Chương 37 lần thứ nhất vào cung diện thánh!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 37 lần thứ nhất vào cung diện thánh!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 37 lần thứ nhất vào cung diện thánh!
Chương 37: Lần Đầu Diện Kiến Hoàng Thượng!
Bên ngoài tường thành, lính duệ giáp đang trấn thủ. Vừa thấy xe ngựa của Lý Văn Trung, hai người liền tiến lên:
“Xuống xe! Xe ngựa không được phép vào!”
Lý Văn Trung dẫn đầu xuống xe, Hạ Thần theo sát phía sau.
“Lý đại nhân!”
Binh lính nhận ra Lý Văn Trung, vội vàng hành quân lễ.
Bọn họ là người của Long Võ Vệ, tin tức Lý Văn Trung sắp thay thế vị trí đại tướng quân của Long Võ Vệ đã lan truyền khắp nơi.
“Ừm! Kiểm tra đi, ta phải vào cung!”
Lý Văn Trung khẽ gật đầu, rồi dang hai tay ra. Dù là nội các thủ phụ, trước khi vào cung cũng phải trải qua kiểm tra. Đây là quy củ, không thể thay đổi vì bất cứ ai.
“Bẩm đại nhân, đã có ý chỉ của bệ hạ truyền xuống, đại nhân có thể vào thẳng!”
Binh lính làm qua loa rồi vội vàng nói.
Lý Văn Trung gật đầu, Hạ Thần im lặng đi theo phía sau, âm thầm quan sát. Nếu hắn không nhầm, ba chữ “Bạch Hổ Môn” trên cổng thành kia, chính là nơi phát sinh chính biến cung đình năm năm sau. Tam hoàng tử sẽ dẫn đại quân mở Bạch Hổ Môn, giết vào hoàng cung, khiến máu chảy thành sông…
“Tường thành này cao lớn vô song, còn có thuật sĩ bố trí thuật pháp. Trên tường thành đều là lính trang bị phá giáp liên nỗ, trừ phi có mấy vạn đại quân liều mạng xông lên, bằng không căn bản không thể cưỡng ép chiếm được.”
Hạ Thần thu hết địa hình Bạch Hổ Môn vào tầm mắt. Kinh Đô có tam đại doanh đóng quân bên ngoài thành, tổng cộng năm vạn người, cùng cấm quân bảo vệ Kinh Đô. Tam đại doanh này, ngoài ý chỉ của hoàng đế ra, không ai có thể điều động. Mà năm vạn đại quân này, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được phép bước vào kinh đô. Cho nên, muốn mở Bạch Hổ Môn, chỉ có thể công phá từ bên trong, để người từ bên trong mở cửa.
“Tam hoàng tử chắc chắn đã mua chuộc tướng lĩnh trấn giữ Bạch Hổ Môn, hoặc người này vốn là người của hắn!”
Hạ Thần thầm nghĩ. Việc có người của Long Võ Vệ ngả về Tam hoàng tử là một tin tức quan trọng.
Trong lúc Hạ Thần suy tư, Lý Văn Trung đi theo một thái giám dẫn đường, xuyên qua trùng trùng cung khuyết. Hạ Thần không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu quan sát hoàng cung.
Lưu Ly Ngõa dưới ánh mặt trời lấp lánh, như những vì sao rơi xuống đỉnh cung. Rường cột chạm trổ, vẽ nên thiên cổ phong hoa và truyền kỳ. Đèn cung đình chập chờn, ánh sáng xuyên qua hành lang, như mộng như ảo. Tường cầm thụy thú chồm hổm trên nóc nhà, phảng phất thủ hộ nơi thịnh địa này, thể hiện uy nghiêm và xa hoa của hoàng gia.
Tám trăm năm tuế nguyệt, mỗi viên gạch ngói đều ẩn chứa dấu vết thời gian, khiến người ta không dám mạo phạm.
“Lý Tương Quân, ngài dẫn phò mã gia vào là được!”
Lão thái giám dẫn đường tươi cười, không hề kiêu ngạo như với người ngoài, phảng phất chỉ là một nô bộc bình thường.
“Ừm!”
Lý Văn Trung khẽ gật đầu, không quá khách khí. Dù sao hắn sắp gánh vác chức vụ đại tướng quân Long Võ Vệ, trừ mấy vị thái giám chấp chưởng mười hai giám, những người khác hắn không cần để ý.
“Vất vả Mã công công rồi!”
Hạ Thần lấy một thỏi bạc từ trong tay áo, nhét vào tay Mã công công.
Mắt Mã công công sáng lên, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, vội vàng khoát tay:
“Đều là việc nô tài phải làm, nô tài nào dám nhận bạc của phò mã gia!”
