Chương 397 Đại quân quay về!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 397 Đại quân quay về!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 397 Đại quân quay về!
Chương 397 Đại quân quay về!
Đức Tuyên năm thứ 57, tháng 5.
Sau hai năm rưỡi Hạ Huyền Khác rời đi, hắn lại một lần nữa trở về Nhạn Thành.
“Tất cả giữ kín khí tức, không được để lộ tu vi!”
Trong đội quân tinh nhuệ 2000 người, Hạ Huyền Khác nhìn về phía thành trì đã hiện ra phía trước, hạ lệnh lần nữa.
Nếu Tăng Hồng Phiên giỏi luyện binh, thì Hạ Huyền Khác đã đưa việc thống binh lên thành nghệ thuật.
Năm xưa hắn mới 12 tuổi tòng quân, hiện giờ đã ở trong quân doanh rèn luyện bốn năm, sớm không còn là một tên nhóc mới vào đời nữa.
Hạ Huyền Khác dẫn theo 2000 quân sĩ bát phẩm, không trực tiếp tiến về Nhạn Thành mà rẽ hướng phía tây.
Trên một con đường quan đạo, có một người đơn thương độc mã đứng sừng sững, chắn trước mặt Hạ Huyền Khác.
“Có phải là Huyền Khác tướng quân?”
Thanh niên nọ ôm quyền, hướng về phía đội quân hỏi lớn.
“Chính là ta!”
Hai bên tách ra, Hạ Huyền Khác bước ra.
“Taệnh đại nhân, ở đây chờ tướng quân!” (Ta phụng mệnh đại nhân ở đây chờ tướng quân!)
Tiểu tướng thanh niên lập tức xuống ngựa, lấy ra lệnh bài các loại. Hạ Huyền Khác thấy vậy mới khẽ gật đầu.
Hai người trao đổi tình hình cơ bản, tiểu tướng thanh niên liền dẫn đường cho Hạ Huyền Khác.
“Ngươi tên gì?”
“Hồi tướng quân, ta tên Địch Võ, là học sinh khóa hai của Thạch Cổ Thư Viện. Nhờ có đại nhân coi trọng, ta mới được nhập ngũ!”
Địch Võ cưỡi ngựa theo sau Hạ Huyền Khác.
Hạ Huyền Khác khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Rất nhanh, đoàn người tới một quân doanh.
Nơi này khác hẳn những quân doanh khác, không có tiếng hô giết luyện tập, cũng chẳng có khí huyết ngút trời, mà ngược lại vô cùng yên tĩnh. Sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy như một con Hồng Hoang cự thú đang lặng lẽ nhìn mình chằm chằm.
Địch Võ cảm giác khí tức đội quân phía sau hắn trong nháy mắt thay đổi, không còn vẻ nhu hòa, mà tản mát ra một cỗ khí tức ngột ngạt.
Ánh mắt mỗi người trở nên sắc bén, tiếng vó ngựa vang lên sào sạt. Đội quân phía sau tựa như biến thành một đội quân khác, khí thế khiến người kinh ngạc.
Địch Võ kinh hãi. Lẽ nào đội quân mình dẫn cũng là một đội tinh nhuệ?
Mỗi một đội quân đều mạnh đến mức đáng sợ.
“Huyền Khác!”
Khi Yến Quân bắt đầu lặng lẽ bày trận thì trong quân doanh vang lên một tiếng hô lớn.
Một thanh niên oai hùng bước ra. Hắn khoác Liệt Dương Bảo Giáp, tay cầm trường thương, dáng đi long hành hổ bộ, khí thế bức người.
Hắn sải bước ra khỏi quân doanh. Hạ Huyền Khác vốn luôn điềm tĩnh cũng hiếm thấy lộ ra một nụ cười.
Hắn một mình xông ra khỏi đội quân. Hai thiếu niên hội tụ khiến mọi người chú ý. Cả hai đều trẻ trung hăng hái, như thiên thần hạ phàm.
Hạ Văn nhìn Hạ Huyền Khác, cười ha ha. Dù cùng ở Sở Tây Đại Sơn, mỗi người đều phát triển riêng, luyện binh riêng, không hề liên hệ với nhau. Vì thế, hai người đã hai năm rưỡi không gặp mặt.
“Lâu ngày không gặp, ngươi cũng về rồi. Xem ra Thần Thúc nói thời cơ sắp đến…”
Hạ Huyền Khác xuống ngựa, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Nói đến câu cuối, giọng hắn hạ thấp đến mức khó nghe.
“Dật Thần Ca và Hạo Vũ cũng về rồi. Ngươi là người thứ tư. Chỉ còn thiếu Trương Văn Liêu thôi.”
Hạ Văn cũng thu lại nụ cười, vỗ vai Hạ Huyền Khác.
Hai thiếu niên 12, 13 tuổi năm nào giờ đã trưởng thành.
