. Khí tức của nàng trở nên linh hoạt kỳ ảo, phảng phất muốn hóa thành Nguyệt Thần trên trời.
Nàng mở đôi mắt đẹp, trong mắt chứa đựng thái âm chi lực, chợt lóe lên.
“Không hổ là tiểu muội, lập tức đã nếm ra rồi!”
Lâm Tử Hàn cười nói, rồi rót thêm cho Lâm Lạc Tiên một chén.
“Có thần diệu chi lực như thế, khó trách giá cả đắt đỏ đến vậy!”
Lâm Hàm Phổ cũng mở to mắt. Uống xong rượu này, tinh thần vốn có chút tiều tụy của hắn lập tức khôi phục, giờ cảm thấy tinh lực dồi dào.
“Phụ thân, chúng ta tuy không thiếu tiền, nhưng con cũng không trở nên xa hoa lãng phí đến mức bỏ ra 5000 lượng bạc mua một vò rượu ngon bình thường. Hôm nay, Bích Ngọc Rượu bị người ta tranh nhau mua với giá cao, thế nhưng dù vậy vẫn không ai chịu bán, đúng là có tiền cũng không mua được, tất cả mọi người đều là người biết hàng.”
Lâm Tử Hàn cười nói.
“Trên đường về, con gặp Trưởng công chúa. Nghe Trưởng công chúa nói, ở chỗ Hạ Thần còn có một loại lá trà thần kỳ, được xưng là Bích Ngọc Tiên Trà, nhưng tiếc thay, loại lá trà này Thiên Thượng Cư không bán. Phụ thân và tiểu muội đều thích uống trà, lần sau con tìm Hạ Thần kia xem có thể xin được một ít hay không.”
Lâm Hàm Phổ nghe Lâm Tử Hàn nói thì khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Xem ra Hạ Thần này quả thật có chút bản lĩnh, người trẻ tuổi thật không thể khinh thường!”
Lâm Lạc Tiên thì lẳng lặng không nói gì, nhưng ánh mắt nàng lưu chuyển, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
“Đại nhân, hôm nay chúng ta kiếm lời điên rồi!”
Trên lầu, Trương Văn Liêu kích động hô to.
Một bên, Thẩm Tuyết Nham khẽ mỉm cười, còn Hứa Tinh Thần và Vu Thiếu Khiêm sau khi nhìn thấy con số kia cũng có chút không thể bình tĩnh, riêng Hạ Thần là bình tĩnh lạ thường.
Bọn họ khai trương Thiên Thượng Cư, ban đầu bỏ ra 5000 lượng, sau lại thêm 1000 lượng, tổng cộng cũng chỉ tốn hơn 6000 lượng bạc. Thế nhưng hôm nay, một vò thượng phẩm Bích Ngọc Rượu bán được 5000 lượng, bán hơn hai vò là đã triệt để thu hồi vốn, còn có lời.
Chỉ cần tửu lâu này còn, mỗi ngày có thể nói là một ngày thu đấu vàng!
“Phải nghĩ cách đổi lấy cất rượu đơn thuốc mới được, nếu không cứ tiếp tục thế này không phải là biện pháp hay. Hơn nữa, theo danh tiếng Bích Ngọc Rượu càng lớn, chắc chắn sẽ có người dòm ngó, đến lúc đó bị bọn họ phát hiện ra gì đó thì không hay…”
Trong lúc mọi người vui vẻ, Hạ Thần vẫn rất tỉnh táo.
Hắn cảm thấy vẫn nên tìm con đường phát triển lâu dài, mảnh vỡ tranh bá có tác dụng lớn, không thể nào dùng hết để đổi Bích Ngọc Rượu được.
Vẫn là phải tự mình ủ chế!
Hạ Thần và mọi người kiểm kê tiền bạc, rồi Hạ Thần nói với Thẩm Tuyết Nham: “Thiên Thượng Cư trước mắt cứ mở một cái này thôi. Ngươi cầm tiền kiếm được của Thiên Thượng Cư, đầu tư vào các ngành nghề khác, mau chóng khuếch trương lên. Số tiền này không đủ, tương lai ta cần nhiều tiền hơn nữa!”
Hạ Thần thần sắc hết sức chăm chú, số tiền kiếm được hôm nay tuy nhìn như là một con số trên trời, nhưng thực tế vẫn còn thiếu rất nhiều.
“Ta hiểu rồi, đại nhân. Ta sẽ mau chóng chiêu mộ nhân thủ, dựng lên bản đồ thương nghiệp!”
Thẩm Tuyết Nham khẽ gật đầu. Hiện nay, người ở kinh thành cơ bản đều biết hắn là người của Hạ Thần, hắn rốt cục không cần bó tay bó chân nữa.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, ở cửa Thiên Thượng Cư đi vào một vị lão đạo.
“Đạo trưởng, hôm nay chúng ta đã đóng cửa, không tiếp đãi khách nhân nữa!”
Trương Văn Liêu vẫn còn đang hưng phấn, liếc mắt nhìn qua, vội vàng nói.