Thái giám hầu hạ hoàng thượng, ai mà chẳng cáo già. Mã công công biết rõ lai lịch của vị công tử trẻ tuổi này. Nếu là phò mã bình thường thì thôi, nhưng vị này lại xuất thân từ Hạ phủ, quan trọng hơn là bệ hạ tự mình triệu kiến. Bao nhiêu năm qua, ngoài mấy vị các lão trong nội các và mấy đại quan trên triều đình, hắn chưa từng thấy bệ hạ đơn độc triệu kiến ai.
Cho nên, hắn nào dám nhận bạc của Hạ Thần.
“Dù là làm việc cho bệ hạ, nhưng làm phiền công công đợi lâu như vậy, chút bạc mọn mua rượu uống cho ấm bụng!”
Hạ Thần cười, không nói nhiều, lật tay nhét bạc vào đai lưng Mã công công, rồi phất tay, đi vào trong cung điện.
Mã công công cảm nhận khối bạc trĩu nặng trong đai lưng, nhìn bóng lưng Hạ Thần có chút thất thần. Hắn tuy là người hầu hạ hoàng thượng, nhưng không có thực quyền. Tiếp xúc với các đại quan trong triều, chưa ai tôn trọng hắn như vậy, càng không ai quan tâm hắn đã đợi bao lâu, còn tự mình cho hắn bạc.
Mã công công cảm nhận dư ấm từ bạc, hít sâu một hơi, bỏ bạc vào túi, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh…
“Thần khấu kiến bệ hạ!”
Vừa bước vào cung điện, xuyên qua một hành lang dài, Hạ Thần tiến vào một gian đại điện.
Chưa kịp quan sát xung quanh, Lý Văn Trung đã kéo Hạ Thần quỳ xuống.
“Đứng lên đi!”
Một giọng nói phiêu hốt vang lên trong điện, không thể xác định được từ đâu phát ra.
Lúc này Hạ Thần mới thấy rõ quang cảnh trong điện.
Ở chính giữa điện, một người già mặc đạo bào, nhưng trên cổ lại đeo phật châu, đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lão nhân tóc điểm bạc, quay lưng về phía hai người, không ai thấy rõ mặt.
Đây chính là người nắm quyền toàn bộ Đại Võ Đế Quốc – Văn Đế!
“Đây là lệnh bài Long Võ Vệ, cầm lấy đi, ngày mai đến Long Võ Vệ nhậm chức!”
Văn Đế vẫn quay lưng về phía hai người, phảng phất đang tu đạo, lại như đang ngộ thiền. Một loại ý vị khó tả lưu chuyển trên người ông. Trong khoảnh khắc, Hạ Thần dường như thấy một con Kim Long dài hàng chục mét chợt lóe lên trên người Văn Đế.
Con Kim Long này có chút hư ảo, phảng phất chưa đến thời điểm xuất thế.
“Khí vận Kim Long sao? Là vì thời cơ chưa tới, hay vì quốc lực Đại Võ chưa đủ, hay là vì bản thân Văn Đế?”
Trong lúc Hạ Thần suy tư, Lý Văn Trung quỳ xuống, giọng kích động:
“Thần khấu tạ bệ hạ, nhất định không phụ sự phó thác!”
“Đi xuống trước đi!”
Văn Đế phất tay, như Tiên Nhân trên chín tầng trời.
Lý Văn Trung đứng dậy, đi ngang qua Hạ Thần, khích lệ hắn một cái, như muốn nói đừng khẩn trương.
Khi Lý Văn Trung rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hạ Thần và Văn Đế.
Khói hương lượn lờ, gian phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Hạ Thần kiên nhẫn chờ đợi, không vội mở miệng.
“Ngồi đi!”
Không biết bao lâu sau, giọng Văn Đế lại vang lên.
“Đa tạ bệ hạ!”
Hạ Thần lập tức quỳ xuống, khấu tạ quân ân, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tính tình của ngươi không giống An Đông Hầu!”
Văn Đế vẫn quay lưng về phía Hạ Thần, không hề có ý định xoay người, nhưng dường như có thể thấy rõ mọi thứ sau lưng.
“Khi còn bé ta đã xa phụ thân, ký ức về người không nhiều. Những năm gần đây, thư từ qua lại cũng ít, nên không rõ phụ thân có tính tình ra sao. Bệ hạ khí thế nặng nề như núi Vũ, uy nghiêm như Thần Phật trên chín tầng trời, nhưng không hiểu sao, ta luôn cảm thấy có một sự thân thiết, nên bớt chút khẩn trương, gan lớn hơn một chút!”
Hạ Thần cung kính đáp, nhưng lời lẽ lại vô cùng táo bạo.
Nghe Hạ Thần trả lời, Văn Đế có chút trầm mặc, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, không biết đang nghĩ gì.