Chương 283 Hết thảy đều trong dự liệu!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 283 Hết thảy đều trong dự liệu!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 283 Hết thảy đều trong dự liệu!
Chương 283: Hết thảy đều trong dự liệu!
Trong đại điện, ánh nến lấp loé.
Hạ Thần đã rời đi sau khi cả hai kết thúc bữa tối.
Chỉ còn lại Dao Quang ngồi một mình nơi đó, cô độc cùng tịch mịch làm bạn.
Cuối cùng, tiếng bước chân Tử Nguyệt phá vỡ sự tĩnh lặng. Tử Nguyệt nhìn Dao Quang rồi mở miệng:
“Thế nào rồi?”
“Hắn muốn đi Sở Châu, muốn ta giúp hắn!”
Dao Quang đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Ta sẽ giúp hắn, nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!”
Dao Quang nhìn Tử Nguyệt, cau mày nói.
“Ngươi cảm thấy hắn có điều giấu diếm, hay là không yên tâm về hắn?”
Tử Nguyệt ngồi xuống vị trí Hạ Thần vừa ngồi, nàng lên tiếng hỏi.
“Không biết nữa, ta có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn, nhưng hắn dường như có chút đáng sợ, lại hiểu rõ ta đến vậy…”
Dao Quang trầm tư nói, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh thiếu niên kia, ánh mắt Dao Quang lộ ra vẻ phức tạp.
Đây là một thiếu niên mà ngay cả nàng cũng không nhìn thấu, nhưng hắn lại hiểu rõ nàng đến thế.
Hắn thật sự chỉ vì giúp nàng ngồi lên vị trí kia sao? Thật chỉ vì phong vương thôi ư?
Dao Quang có chút không tin, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin những lời Hạ Thần nói.
Trời sinh Đế Vương chỉ tin tưởng bản thân, đó là bản tính rồi.
“Vậy ngươi định làm gì? Xem kịch hay là giúp hắn một tay?”
Tử Nguyệt nhẹ giọng hỏi, ánh nến lập loè, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cả hai.
Dao Quang có chút tâm phiền ý loạn, nhưng không hiểu sao trong đầu nàng lại hiện lên đêm ba mươi, khi cả hai ôm nhau thật chặt, cùng ngắm nhìn pháo hoa tuyệt đẹp…
Dao Quang trầm mặc một lát.
“Nếu hắn muốn đi, vậy cứ để hắn đi thôi. Vận mệnh của chúng ta đã gắn liền làm một rồi…”
Nàng khẽ than, ánh mắt nhìn về phương xa. Không biết lựa chọn này của nàng có đúng đắn hay không, vận mệnh sẽ đẩy họ về đâu, nàng cũng không biết.
——————————
Hạ Thần trở lại sân của mình, ánh mắt hắn lấp lánh.
Dù hắn đã dùng tình cảm, lý lẽ, còn đưa ra lợi ích lớn như vậy, nhưng Dao Quang có thật sự tin hắn, bị hắn thuyết phục không?
Hạ Thần không chắc chắn 100%.
Hạ Thần sẽ không khinh thị bất kỳ ai, đặc biệt là Dao Quang, người này quá thông minh.
“Đành cứ làm hết sức rồi nghe theo ý trời vậy!”
Hạ Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khẽ lẩm bẩm.
Nếu Dao Quang không giúp đỡ chuyện này, vậy hắn sẽ phải đến phủ Lâm gia một chuyến nữa.
…
Ngày thứ tư của giao lưu hội, cũng là ngày cuối cùng.
Rất nhiều cao thủ dân gian tranh thủ cơ hội cuối cùng này lên đài thi đấu, muốn nhân cơ hội này thành danh.
Ở trên lôi đài này, thua cũng không mất mặt. Rất nhiều người sau khi thua vẫn nổi danh khắp nơi, được mọi người biết đến.
Danh tiếng trong giang hồ nhờ vậy mà lan truyền rộng rãi.
Mà sứ đoàn Khánh quốc và Phụng quốc thì tâm tư không còn ở giao lưu hội nữa.
Bọn họ đang nghĩ cách làm sao rời khỏi Võ quốc.
Buổi tối.
Trong hoàng cung tráng lệ.
Văn Đế vẫn ngồi ở trong đại điện, nhưng lần này, người quay lưng về phía ông là Dao Quang.
“Có người đề nghị để Hạ Thần đi Sở Châu, hắn là phu quân tương lai của con, con thấy thế nào?”
Giọng Văn Đế có chút hư vô mờ mịt, khiến người ta khó đoán.
Dao Quang cúi thấp đôi mắt, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, rạng rỡ như ánh dương, hoàn toàn khác với tính cách của nàng ở phủ công chúa.
“Nhi thần là một nữ nhi, những đại sự triều đình này, xin phụ hoàng cùng các vị đại thần quyết định là được.”
Dao Quang vừa cười vừa nói, nụ cười ngọt ngào, ngây thơ vô tội.
“Hắn là phu quân tương lai của con, nói vài câu cũng không sao. Nếu hắn đi Sở Châu, ít nhất bốn năm nữa mới có thể trở về.”
