Chương 78 Ta nói ai kết bè kết cánh ai liền kết bè kết cánh !
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 78 Ta nói ai kết bè kết cánh ai liền kết bè kết cánh !
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 78 Ta nói ai kết bè kết cánh ai liền kết bè kết cánh !
Chương 78: Ta nói ai kết bè kết cánh, kẻ đó liền kết bè kết cánh!
Bữa tiệc mừng nhậm chức diễn ra trong bầu không khí hòa hợp. Hạ Thần nghiễm nhiên là tâm điểm của buổi tiệc.
Hôm nay đến trình diện đều là quan viên cơ sở cấp bách hộ trở lên. Đến khi tàn tiệc, bọn họ mới dám đến mời rượu Hạ Thần. Hắn cười đáp lại từng người, thái độ không hề kiêu căng, hoàn toàn hòa mình vào cơ sở.
Điều này khiến mọi người dần dần buông lỏng không ít.
Sở dĩ trong lòng mọi người có lo lắng là bởi vì vị đại nhân này còn quá trẻ.
Họ sợ vị đại nhân này nóng vội lập công, dùng thủ đoạn thô bạo, ngay từ đầu đã tiến hành “huyết tẩy” bọn họ.
Hạ Văn và Hứa Tinh Thần cũng được rất nhiều người vây quanh. Ai nấy đều biết hai người này nhất định là tâm phúc của Hạ Thần, dù chỉ là tùy tùng, văn thư.
Nhưng quản gia phủ Tể tướng còn hơn cả quan thất phẩm ấy chứ!
Đặc biệt là Hạ Văn, đây chính là con trai trưởng của Trấn Đông Hầu Phủ. Dù chi này của hắn không có tước vị, nhưng phụ thân hắn cũng là Thiếu khanh, đường đường chính tứ phẩm đại quan!
Hơn nữa, giờ ai cũng biết Hạ Văn là một yêu nghiệt, năm nay mới 11 tuổi đã vào bát phẩm, có thể tưởng tượng tương lai tuyệt đối là một nhân vật lớn.
Cho nên không ai vì Hạ Văn còn trẻ mà coi thường hắn.
“Không được, ta uống không nổi, các ngươi cùng Hứa huynh uống đi!”
Hạ Văn mắt đã hơi say, mông lung, nhưng vẫn còn chút ý thức. Hắn vội chỉ vào Hứa Tinh Thần.
Trước kia ở hầu phủ hắn không có cơ hội uống rượu, hôm nay ra ngoài được mọi người ủng hộ, nhất thời hứng chí, liền uống nhiều, kết quả rất nhanh đã có chút say.
Hứa Tinh Thần nghe thấy tiếng Hạ Văn, lại thấy hắn chỉ vào mình, vội giả say, nằm gục xuống bàn.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt, mọi người ai nấy đều cao hứng.
Ở một bên khác, Trịnh Bình, Thôi Hộ và Lục Trầm ngồi cạnh Hạ Thần.
“Hôm nay đại nhân tốn kém rồi!”
Trịnh Bình mặt đỏ bừng, cũng uống không ít rượu, nhưng vẫn giơ chén rượu trong tay hướng Hạ Thần kính nói.
“Đều là huynh đệ, có gì mà tốn kém hay không tốn kém!”
Hạ Thần cũng giơ chén rượu trong tay, cười cùng Trịnh Bình chạm cốc.
“Chỉ là, hôm nay ta vốn định bao trọn cả lầu 2, nhưng không ngờ lầu 2 này lại không ngồi đầy!”
Hạ Thần thở dài hững hờ nói.
Trịnh Bình, Thôi Hộ, Lục Trầm nghe vậy sắc mặt đều có biến hóa rất nhỏ, nhưng mỗi người một khác.
“Bệ hạ sai ta đến Đèn Treo, kỳ thật giao cho ta một nhiệm vụ!”
Hạ Thần lại mở miệng, giọng điệu có chút bình thản, phảng phất xem bọn họ ba người như người một nhà.
Ba người sắc mặt đều biến đổi, ngay cả Lục Trầm bình tĩnh nhất cũng nhìn sang.
“Không biết… là nhiệm vụ gì?”
Thôi Hộ nhịn không được mở miệng. Sau lần bị Hạ Thần thuyết giáo hôm đó, không biết có chuyện gì xảy ra, hắn đặc biệt trung thực, đồng thời đặc biệt nghe lời.
“Bệ hạ nói rằng những năm gần đây, trong Đèn Treo có tình trạng kết bè kết cánh, từng người ôm đoàn, đám thủ hạ kia đã nhanh chóng phát triển thành binh lính riêng rồi…”
Hạ Thần nói đến đây thì dừng lại, liếc nhìn sắc mặt đột biến của ba người, đặc biệt là Lục Trầm!
“Cho nên, hôm đó ta đánh tan đám người dưới tay các ngươi là để cứu các ngươi. Ta rất xem trọng ba người các ngươi, đều là người thông minh, tin rằng có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta!”
Hạ Thần vỗ vai Trịnh Bình, lại vỗ vai Thôi Hộ bên cạnh hắn.
Rồi nhìn Lục Trầm sắc mặt khó coi nhất, hắn mở miệng nói:
“Bệ hạ là người nhân từ lại có ý chí lớn lao. Ngươi tuy là nghĩa tử của Lục Ly, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nghĩa tử. Chỉ cần ngươi trong thời kỳ nhạy cảm này không làm sai chuyện gì, thì vấn đề này cũng không lớn!”
Lục Trầm nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh trong lòng đã túa ra. Hắn rốt cuộc hiểu vì sao bệ hạ muốn điều một người trẻ tuổi từ bên ngoài vào Đèn Treo của họ.