“Vậy sao? Ta nghe nói nơi này có rượu ngon, liền vội vàng chạy đến, ai ngờ tới muộn. Xem ra là vô duyên rồi, ta lần sau lại đến!”
Lão đạo sĩ lắc đầu, thở dài một tiếng rồi định rời đi.
Hạ Thần bị tiếng nói hấp dẫn, ánh mắt nhìn lại, rồi dừng trên người lão đạo. Ánh mắt hắn ngưng tụ, hai con ngươi khẽ tách ra rồi lại hợp lại, nơi sâu thẳm có tia sáng kỳ dị nở rộ.
“Đạo trưởng, đã đến đây thì tức là có duyên. Tuy nói đã hết giờ làm việc, nhưng chúng ta vẫn chưa đóng cửa, đạo trưởng không ngại vào ngồi chơi.”
Trên mặt Hạ Thần nở nụ cười, khí chất ôn nhuận như ngọc, cười nói với lão đạo.
Lão đạo sĩ nghe vậy thì dừng bước, quay người nhìn Hạ Thần, ánh mắt đục ngầu, tựa như một ông lão bình thường.
“Vậy thì quấy rầy tiểu hữu!”
Lão đạo sĩ cười nói, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Hạ Thần, tựa hồ muốn nhìn thấu hư vọng, nhìn thấy quỹ tích của Đạo.
Tên đạo sĩ này chính là Lão Thiên Sư, hôm nay, đích thân hắn đã tới!
“Văn Liêu, đi lấy một bình thượng phẩm Bích Ngọc Rượu đến, sau đó đem lá trà của ta lấy ra nữa!”
Hạ Thần cười nói. Mọi người ở đây đều là người thông minh, lập tức ý thức được thân phận của vị lão đạo sĩ này có lẽ không đơn giản, nếu không thì nhà mình đại nhân sao lại thành ra như vậy? Chỉ là không biết vị đạo sĩ này rốt cuộc có thân phận gì.
“Nghe nói thượng phẩm Bích Ngọc Rượu kia chỉ có năm sáu tầng khách quý mới được uống, mà một vò lại tới 5000 lượng, một lão đạo bình thường như ta chỉ sợ là vô phúc tiêu thụ.”
Lão Thiên Sư lắc đầu, ngồi xuống đại sảnh ở lầu một.
“Rượu ngon xứng với người hữu duyên, người không có duyên tự nhiên là phải trả tiền. Người có duyên dù chỉ ngồi ở lầu một, cũng có tư cách thưởng thức.”
Hạ Thần lại cười nói.
Lão Thiên Sư thầm nghĩ, hôm nay đến đây, hắn đã che giấu thiên cơ, thu liễm khí tức, hóa thành một đạo sĩ bình thường.
Mình cũng đã nhiều năm không gặp người ngoài, Hạ Thần này hẳn là không biết thân phận của mình, vậy mà vẫn đối đãi với mình khách khí như vậy?
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì hữu duyên?
Không hiểu sao, Lão Thiên Sư cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ, sao lại có cảm giác Hạ Thần đang nói lời của mình vậy!
Nói toàn là những lời của hắn a!
“Tiểu hữu có thể cùng ta uống một chén rượu không?”
Lão Thiên Sư đưa tay mời Hạ Thần.
Hạ Thần mỉm cười gật đầu, tự nhiên ngồi xuống đối diện với Lão Thiên Sư.
“Quả thật nhìn không ra tướng mạo, là bởi vì trên người hắn có gì đó che đậy, hay là, hắn thật sự là ‘số một’ đang chạy trốn?”
Lão Thiên Sư thầm nghĩ, ánh mắt ông lại khẽ quét qua Hứa Tinh Thần và mấy người trong phòng.
“Đều là người có khí vận nồng hậu, thân có đại khí vận đều vây quanh bên cạnh hắn, chuyện này chỉ có thể nói rõ Hạ Thần có khí vận lớn hơn, mới có thể đè ép được bọn họ!”
Lão Thiên Sư trong lòng hơi kinh ngạc, nhiều người có đại khí vận như vậy đều ngưng tụ bên cạnh hắn, chẳng lẽ Hạ Thần này thật có mệnh đế vương sao?
Ngay lúc Lão Thiên Sư đang suy tư, Trương Văn Liêu đã mang Bích Ngọc Rượu và Bích Ngọc Tiên Trà tới.
Bích Ngọc Trà được Hạ Thần chia ra đóng gói, mỗi bình nhỏ chỉ có 50g, bởi vậy Hạ Thần mới có thể hào phóng tặng cho Đồng Bằng công chúa một bình.
Mà lá trà này mỗi lần pha được một bầu, chỉ cần năm sáu phiến là đủ.
“Trà ngon, rượu ngon!”
Lão Thiên Sư vừa ngửi thấy hương trà và mùi rượu, ánh mắt đã sáng lên. Ông đầu tiên nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lập tức, một cỗ hương trà nồng đậm bùng nổ trên vị giác của ông, một cỗ sinh cơ dồi dào tràn ngập khắp kinh mạch trong cơ thể ông, trong lòng ông yên tĩnh, giờ khắc này ông cảm thấy mình càng gần Đạo hơn!