Chương 405 Huyết dịch luyện đan!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 405 Huyết dịch luyện đan!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 405 Huyết dịch luyện đan!
Chương 405: Huyết dịch luyện đan!
Trong hoàng cung.
Văn Đế mặc áo bào đen, bước chân vào lãnh cung.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Vừa đến trước một gian điện, một giọng nói đã vọng ra.
Văn Đế không đáp lời, trực tiếp bước vào trong.
“Ngươi làm sao vậy, bị trọng thương?”
Văn Đế buông mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt có phần già nua. Trong điện, một bóng người xuất hiện, đó là một nam tử trung niên độ ngũ tuần.
Hắn mặc quần áo giản dị, nhưng khí thế lại phi phàm.
“Ta đã bảo thiên phú của ngươi không đủ, nếu không có đại cơ duyên thì không thể cưỡng ép phá quan.” Nam tử trung niên áo đen nhíu mày nói, rồi tiến đến kiểm tra thân thể cho Văn Đế.
“Ta không chờ được nữa!” Văn Đế nghiến răng, vẻ mặt không cam lòng.
“Tình huống của ngươi rất nghiêm trọng, kinh mạch trong người đều có chút tổn hại, thọ nguyên đoán chừng chỉ còn lại khoảng mười năm…”
“Ngay cả cậu cũng không có cách nào sao?” Văn Đế nhìn nam tử trung niên. Dưới ánh trăng, ngũ quan của hai người có đến ba bốn phần tương tự.
“Thương thế nghiêm trọng như vậy, ta cũng bó tay!” Nam tử trung niên lắc đầu.
“Cậu à, nhưng ta có một phương pháp…” Văn Đế bỗng nắm lấy tay nam tử trung niên, tựa như vớ được một tia hy vọng. “Năm đó cậu bị thương nghiêm trọng như vậy, toàn thân kinh mạch đều đã đứt đoạn, trở thành một phế nhân, nhưng sau đó chẳng phải cũng khỏi hẳn sao? Thậm chí còn nhân họa đắc phúc, một đường bước vào tam phẩm, về sau còn đột phá lên nhị phẩm nữa…”
Văn Đế kích động nói, cảm xúc có chút phấn khởi.
Nam tử trung niên áo đen nghe vậy thì nhíu mày, rồi gạt tay Văn Đế ra. “Ngươi muốn nói gì?”
“Năm đó máu của Bình Dương mẫu thân có thể giúp cậu từ một phế nhân trở thành nhị phẩm như ngày hôm nay, Bình Dương lại là con của nàng, vậy máu của nàng chẳng phải cũng có hiệu quả sao?” Văn Đế hưng phấn nói, dường như đã thấy được tương lai, giờ phút này hắn có chút điên cuồng, hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh trên triều đình ngày thường.
“Máu của nó ta đã thí nghiệm rồi, không có kỳ hiệu!” Nam tử trung niên lắc đầu. Văn Đế nghĩ được thì hắn cũng đã nghĩ qua rồi.
“Đó là một loại huyết mạch đặc thù, huyết mạch trời sinh khôi phục của mẹ Bình Dương đó, cho nên Bình Dương rất có thể đã kế thừa loại huyết mạch này. Sở dĩ khi còn bé máu của nó không có hiệu quả, rất có thể là do loại huyết mạch kia chưa thức tỉnh thôi!” Văn Đế nói, ánh mắt rực lửa, khiến người ta kinh sợ.
Trên đời này có huyết mạch đặc thù, với đẳng cấp của hắn mà nói, tự nhiên không phải là bí mật gì.
Người sở hữu huyết mạch đặc thù, tốc độ tu hành vượt xa người thường, và mỗi người lại có một loại huyết mạch đặc thù khác nhau, có được những thần thông riêng.
Nam tử trung niên nhíu mày, điều này quả thật có khả năng.
“Ngươi chẳng phải muốn trùng kích nhất phẩm sao? Loại huyết mạch đặc thù đó không chỉ có tác dụng chữa trị vết thương, mà còn có thể tăng cường tố nguyên và tiềm lực bản nguyên sinh mệnh. Năm đó thủ đoạn của ngươi còn quá thô ráp, chỉ đơn thuần rút máu, lãng phí rất nhiều. Hiện tại chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, có thể triệt để lợi dụng loại huyết mạch này, mời những Luyện Đan sư giỏi nhất trên đời, thêm vào các loại bảo dược khác, nhất định có thể luyện chế ra một lò thần đan…”
Văn Đế vừa kích động vừa dụ dỗ. Nam tử trung niên nhíu mày, cuối cùng trầm giọng nói: “Nó là con gái ta!”