Người trẻ tuổi nóng tính, làm việc lỗ mãng, sốt ruột lập công, ra tay tự nhiên sẽ tàn nhẫn, đó chính là ưu điểm của người trẻ!
Người trẻ tuổi thích hợp nhất để dùng làm đao!
Mà hiện tại, cây đao này chính là muốn chém về phía vây cánh của nghĩa phụ Lục Ly hắn!
Còn hắn, thân là nghĩa tử của Lục Ly, tự nhiên vốn dĩ cũng nằm trong danh sách bị thanh lý.
“Nhưng… hiện nay đang là thời kỳ nhạy cảm, ngươi đã không thích hợp đảm nhiệm chức đường chủ Hoa Lê Đường. Ngươi có nguyện ý nhường lại vị trí, tạm thời ủy khuất ngươi, ở bên cạnh ta làm tùy tùng không?”
Hạ Thần bình tĩnh hỏi. Lục Trầm im lặng không nói. Hạ Thần không dùng thủ đoạn sấm sét, cũng không gán cho hắn tội danh gì, hắn cũng không phạm sai lầm, cứ như vậy dùng lời lẽ bình thản muốn thu hồi toàn bộ quyền lực trong tay hắn. Điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc đánh tan toàn bộ thủ hạ của hắn trước đó.
Nhưng Lục Trầm biết mình không có lựa chọn nào khác, đồng thời còn phải đội ơn Hạ Thần, giữ hắn lại.
Bởi vì theo đạo lý mà nói, lẽ ra phải bắt hắn khai đao đầu tiên mới đúng.
Bây giờ chỉ là thu hồi quyền lợi của hắn, đây đã là ân tứ lớn lao.
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ nguyện ý. Sau này nguyện làm tùy tùng, đi theo bên cạnh đại nhân, báo đáp ân cứu mạng của đại nhân!”
Lục Trầm bưng chén rượu trong tay lên, trầm giọng nói.
Mặc kệ hắn có thực lòng hay không, hắn biết hắn nhất định phải cảm tạ Hạ Thần, bởi vì hiện nay Hạ Thần nắm giữ sinh tử của hắn.
Ba ngày Hạ Thần không đến nha môn bọn họ đều đã biết, Hạ Thần mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm đến, đại diện cho ý chí của bệ hạ. Đó cũng là lý do vì sao hôm đó bọn họ còn kiếm bạt nỏ trương với Hạ Thần, hôm nay lại nhu thuận như tiểu tức phụ.
Đến đây, Hạ Thần đã thành công dùng rượu tước binh quyền!
“Lão Trịnh!”
Hạ Thần lại quay đầu nhìn Trịnh Bình. Trịnh Bình giật mình, luôn miệng nói:
“Đại nhân, tiểu nhân không phải vây cánh của Lục Ly. Xin mời đại nhân minh giám! Nhưng ta cũng nguyện ý nhường lại vị trí đường chủ, đi theo bên cạnh đại nhân làm tùy tùng!”
Trịnh Bình vội vàng phủi sạch quan hệ, biểu lộ trung tâm, sợ Hạ Thần chỉ hươu bảo ngựa, chụp cái mũ “Đảng Vũ của Lục Ly” lên đầu hắn.
Bệ hạ tuyệt đối đã động sát tâm, chỉ cần là Đảng Vũ của Lục Ly đều sẽ bị huyết tẩy.
“Ha ha, lão Trịnh, ta không phải Ma Vương giết người gì cả, không cần phải khẩn trương như vậy. Ta muốn hỏi, ta nghe nói Trần Tụng và Lý Việt, tựa hồ là người của Thái tử và Tam hoàng tử?”
Hạ Thần chuyển giọng, gắp một miếng thịt trâu trên bàn, vừa ăn vừa nói.
Trịnh Bình trầm tĩnh lại, nhưng trong ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Những chuyện này, thuộc hạ quả thực không biết. Tiểu nhân cũng không dám nghị luận Thái tử và Tam hoàng tử. Nhưng, Thái tử và hoàng tử đưa tay vào Đèn Treo đây là tội lớn. Đèn Treo chúng ta là hiệu trung bệ hạ!”
Trịnh Bình chăm chú nói.
“Ha ha, lão Trịnh, ngươi rất thú vị. Ngươi là lão nhân của Ưng Nhãn Ti, ta mới đến Ưng Nhãn Ti, có rất nhiều quy củ còn chưa biết được, vừa vặn thỉnh giáo ngươi một chút.
Ngươi nói xem, hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi các vị đồng liêu của Ưng Nhãn Ti, ba người các ngươi đều nể mặt, chỉ có hai người bọn họ không đến, hơn nữa còn mang theo một đám thủ hạ không đến, đây là ý gì?”
Hạ Thần lại đổi đề tài, hững hờ, phảng phất chỉ là tùy ý hỏi.
Thôi Hộ và Lục Trầm ánh mắt đều vô cùng ngưng trọng, đều biết, tiết mục áp chảo thực sự đến rồi.
“Xem thường thượng cấp, đồng thời còn kết bè kết cánh, đây là tội lớn!”
Trịnh Bình ánh mắt nghiêm túc nói.
“Vậy nên xử phạt thế nào thì phù hợp?”
“Kết bè kết cánh, tội ch.ết, tịch biên gia sản, nam trong gia tộc bị lưu vong, nữ sung vào giáo phường tư!”
Trịnh Bình không chút do dự, lạnh giọng nói. Lời này vừa ra khiến Thôi Hộ và Lục Trầm đều nhìn Trịnh Bình một cái thật sâu. Đây có còn là lão Trịnh thường ngày đối với ai cũng cười hề hề, ôn hòa hay không?