Chương 50 Tân sinh cùng đao ý!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 50 Tân sinh cùng đao ý!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 50 Tân sinh cùng đao ý!
Chương 50: Tái Sinh Cùng Đao Ý!
Căn tiểu viện ba gian mà Hạ Thần vừa mua tuy còn kém xa phủ đệ, nhưng đặt giữa kinh thành phồn hoa này cũng xem như hào trạch.
Vị trí ở ngay nội thành, lại gần kề Trung Ương Đại Đạo, địa thế vô cùng tốt. Cảnh quan và phòng ốc trong viện lại có phần đẹp đẽ, Hạ Thần vừa liếc mắt đã ưng ý ngay.
Bởi vậy, chỉ riêng việc mua căn viện này đã tiêu tốn của hắn 3000 lượng bạc, một con số trên trời đối với gia đình bình thường.
Thời đại này, sức mua của bạc mạnh hơn nhiều. Hiện tại, bổng lộc của Hạ Thần mỗi tháng cũng chỉ có 50 lượng.
Tính ra một năm tổng cộng mới 600 lượng.
“Trường An gạo quý, ở kinh thành thật khó khăn a!”
Đứng dưới gốc đào trong sân, Hạ Thần cảm thán.
Chưa quản việc nhà thì đâu biết củi gạo dầu muối đắt đỏ. Trước kia hắn ở trong hầu phủ, chi phí sinh hoạt không cần phải lo, nên chẳng có cảm xúc gì.
Giờ tự mình dọn ra ngoài mới biết không dễ dàng, ăn mặc, ngủ nghỉ, củi gạo dầu muối, chỗ nào cũng cần tiền.
Mười mấy năm qua, quà cáp trưởng bối cho vào các dịp lễ tết, tổng cộng hắn cũng chỉ để dành được hơn 2000 lượng. Nếu tối hôm qua Thôi Mộng Nhu không biết Hạ Thần muốn rời khỏi hầu phủ, ngậm nước mắt nhét cho hắn 3000 lượng, e rằng hắn ngay cả tiền mua viện cũng không đủ.
“Thiếu gia!”
Một giọng nói ôn nhu động lòng người vang lên, một thị nữ khí chất dịu dàng từ trong nhà bước ra.
Đúng vậy, giờ Bích Châu đã là người của Hạ Thần.
Trước kia, Bích Châu luôn là nha hoàn bên cạnh Thôi Mộng Nhu. Vốn dĩ, bà muốn đợi Hạ Thần đột phá bát phẩm thì điều Bích Châu đến viện hắn để chăm sóc sinh hoạt hằng ngày, nhưng dạo trước Hạ Thần bận rộn công vụ, lại không quen có người lạ trong phòng, nên việc này cứ trì hoãn mãi.
Tối qua, Thôi Mộng Nhu biết hắn muốn chuyển ra khỏi hầu phủ thì khóc lóc, nhất quyết bảo hắn mang Bích Châu theo để nàng chăm sóc hắn.
Hạ Thần nhìn bá mẫu khóc đến thương tâm, chỉ có thể nhận Bích Châu…
Nghĩ đến đây, lòng Hạ Thần không khỏi ấm áp. Dù cha mẹ ruột không quan tâm hắn, nhưng bá phụ, bá mẫu những năm qua đối đãi hắn như con ruột, thật sự không hề coi hắn là người ngoài.
“Ngươi thấy viện này thế nào?”
Hạ Thần nhìn Bích Châu, hỏi. Trong mắt Bích Châu thoáng chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng Hạ Thần. Chủ mẫu điều nàng đến phòng Tam thiếu gia, nói là làm thị nữ, nhưng thật ra là để sưởi giường.
Ở các gia đình quyền quý, công tử đến tuổi nhất định đều sẽ được an bài vài thị nữ sưởi giường. Những thị nữ này sẽ đi theo cho đến khi thiếu gia thành hôn.
Đến khi thiếu gia thành hôn, những thị nữ này sẽ tự động thăng cấp thành tiểu thiếp.