Văn Đế nghe vậy thì nhíu mày, sắc mặt khó coi, hắn nhìn chằm chằm nam tử trung niên. “Hiện tại cậu đã đạt tới nhị phẩm hậu kỳ rồi, năm sáu năm qua tu vi của cậu cũng không thể đột phá, bị kẹt ở cảnh giới này. Hơn nữa, cậu à, năm nay ngài đã hơn 90 tuổi rồi, nhị phẩm tuy sống lâu hơn tam phẩm một chút, nhưng cũng có hạn thôi. Không thể bước vào nhất phẩm, dù có nhiều quyền lực đến đâu, hiện tại có phong quang thế nào, rồi một ngày cũng sẽ tan thành mây khói, chúng ta đều sẽ biến mất, cậu muốn vậy sao?”
Giọng Văn Đế lạnh đi rất nhiều, hắn dù sao cũng là một vị nắm quyền sinh sát, đứng trên đỉnh phong của thế gian.
Tình thân trước quyền lực, trước trường sinh, thật yếu ớt.
Văn Đế thấy nam tử trung niên vẫn im lặng thì giọng nói trở nên băng lãnh. “Cậu à, ngài còn giả bộ làm người tốt làm gì? Ở đây không có người ngoài đâu. Chuyện năm đó ngài làm, cháu biết rõ mồn một. Lúc trước cậu bị trọng thương, trốn khỏi Kinh Thành, suýt chút nữa thì chết, là Bình Dương mẫu thân cứu cậu. Bà ấy không hề ghét bỏ cậu là một phế nhân, nhưng cậu lại chê bà ấy chỉ là một thôn nữ. Sau này, sở dĩ cậu thành thân với bà ấy chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, chỉ muốn lưu lại huyết mạch của mình. Nhưng khi Bình Dương mẫu thân mang thai, cậu lại uống say rồi hành hung bà ấy, lúc đó bà ấy đang mang thai Bình Dương đó!”
Văn Đế tiến lại gần nam tử trung niên, vừa đi vừa nói bằng giọng âm lãnh, như muốn gợi lại những chuyện năm xưa. “Một người phụ nữ đang mang thai, đối mặt với một phế nhân như cậu hành hung mà không hề phản kháng, nhưng cậu vẫn không hề nương tay, đánh cho bà ấy đầu rơi máu chảy, thê thảm vô cùng, Bình Dương suýt chút nữa cũng mất mạng… Cũng chính vì vậy, cậu đột nhiên phát hiện máu của Bình Dương mẫu thân có thể chữa trị vết thương cho cậu. Thế là cậu bắt bà ấy đang mang thai liên tục rạch mạch, cứ ba ngày lại phải uống một bát. Dần dần vết thương của cậu bắt đầu hồi phục, hơn nữa cậu còn phát hiện, máu này còn có thể tăng lên tư chất của cậu nữa. Vốn cậu chỉ là hạng người tầm thường, nhưng lại dựa vào máu của Bình Dương mẫu thân mà trở thành tuyệt thế thiên tài như ngày hôm nay. Nhưng dù vậy, cậu cũng không hề biết ơn Bình Dương mẫu thân. Sau này cháu tìm tới cậu, trước khi đi, cậu còn nhẫn tâm giết hại bà ấy, rút toàn bộ máu mang đi…”
Văn Đế nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt nam tử trung niên. “Cậu à, đừng giả bộ nữa, đừng nói với cháu là cậu có tình cảm gì với Bình Dương, cũng đừng nói với cháu đó là huyết mạch của cậu. Ba mươi năm qua, cậu đã cưới mấy người rồi, đã có hai con trai, một con gái, huyết mạch gia tộc cậu đâu có bị đoạn tuyệt… Nếu cậu không nỡ thì cháu sẽ tự động thủ. Đến lúc đó, cậu đừng trách cháu không chia cho cậu chút huyết mạch nào…”
Giọng Văn Đế trở nên băng lãnh, rồi hắn quay người bước ra ngoài.
“Được, có thể. Ngươi không hiểu rõ về loại huyết dịch này, tùy ý ra tay, rất có thể không những không thể khôi phục huyết mạch của Bình Dương, mà còn lãng phí. Chuyện này ta sẽ tự mình làm, nhưng… dùng máu thịt của Bình Dương luyện chế đan dược, ta… muốn một nửa!”
Ngay khi Văn Đế sắp bước ra khỏi cửa phòng, nam tử trung niên mặt không đổi sắc nói, giọng không chút gợn sóng.
“Ha ha, cậu à, cháu biết ngay là cháu không nhìn lầm người!” Văn Đế cười ha hả không chút kiêng kỵ, trong ánh mắt tràn ngập điên cuồng và hưng phấn.