Chương 282 Trước kia chuyện cũ!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 282 Trước kia chuyện cũ!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 282 Trước kia chuyện cũ!
Chương 282: Chuyện cũ năm xưa!
Bình Dương phủ công chúa.
Ánh trăng trong sáng như nước.
Công chúa Bình Dương nhìn Hạ Thần trong đình viện, cất tiếng hỏi:
“Hôm nay ta đến đây là có việc muốn tìm ngươi!”
Hạ Thần gật đầu, tùy ý ngồi xuống trong đình.
Bình Dương nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp có ánh quang lay động.
“Mấy ngày nay, triều chính trên dưới đang bàn bạc xem nên phái ai đến Sở Châu trấn giữ!”
“Ngươi muốn đến Sở Châu?”
Nghe Hạ Thần nói vậy, Bình Dương nhìn chằm chằm hắn. Nàng vẫn luôn để tâm đến Hạ Thần, cũng hiểu rõ những lời bàn tán gần đây về việc để hắn đến Sở Châu.
“Đúng vậy, kinh thành quá nhỏ bé, ta muốn ra ngoài kia thử sức, nhìn xem thế giới bên ngoài!”
Hạ Thần gật đầu. Hôm nay hắn đến tìm Bình Dương công chúa chính là vì chuyện này. Bình Dương đảng có thế lực rất lớn trong triều, chỉ đứng sau Lâm Hàm Phổ. Tuy quyền hạn của Bình Dương đảng không bằng Lâm đảng, nhưng sau lưng Bình Dương lại có Văn Đế…
Nếu muốn chuyện này thuận lợi thông qua, nhất định phải có sự đồng ý của Bình Dương.
“Thân phận của ngươi không thích hợp để đến Sở Châu!”
Bình Dương nhìn chàng thiếu niên trước mặt, lắc đầu.
“Ngươi là Dao Quang phò mã, lại còn xuất thân Hạ gia, thân phận quá nhạy cảm, sẽ chẳng ai muốn cho ngươi đến Sở Châu đâu.”
Bình Dương có kiến thức chính trị rất cao, đó cũng là lý do căn bản giúp nàng có thể thành lập Bình Dương đảng.
“Sở Châu vừa mới được tiếp nhận, nơi đó đầy rẫy thách thức. Ta còn trẻ, cứ mãi ở kinh thành thì chẳng có lợi gì cho tương lai cả.”
Hạ Thần lắc đầu, hắn không thể nói cho Bình Dương biết chân tướng, chỉ có thể nói vậy.
Nghe vậy, Bình Dương khẽ động tâm thần.
“Ngươi muốn sau này vào các?”
Từ xưa đến nay, Các lão đều có một quy định bất thành văn, ấy là phải nhậm chức ở kinh thành trước, khi đủ năng lực rồi nhất định phải được phái đi các địa phương khác, học hỏi kinh nghiệm quản lý, sau đó mới được điều về kinh thành.
Không thể cứ mãi ở kinh thành hoặc địa phương, cả hai đều sẽ khiến tầm mắt và cách cục của quan viên bị thu hẹp, không biết được tình hình thực tế!
“Đốt đèn người tuy tốt, nhưng từ xưa đến nay, những thủ lĩnh điệp dò xét như vậy đều không có kết cục tốt đẹp. Dù nhất thời danh tiếng vang dội, cuối cùng cũng sẽ bị thanh toán. Ta không muốn cứ mãi đi trên con đường này…”
Hạ Thần khẽ nói, đó là lời thật lòng của hắn. Từ xưa đến nay, chẳng có quyền thần nào đi lên bằng con đường đó cả.
Đốt đèn người tuy có quyền hạn và chức trách lớn, nhưng lại thành một hệ thống riêng biệt trong triều đình. Điều này tuy giữ vững sự độc lập, nhưng cũng khiến đốt đèn người có chút không hòa hợp với các cơ quan khác, khó mà dung nhập được.
Muốn trở thành quyền thần hoặc tiến tới vị trí kia, cần phải có cơ bản mâm của riêng mình.
Mà cơ bản mâm của đốt đèn người vẫn chưa đủ!
Bình Dương rơi vào trầm mặc. Không cần nói nhiều, với tầm nhìn của nàng, tự nhiên sẽ hiểu.
“Ngươi muốn ra ngoài nhậm chức, ta có thể giúp ngươi điều đến nơi khác, nhưng không nhất thiết phải đến Sở Châu!”
Cuối cùng, Bình Dương vẫn lắc đầu. Nàng ôn nhu nói với Hạ Thần:
“Sở Châu tuy đầy rẫy hiểm nguy, nhưng cũng có vô vàn cơ hội. Ta muốn lập nên chiến công khiến thế nhân phải nhìn vào, Sở Châu rất thích hợp. Chỉ cần quản lý tốt Sở Châu, biến nó thành một phần lãnh thổ của Võ quốc ta!”
Hạ Thần ngữ khí mạnh mẽ, thể hiện phong thái của một thiếu niên, khiến Bình Dương vừa thưởng thức, lại vừa do dự.
Thiếu niên nên có chí lớn, mang kiếm ba thước, lập công Bất Thế.
Nếu Hạ Thần thực sự có thể quản lý tốt Sở Châu, khiến vạn dân quy tâm, thì chiến công này đủ để ghi vào sử sách.
Những nơi khác quả thực không có cơ hội lớn đến vậy.