Có thể nói, từ giờ trở đi, nàng đã chính thức là người của Hạ Thần.
“Ta còn hơn 2000 lượng bạc, sau này việc nhà giao cho ngươi. Ngày mai, mấy ngày tới, ngươi dẫn người đi Tây Thị, mua chút nha hoàn tôi tớ về, tuổi nhỏ chút cũng không sao, nhưng nhất định phải có gia thế trong sạch!”
Hạ Thần đưa một xấp ngân phiếu cho Bích Châu, nhưng nàng có chút sợ hãi, không dám nhận.
“Thiếu gia, ta chỉ là thân phận thị nữ, sao có thể quản việc nhà, những chuyện này hẳn là do chủ mẫu, tức công chúa, mới có thể quản lý.”
“Biết đến khi nào mới thành hôn? Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ nàng đến? Chúng ta vừa mới dọn ra ngoài, mọi thứ đều phải mua sắm lại, đợi nàng đến thì món ăn cũng nguội rồi!”
Hạ Thần nắm lấy bàn tay non mịn của Bích Châu, rồi nhét xấp ngân phiếu vào tay nàng.
“Bây giờ trong nhà chỉ có mình ngươi là nữ nhi, không ngươi quản thì chẳng lẽ để Hạ Thiên quản à? Quyết định vậy đi, từ nay về sau mọi việc trong nhà đều do ngươi quản lý, ta không có nhiều tâm tư lo liệu mấy việc này đâu!”
Hạ Thần vừa cười vừa nói. Bích Châu hơi cúi đầu, không dám ngước nhìn Hạ Thần, cảm nhận bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, ánh mắt nàng có chút mê ly, như nụ hoa hé nở vào ngày xuân.
Nàng khẽ ngước mắt, đôi mắt trong veo thoáng vẻ e lệ, một vệt ửng hồng lặng lẽ lan trên gò má trắng như tuyết.
“Thiếu gia thật tốt…”
Đêm khuya!
Trăng sáng treo cao!
Hạ Thần đứng trong sân, luyện đao!
Động tác, chiêu thức của hắn vô cùng đơn giản, chỉ có những thức cơ bản nhất: chém, bổ, đâm, gạt, xỉa!
Lặp đi lặp lại.
Trông thì bình thường, nhưng người có nghề nhìn vào sẽ kinh hô.
Bởi vì mỗi một đao của Hạ Thần đều vô cùng cô đọng, như một sợi tơ nhỏ xé gió, cắt không khí, vô cùng tinh diệu. Người thường căn bản không thấy được ảo diệu trong đó.
Ánh mắt Hạ Thần vô cùng chuyên chú. Dù ban ngày bận rộn công việc đến đâu, chỉ cần trở về đến sân nhà, hắn đều sẽ chém đủ 10000 đao!
Sự kiên trì, nỗ lực không ngừng nghỉ này tự nhiên sẽ có hồi báo kinh người.
Trong tầm mắt Hạ Thần, trên bảng hệ thống không ngừng hiện lên những dòng chữ nhỏ:
【Độ thuần thục +10】
【Độ thuần thục +10】
【Độ thuần thục +10】…
【Điểm kinh nghiệm đao pháp: 9830/10000】
Thời gian trôi qua, trong viện, một thiếu niên lặp đi lặp lại động tác, kiên nhẫn vô cùng.
Không lâu sau, Hạ Thần nghe thấy một tiếng “Leng keng”.
【Đao pháp của ngài đã đạt đến viên mãn, sắp lĩnh ngộ nhất cấm đao ý, có muốn nhận lấy không?】
“Nhận lấy!”
【Ngươi đã lĩnh ngộ Thuần Dương đao ý, đao ý đẳng cấp nhất cấm!】
【Nhị cấm đao ý cần 30000 điểm kinh nghiệm!】
【Nhất cấm đao ý: 0/30000】
Hạ Thần không để ý đến những dòng chữ nhỏ trên bảng hệ thống nữa, cả người hắn như bị kéo vào một thế giới kỳ dị.
Hắn biến thành một đứa trẻ 5 tuổi, theo sư phụ luyện đao. Mặt trời mọc ở phương đông, lặn về phương tây, xuân đi thu đến, dù nóng hay lạnh, Hạ Thần mỗi ngày đều kiên trì đứng trên tảng đá lớn ở vách núi, dãi nắng dầm mưa. Năm 8 tuổi, đao pháp của Hạ Thần tiểu thành, 11 tuổi thì đại thành, 18 tuổi đạt tới viên mãn.
Sau khi đao pháp viên mãn, Hạ Thần cáo biệt sư phụ, xuống núi lịch lãm, bước vào hồng trần. Hắn một đường đi về phía đông, lĩnh giáo các cao thủ đao pháp. Trên đường, hắn gặp phải cả sơn tặc, lẫn quân nổi loạn. Chém giết liên miên. Năm 20 tuổi, hắn gia nhập quân đội, từ một tiểu tốt mà leo lên. Hắn tôi luyện đao ý trong biển máu núi thây.
Năm 22 tuổi, Hạ Thần cảm thấy có gì đó thôi thúc, bèn rời khỏi quân đội, tiếp tục đi về phía đông. Cuối cùng, hắn nhìn thấy biển cả.
“Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan!”
Hạ Thần ngồi trên tảng đá ở bờ biển, giống như khi còn bé đứng trên vách núi luyện đao, lặp đi lặp lại những động tác đao pháp cơ bản.
Năm đó, Hạ Thần bắt cá kiếm sống, ngắm thủy triều lên xuống, quan sát mặt trời mọc ở phương đông, lặn về phương tây. Cả người hắn thu liễm lại vẻ sắc bén, sát khí, sát ý ngưng tụ trong quân đội, trong biển máu núi thây, như bị nước biển gột rửa, hoàn toàn biến mất không thấy. Cả người hắn trở nên tầm thường, như một ngư dân bình thường.
Càng về sau, Hạ Thần buông đao xuống, không còn chấp nhất vào việc luyện đao nữa. Mỗi ngày, hắn thuận theo tự nhiên, không còn cưỡng cầu.
Hắn trở thành một ngư dân thực thụ!
Chỉ là, người ngư dân này có một sở thích, mỗi ngày thích ngồi trên tảng đá ngắm mặt trời, ngồi cả ngày cũng được…
Vào một buổi chiều bình thường, mặt trời lặn về phía tây, hoàn toàn khuất sau đường chân trời, bị biển cả nuốt chửng.
Hạ Thần đang ngồi buồn tẻ trên tảng đá bỗng nở nụ cười, ánh mắt bừng sáng, tựa như một vầng thái dương chậm rãi mọc lên.
Xua tan bóng tối lúc bình minh!
Hắn cầm lấy cây xiên cá đặt bên cạnh, tùy ý vạch một đường trên mặt biển!
“Đao này tên là Phá Hiểu!”
Giọng Hạ Thần vô cùng nhẹ nhàng, như tự lẩm bẩm, nhưng lại cương trực, thuần dương, chấn nhiếp lòng người, như một vị thần phật tuyên cáo với nhân gian.
Lập tức, biển cả vốn đã chìm vào bóng tối bỗng rực sáng, những ngư dân trên chiếc thuyền đánh cá vừa trở về bến mở to mắt, bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?
Lại một vầng thái dương từ từ bay lên, ánh sáng chiếu rọi thế gian, toàn bộ hải vực được chiếu sáng một lần nữa. Mặt biển vốn bằng phẳng bỗng bị xẻ làm đôi, lộ ra những khe rãnh dưới đáy biển.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng năm, sáu nhịp thở. Cuối cùng, dòng nước biển mênh mông mới chảy ngược trở lại, nhưng nơi đó vẫn còn lưu lại Thuần Dương chi khí nồng đậm!
Chỉ một đao mà thôi, lại khủng bố đến vậy!…