Văn Đế nói, quan viên của Võ quốc có nhiệm kỳ bốn năm, dùng thành tích trong bốn năm này để khảo hạch, xem quan viên này có xuất sắc hay không, để quyết định có tiếp tục ngồi ở vị trí này, hay là thăng chức hoặc bị giáng chức…
Dao Quang cúi thấp đầu, trong đôi mắt có lưu quang chớp động, rồi lại mỉm cười:
“Hắn là phò mã của nhi thần, nếu phụ hoàng cần dùng đến hắn, vậy đương nhiên nên để hắn đền đáp quốc gia cho thỏa đáng. Nhi thần không sao cả, nếu phụ hoàng cảm thấy hắn phù hợp, vậy chứng tỏ hắn có thể giúp ích cho Đại Vũ giang sơn. Nhi thần cảm thấy mừng rỡ.”
Văn Đế nghe vậy thì gật đầu. Ông mở mắt, rồi quay người nhìn Dao Quang trước mặt đang cười rạng rỡ, ngây thơ vô tội.
“Năm nay con đã hai mươi mốt rồi nhỉ?”
“Vâng ạ!”
Trong mắt Dao Quang lóe lên một tia sáng, rồi khéo léo gật đầu.
“Hạ Thần năm nay mười tám, nếu bốn năm sau hắn trở về, con đã hai mươi lăm tuổi, tuổi có hơi lớn. Hôn sự của con và Hạ Thần nên tiến hành sớm, thời gian định vào đầu tháng ba, sẽ để Ti Thiên Giám chọn ngày lành. Con về chuẩn bị đi, con là con gái lớn của trẫm, nên xuất giá thật long trọng!”
Văn Đế hiếm khi nở nụ cười, lộ vẻ nhân tính.
Nhưng ánh mắt ông vẫn bình tĩnh như trước. Sở Châu là nơi vô cùng quan trọng, nếu thật sự bổ nhiệm Hạ Thần đến đó, thì Hạ Thần nhất định phải là người một nhà, bởi vậy tự nhiên phải thành hôn, định hết mọi chuyện.
Dao Quang cười, khom người cáo lui.
Nhưng ngay khi quay người, nụ cười liền tắt, khôi phục vẻ bình tĩnh.
Hết thảy đều nằm trong dự liệu, nhưng Dao Quang lại có chút hoảng hốt. Nàng và Hạ Thần sắp thành hôn, điều này đã được dự đoán, nếu không bổ nhiệm Hạ Thần, hôn sự của hai người có lẽ còn chưa gấp gáp đến vậy. Chỉ khi thật sự lựa chọn Hạ Thần, thì bọn họ sẽ lập tức thành hôn.
Bây giờ đã gần cuối tháng hai, hôn sự của công chúa long trọng biết bao, nhưng phụ hoàng lại chọn đầu tháng ba để thành hôn, điều này đã nói lên tất cả.
Bởi vì sau khi Hạ Thần và nàng thành hôn, sẽ phải lập tức đến Sở Châu nhậm chức. Phải biết rằng Sở Châu bây giờ là một cục diện rối rắm, dù đã phái một số quan viên đến, nhưng vẫn cần một người lãnh đạo.
“Công chúa, thế nào rồi?”
Hôm nay người đi cùng Dao Quang đến hoàng cung là Cách Vi, trên mặt nàng tràn đầy nụ cười, rạng rỡ như ánh dương, ngây thơ vô tội.
“Phụ hoàng bảo ta về chuẩn bị hôn sự!”
Trong xe ngựa, Dao Quang bình tĩnh nói.
“Vậy có phải có nghĩa là, bệ hạ đã quyết định phò mã đi Sở Châu rồi không?”
Cách Vi vui vẻ hỏi.
Dao Quang liếc nhìn Cách Vi một cái. Không hiểu sao nàng lại có thể chuyển từ chuyện nàng sắp thành hôn sang chuyện này nhanh như vậy. Nói nàng thông minh thì đúng là thông minh, nhưng ngày thường lại có vẻ ngốc nghếch.
“Nếu không có gì bất ngờ, thì đúng là như vậy.”
Dao Quang gật đầu.
Lập tức, nụ cười trên mặt Cách Vi càng thêm rạng rỡ.
“Công chúa thấy Hạ Thần là người thế nào?”
“Hắn rất tốt, lần nào đến cũng mua đồ ăn cho ta. Đây là hắn mua cho ta này. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà nhỉ?”
Đôi mắt sáng long lanh của Cách Vi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, rồi nàng lấy từ trong ngực ra một gói mứt hoa quả, chia cho Dao Quang một miếng, rồi tự mình ăn.
Dao Quang nhìn Cách Vi như vậy thì lắc đầu, không hỏi ý kiến nàng nữa. Nàng cúi đầu nhìn miếng mứt hoa quả trong lòng bàn tay, rồi đưa vào miệng.
Ừm, rất ngọt, đúng là ngon thật!
Dao Quang cảm nhận vị ngọt ngào trong miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía sau nàng là khu kiến trúc hoàng cung rộng lớn, nhưng lại ngày càng xa, ngày càng nhỏ!