Nhưng Bình Dương vô cùng rõ ràng, Sở Châu bây giờ chẳng khác nào một vũng bùn, ánh mắt của cả thiên hạ đều đổ dồn vào đó.
Đại Phụng đã cắt nhường Sở Châu, nhưng liệu họ có thật sự cam tâm?
Hơn nữa, bản thân Sở Châu vốn là một khối xương cứng. Nơi này thuộc Đại Phụng mấy trăm năm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn quy phục, chưa tạo được nền thống trị thực sự hiệu quả trên mảnh đất này. Hạ Thần sẽ phải đối mặt với một thử thách vô cùng lớn.
“Tiền đồ của ngươi vô lượng, ngươi nên đi con đường đúng đắn, vẫn còn những phương pháp khác, hà tất phải mạo hiểm như vậy? Rủi ro và lợi ích chênh lệch quá lớn!”
Công chúa Bình Dương bước đến bên cạnh Hạ Thần, ánh mắt ôn nhu nhìn chàng thiếu niên trước mặt.
Nàng thực sự không muốn hắn mạo hiểm, cũng không muốn hắn rời khỏi kinh thành.
Bởi vì điều đó có nghĩa là trong một thời gian dài sắp tới, nàng sẽ không được gặp hắn…
Bản thân nàng bị kẹt lại trong kinh thành này. Quyền lực tuy vô cùng mê người, nhưng cũng là gông xiềng giam cầm.
“Bình Dương, nhiều nhất là 4 năm, ta sẽ trở lại…”
Hạ Thần nhìn người đẹp quyến rũ động lòng người trước mắt, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng.
Bình Dương giật mình, theo bản năng nhìn xung quanh, rồi mới phát hiện trong viện chỉ có một mình nàng.
“Buông ta ra.”
Bình Dương trách khẽ, đôi mắt nhu tình như nước, nàng trời sinh đã mang mị cốt, mọi cử chỉ đều vô tình bộc lộ ra ngoài.
“Bình Dương…”
Hạ Thần không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng ôn nhu gọi tên Bình Dương, nhưng trong hai tiếng ấy lại ẩn chứa vô vàn lời muốn nói…
Lời nói ôn nhu của Hạ Thần tựa như có ma lực, khiến Bình Dương bình tĩnh trở lại.
Ánh trăng dịu dàng như nước, hai người yên lặng đứng đó, tay nắm chặt tay, cảm nhận khí tức và nhịp đập của đối phương.
“Nhiều nhất 4 năm, ta sẽ trở về, mang nàng rời khỏi kinh thành này!”
Hạ Thần nhìn thẳng vào mắt Bình Dương, nói một cách nghiêm túc.
Công chúa Bình Dương nhìn chàng thiếu niên trước mặt, ánh mắt si ngốc xuất thần, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nở một nụ cười có chút thê lương.
“Ngươi đã biết chuyện gì rồi sao?”
“Cũng không rõ lắm, nhưng ta biết, nàng có tu vi trong người, hơn nữa, hẳn không phải là muội muội ruột của bệ hạ…”
Hạ Thần khẽ nói.
Bình Dương ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, ánh mắt có chút xuất thần.
“Quả nhiên ngươi rất lợi hại, trời sinh thích hợp làm tổ chức tình báo, có thể phân tích ra ta không phải muội muội ruột của bệ hạ, việc biết ta có tu vi thì không khó, nhưng ngươi là người đầu tiên!”
Bình Dương cố gắng kiềm chế cảm xúc, nàng cảm nhận bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay mình dần trở nên bình tĩnh.
“Bệ hạ đăng cơ đã hơn 50 năm, mà ta mới chỉ hơn 30 một chút. Tiên Hoàng 50 tuổi đã qua đời, tuổi của ta tự nhiên không khớp.”
Gió nhẹ thổi qua mái tóc Bình Dương, nàng chậm rãi nói.
“Nếu tính đúng ra, ta nên được xem là mẫu tộc của bệ hạ. Trước kia, khi bệ hạ mới 10 tuổi, mẫu tộc của người đã gặp phải họa diệt tộc, bị Tiên Hoàng huyết tẩy, mẫu phi của bệ hạ bị xử tử…
Mà phụ thân ta, tức ca trai của mẫu phi bệ hạ đã trốn thoát. Về sau, trong triều đình lại xảy ra biến cố, cuối cùng, thiếu niên bệ hạ được đưa lên bảo tọa. Bệ hạ giỏi tính toán, 5 năm đầu chỉ âm thầm sắp xếp, dần dần nắm quyền thế. Sau khi đăng cơ được 20 năm, những kẻ năm xưa phát động cuộc huyết tẩy đều bị thanh toán, những cố mệnh đại thần do Tiên Hoàng để lại cũng đều tự vẫn trong ngục…
Khi đó bệ hạ đã nắm trọn quyền hành, không còn cố kỵ gì nữa, thế là tìm được mẫu tộc của mình, tức phụ thân của ta. Phụ thân ta bị trọng thương trong cuộc thanh toán năm đó, tu vi bị phế. Sau 20 năm dưỡng thương, ông kết hôn sinh con, rồi tái giá với một Nông Gia Nữ, đó chính là mẫu thân của ta…”
Bình Dương khẽ nói, kể lại câu chuyện đẫm máu cách đây hơn 60 năm. Những sự việc này không hề được ghi chép trong sử sách, tựa hồ đã bị vùi lấp trong bụi bặm của lịch sử.
Nhưng những người năm đó vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện.