Chương 36 《 Cửu Dương binh pháp 》!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 36 《 Cửu Dương binh pháp 》!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 36 《 Cửu Dương binh pháp 》!
Chương 36: 《 Cửu Dương Binh Pháp 》!
Buổi chiều.
Hạ Thần ngồi đợi trong quân doanh, không còn ra ngoài dẫn quân tuần tra như mọi ngày.
Tin tức từ khắp nơi đổ về đều cho thấy thánh chỉ thăng chức sắp tới.
Hắn cầm trên tay một quyển binh thư, chăm chú nghiên cứu.
Quyển binh pháp này của một bậc thầy binh pháp nổi tiếng trong thế giới này.
Hầu như ai học binh pháp cũng đều đọc qua nó, Hạ Thần cũng không phải lần đầu xem, thậm chí còn phải thừa nhận một vài tư tưởng trong đó rất có giá trị.
“Đại nhân!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng vào một tiếng gọi.
“Vào đi!”
Hạ Thần không ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào quyển binh thư.
Lý Hỉ bước vào, ánh mắt dừng trên người Hạ Thần đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Hắn không khỏi thất thần.
Quả là một trang công tử tao nhã thoát tục, dung mạo tuyệt thế vô song!
Hạ Thần lúc này, tay cầm binh thư, đã cởi bỏ chiến giáp, khoác lên mình một bộ thường phục giản dị, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn gàng bằng một chiếc trâm cài, trông tự nhiên hiền hòa, khí chất hệt như trích tiên trên trời.
“Chuyện gì?”
Hạ Thần bình tĩnh hỏi, mặt không gợn sóng.
“Trung lang tướng bảo ngài qua đó, chắc là có tin vui!”
Lý Hỉ vội cúi đầu, không dám nhìn thêm, hắn cảm thấy vị giáo úy đại nhân trước mắt này khí chất phiêu dật như tiên, tựa hồ có thể phi thăng bất cứ lúc nào, không thuộc về chốn nhân gian.
“Biết rồi, lui ra đi!”
Hạ Thần phất tay, tâm tình không có nhiều dao động.
Càng đến thời điểm quan trọng này, hắn lại càng bình tĩnh, không còn tạp niệm.
Đợi Lý Hỉ rời khỏi quân trướng, Hạ Thần đứng dậy, chỉnh trang lại y phục.
Sau đó, hắn mới chậm rãi đi về phía quân trướng của Lý Văn Trung.
Bước vào trướng của Lý Văn Trung, Hạ Thần thấy ông đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trùng hợp thay, trên tay ông cũng cầm một quyển quân thư, y hệt quyển của Hạ Thần, tên là « Cửu Dương Binh Pháp »!
“Binh pháp có câu: Kẻ làm tướng, Trừng Tâm đã định mưu, túc khí lấy chỉnh quân.”
Không đợi Hạ Thần mở lời, Lý Văn Trung đã lên tiếng trước.
“Ý nói, làm tướng lĩnh, phải giữ cho nội tâm trong suốt, bình tĩnh để định mưu, nghiêm túc sĩ khí để quản quân.”
Hạ Thần không chút do dự đáp.
Những lời này là câu mở đầu của « Cửu Dương Binh Pháp ».
“Kẻ làm tướng, dù gặp chuyện gì, dù vui hay buồn, đều phải giữ được lý trí, không được để tình cảm chi phối. Điểm này con làm rất tốt, quả không hổ danh là con cháu Hạ gia, danh tướng đời đời!”
Lý Văn Trung đặt quyển « Cửu Dương Binh Pháp » xuống, trên mặt lộ vẻ tươi cười, khen ngợi.
Mấy ngày nay, dù kinh thành ồn ào đến đâu, Hạ Thần cũng chưa từng tìm đến ông, hỏi han tình hình, càng không hỏi han về phần thưởng của mình. Tâm tính này không giống một người thiếu niên 17 tuổi, mà giống một lão già từng trải chốn quan trường.
“Con tin tưởng vào thúc. Đã giao sự việc cho thúc rồi thì cứ lặng lẽ chờ kết quả thôi!”
Hạ Thần mỉm cười, không kiêu ngạo, không tự ti, ung dung và tự tin.
“Đã bảo rồi, lúc không có ai thì cứ gọi ta là thúc là được!”
Lý Văn Trung xua tay, bảo Hạ Thần ngồi xuống.
“Có tò mò về phần thưởng của mình không?”
“Buổi sáng Tần Đô Úy nói với con, rất có thể con sẽ được thăng quan, thay thế vị trí của ông ấy, đảm nhiệm chức đô úy, còn ông ấy sẽ theo thúc đến Long Võ Vệ.”
Hạ Thần bình tĩnh nói.
“Trước đây, người trên vẫn định công ban thưởng như vậy, nhưng giờ tình hình đã thay đổi!”
Hạ Thần hơi nhíu mày, có biến cố xảy ra?
Hắn đang suy tư thì Lý Văn Trung lại nói tiếp.
“Ta và Tần Mộc đã quyết định, lần này điều đến Long Võ Vệ, chủ yếu là vì con!”