“Huyền Khác!”
Hạ Dật Thần và Hạ Hạo Vũ cũng đi ra. Hạ Dật Thần năm nay gần 20, các chỉ số đều sắp đạt đến đỉnh phong.
Hạ Hạo Vũ năm nay 18, mày kiếm mắt sáng, cũng vô cùng nổi bật trong đám đông.
Bốn người đứng chung một chỗ, thể hiện trọn vẹn thế nào là thiếu niên đắc ý và hăng hái.
“Ta còn thắc mắc sao vừa đến gần quân doanh này đã thấy khí tức kiềm chế nguy hiểm. Hóa ra là quân đội của các ngươi đóng ở đây.”
Hạ Huyền Khác vừa cười vừa nói. Hắn dẫn theo 2000 tinh binh bát phẩm, tự tin tung hoành thiên hạ. Vừa rồi hắn còn cảm nhận được nguy hiểm, thì ra là có ba người này ở đây, chẳng trách.
Trong số họ, chỉ có Hạ Văn là có thể hơn hắn một chút về khả năng thống soái.
“Vào trong trước đi. Nhiều binh lính ở đây dễ thu hút sự chú ý!”
Hạ Dật Thần lên tiếng, ánh mắt lóe lên. Hắn về sớm nhất nên đã hiểu rõ tình hình Nhạn Thành, biết mật thám ngày càng nhiều.
Hạ Huyền Khác lập tức hạ lệnh, 2000 người lập tức giữ nghiêm kỷ luật, thu liễm khí tức, thả lỏng.
Sau đó, họ lần lượt tiến vào quân doanh. Địch Võ thấy cảnh này, không khỏi thầm kinh hãi. Mấy người này trông không hơn gì mình, thậm chí có vẻ còn trẻ hơn, nhưng lại chỉ huy những đội quân hùng mạnh đến vậy.
Vốn Địch Võ còn tự hào có chút thiên phú trong quân sự, nhưng giờ thấy những người cùng trang lứa đã xuất sắc đến thế, hắn không khỏi có chút bị đả kích.
Bốn người không lập tức đi tìm Hạ Thần mà vẫn an tĩnh đợi trong quân doanh, chờ đợi.
Ngày thứ ba Hạ Huyền Khác trở về, phương xa lại truyền đến động tĩnh.
Trương Văn Liêu đã trở về.
Trương Văn Liêu khác với bọn họ. Hắn không đến Sở Tây Đại Sơn mà tiến vào Hành Sơn Sơn Mạch chém giết yêu thú.
Nếu hai năm rưỡi qua của bốn người họ là tẻ nhạt thì quãng thời gian của Trương Văn Liêu lại là những ngày quanh quẩn bên bờ sinh tử.
Khi rời đi, Trương Văn Liêu có 3000 quân, nhưng khi trở về chỉ còn lại 900 người.
900 người này ai nấy đều khoác trọng giáp, chỉ để lộ đôi mắt, ánh mắt kia còn đáng sợ hơn cả mắt hung thú.
Địch Võ dẫn đường cảm thấy lông tơ sau gáy dựng đứng, cảm giác sau lưng mình không phải một đội quân mà là một con Hồng Hoang mãnh thú.
Hơn 900 người hoàn toàn giống như một thể. Thủ lĩnh của họ là Trương Văn Liêu, người khoác Liệt Dương Bảo Giáp.
Khi Hạ Huyền Khác và Hạ Văn nhìn thấy đội quân này, ánh mắt cũng không khỏi nheo lại, lộ vẻ ngưng trọng.
Với giác quan thứ sáu của một thống soái, họ nhận thấy đội quân này có chút nguy hiểm.
“Hai năm nay, Trương Văn Liêu đã luyện binh thế nào?”
Hạ Hạo Vũ không khỏi hiếu kỳ hỏi.
“Đây là một đội quân binh chủng đặc thù!”
Hạ Văn trầm giọng nói. Hắn từng đọc miêu tả về binh chủng đặc thù trong Tàng Kinh Các của Hầu Phủ. Đồng thời, tộc lão cũng dạy cho hắn một số phương pháp huấn luyện cơ bản liên quan đến binh chủng đặc thù.
“Binh chủng đặc thù, thảo nào!”
Hạ Huyền Khác khẽ gật đầu. Nếu là binh chủng đặc thù trong truyền thuyết thì không có gì lạ. Chẳng trách chỉ có 900 người mà lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
“Văn Liêu, ngươi được đấy!”
Hạ Văn vẫn không hề sợ hãi, dẫn đầu xông ra nghênh đón Trương Văn Liêu.
Nghe thấy tiếng hô quen thuộc, Trương Văn Liêu nhìn sang, lộ ra một nụ cười rồi nhảy xuống ngựa.
Khi mới đến bên cạnh Hạ Thần, hắn đã được Hạ Văn dạy cho rất nhiều binh pháp.