“Vì con?”
Hạ Thần nhìn Lý Văn Trung, hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng việc Lý Văn Trung đảm nhiệm chức đại tướng quân Long Võ Vệ có vấn đề, ai ngờ lại là vì mình.
“Vốn dĩ đúng là sẽ đề bạt con làm đô úy, nhưng… Bệ hạ đã ra tay!”
Lý Văn Trung nhìn Hạ Thần thật sâu.
“Bệ hạ?”
Trong mắt Hạ Thần lóe lên tia sáng, hắn không ngờ bệ hạ lại đích thân nhúng tay vào việc mình được điều làm đô úy.
“Con đừng lo lắng quá. Bệ hạ không nói là không cho con làm đô úy, chỉ nói là việc thăng chức không cần vội, người trẻ tuổi cần rèn luyện thêm!”
Lý Văn Trung nhấp một ngụm trà, vừa cười vừa nói, cuối cùng cũng thấy trên mặt chàng trai trẻ trước mắt có chút cảm xúc dao động, không còn vẻ bình thản đến mức hơn cả người già như vừa nãy.
“Đây là chuyện tốt đấy. Triều đình có biết bao nhiêu quan viên, nhưng mấy ai lọt được vào mắt xanh của bệ hạ?”
Lý Văn Trung vỗ vai Hạ Thần.
“Thu dọn đi, lát nữa theo ta vào cung!”
“Vào cung?”
“Bệ hạ muốn đích thân gặp con!”
Lý Văn Trung nghiêm mặt nói.
Mấy năm nay, bệ hạ đã không còn thường xuyên thiết triều, rất nhiều quan viên chỉ có thể gặp mặt rồng mỗi năm một lần vào dịp triều hội cuối năm.
Rất nhiều việc đều do bệ hạ triệu các vị đại thần đến bàn bạc rồi giao cho nội các thi hành.
Lần này, bệ hạ lại muốn đích thân triệu kiến Hạ Thần, đây là đang truyền đi một thông điệp gì, hay là có trọng dụng khác?
Lý Văn Trung nhất thời cũng không hiểu rõ được ý chỉ.
“Con đã biết!”
Hạ Thần hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh trở lại. Vào cung thì vào cung, hắn có công lớn trong người, lại còn là thân phận phò mã, vị Văn Đế kia chắc không đến nỗi ăn tươi nuốt sống hắn đâu…
Nửa canh giờ sau!
Lý Văn Trung và Hạ Thần cùng lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa chậm rãi lăn bánh trong thành.
“Bệ hạ trị vì hơn 50 năm, phần lớn thời gian đều không gần nữ sắc, 20 năm trước chuyên tâm tu Phật, 10 năm sau tu Đạo, mãi đến khi đại thần khuyên can, cho rằng quốc triều không thể không có người nối dõi, lúc này mới có Thái tử, Nhị hoàng nữ, Tam hoàng tử các loại.
Sau khi có con nối dõi, bệ hạ không còn lạnh lùng bạc bẽo như trước, nhưng mười năm trở lại đây, bệ hạ càng trở nên khó đoán, không ai hiểu được tâm tư của ngài. Cho nên, khi diện kiến, đừng có quá nhiều ý nghĩ riêng, con hiểu chứ?”
Trong xe ngựa, Lý Văn Trung nhỏ giọng khuyên bảo, dặn dò cặn kẽ những điều cần chú ý khi vào cung.
Hạ Thần khẽ gật đầu, trong lòng đã có một hình dung khái quát về vị Văn Đế này.
Thành cũng chết mà bại cũng chết.
Trong hơn 50 năm qua, Đại Võ quốc dưới sự trị vì của Văn Đế ngày càng lớn mạnh, nhiều lần giành thắng lợi trong các cuộc chiến tranh với bên ngoài.
Ví dụ như trận Hoài Dương cách đây 36 năm, suýt chút nữa đã diệt vong Đại Phụng.
Hay cuộc chiến với Nam Cương hơn 20 năm trước, cũng giành thắng lợi, đẩy biên giới Đại Võ triều về phía nam thêm vài trăm dặm.
Hiện tại, cuộc chiến giữa Đông Hoang và Yêu tộc cũng sắp kết thúc.
Đại Võ triều hiện nay có thể nói là uy chấn thiên hạ, khiến hai nước còn lại cùng Yêu tộc phương đông và Man tộc phương nam kiêng dè không thôi.
Nhưng chinh chiến liên miên khiến dân chúng Võ quốc lầm than, mâu thuẫn trong nước cũng sớm đã vô cùng gay gắt.
“Võ quốc hiện nay tuy là đệ nhất thiên hạ, nhưng lại như con thuyền đã đến bờ vực sụp đổ. Nếu như không có Nữ Đế xuất thế, chỉ sợ Võ quốc trong cuộc chính biến 5 năm sau sẽ tan rã, suy vong!”
Trong xe ngựa, Hạ Thần không ngừng phân tích tình hình hiện tại và tương lai.
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại trước một bức tường thành cao lớn nguy nga.
Lý Văn Trung và Hạ Thần cùng mở mắt, hoàng cung đến rồi!