Chương 274 Thần bí huyết mạch!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 274 Thần bí huyết mạch!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 274 Thần bí huyết mạch!
Chương 274: Thần bí huyết mạch!
“Sau đó thì sao!”
Hạ Thần nắm chặt bàn tay Bình Dương, cảm thấy tay nàng hơi run rẩy. Tâm tình hắn vô cùng kích động, lộ rõ vẻ bi thương.
“Khi bệ hạ tìm được chúng ta, ta đã 3 tuổi. Lúc ấy còn nhỏ nên ta chẳng hiểu chuyện gì, nhưng đêm trước khi rời khỏi thôn trang đó, ta tận mắt… thấy phụ thân giết chết mẫu thân!”
Giọng Bình Dương run rẩy, nàng cắn răng cố gắng giữ cho tâm tình bình tĩnh.
Hạ Thần nhìn Bình Dương toàn thân run rẩy, ý thức được mình đã vô tình khơi lại chuyện cũ mà nàng không muốn nhớ đến.
Hắn nắm chặt tay Bình Dương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không nói thêm lời nào.
Bình Dương ôm lấy cổ Hạ Thần, nước mắt rơi trên vai hắn.
“Ta thấy ông ta hút máu của mẫu thân, sau đó… uống!”
“Ông ta nghĩ ta còn nhỏ nên không biết, nhưng thật ra ta không chỉ biết, mà còn nhớ vô cùng rõ ràng…”
Đến đây, ánh mắt Bình Dương lộ rõ vẻ căm hận.
“Về sau ta về kinh thành, nhưng chẳng được mấy ngày thì nghe tin ông ta qua đời. Vết thương cũ tái phát, cầm cự được 20 năm, cuối cùng không chống nổi. Thế là, ta gặp được bệ hạ, người vẫn còn rất anh khí. Ta được bệ hạ thu dưỡng, sắc phong làm công chúa, trở thành muội muội của người, trở thành người của hoàng thất.”
Cảm xúc của Bình Dương dần bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo ngày càng đáng sợ.
“Ông ta chưa chết?”
Hạ Thần suy đoán từ lời nói của Bình Dương.
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Bình Dương khẽ nói bên tai Hạ Thần.
“Lúc còn nhỏ ta không hiểu vì sao phụ thân lại giết mẫu thân, còn uống hết máu của nàng. Năm ta 20 tuổi, ta tra được một tư liệu trong cổ tịch của Hoàng thất. Rất có thể mẫu thân ta sở hữu một loại huyết mạch thần bí…”
“Mẫu thân ta không có tu vi, thân phận chỉ là một cô nương thôn quê bình thường. Dù trước kia phụ thân ta nghèo túng, lại mang trọng thương, nhưng dù sao ông ta cũng xuất thân từ kinh thành, tầm mắt hẳn phải cao. Sao ông ta lại tùy tiện chọn một cô nương thôn quê?”
Bình Dương buông Hạ Thần ra, nhưng vẫn nắm chặt tay hắn. Nàng ngồi xuống đình viện, Hạ Thần lặng lẽ ngồi bên cạnh.
“Máu của mẫu thân rất có thể là thuốc đại bổ. Dù nàng không có tu vi, huyết mạch cũng chưa khôi phục, nhưng đối với người mang trọng thương vẫn có diệu dụng lạ thường. Sau khi phụ thân uống máu của mẫu thân, vết thương cũ và tổn hao căn cơ rất có thể đã nhanh chóng hồi phục.”
Công chúa Bình Dương thất thần, khi xưa nàng tra được những điều này, tâm thần chấn động không ít.
“Cho nên đây là lý do ngươi luôn ẩn giấu tu vi!”
Hạ Thần khẽ than, hiểu vì sao Bình Dương thân là công chúa, lại luôn che giấu tu vi của mình.
“Ta có lẽ cũng thừa hưởng huyết mạch của mẫu thân, chỉ là không hiển lộ ra ngoài như nàng. Hơn nữa, thể chất của ta rất có thể cũng vô cùng đặc thù…”
Bình Dương không nói rõ thể chất của nàng đặc thù như thế nào, nhưng Hạ Thần biết được nàng sở hữu đỉnh cấp song tu thể chất.
“Ta đạt tứ phẩm khi còn rất trẻ, ngoài 20 tuổi, nhưng ta không tiếp tục đột phá!”
Bình Dương nói, chính xác hơn là nàng đã bước vào tứ phẩm khi 22 tuổi. Hơn nữa đó là còn trong lúc lén lút tu luyện. Thành tựu này nếu bị người ngoài biết được, chắc chắn sẽ kinh động không ít người.
“Ngươi sợ bước vào tam phẩm thì huyết mạch trong cơ thể sẽ khôi phục?”
Hạ Thần lập tức nắm được trọng điểm, Bình Dương gật đầu.
“Ta không tra được huyết mạch của mẫu thân thuộc loại nào, có tác dụng gì, nhưng trong cõi u minh ta có một loại cảm giác, chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là nó sẽ khôi phục!”
Bình Dương thở dài. Hạ Thần nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.
Thượng thiên thật bất công, không chỉ ban cho nàng đỉnh cấp thể chất, còn cho nàng thừa hưởng một loại huyết mạch thần bí. Nhưng dù là thể chất hay huyết mạch, đều rất dễ bị người dòm ngó, đưa đến tai họa.
“Mẫu thân ngươi không tu luyện, huyết mạch không khôi phục. Ngươi lo lắng sau khi có tu vi, ngươi sẽ…”
Hạ Thần chưa dứt lời, Bình Dương nhìn hắn, rồi bình tĩnh nói:
“Bệ hạ rất có thể cũng đã uống máu của mẫu thân ta…”
Một câu nói bình thản lại khiến người ta sinh ra vô vàn suy nghĩ, khiến lòng người dậy sóng khó mà bình tĩnh.
“Khi còn trẻ, dù bệ hạ trí tuệ hơn người, am hiểu quyền mưu, nhưng thiên phú tu luyện không quá xuất chúng. Nhưng kể từ khi phụ thân đưa ta trở lại kinh thành, tu vi của người lại thay đổi. Đương nhiên, nếu chỉ có vậy thì có thể người đã dùng một loại thiên tài địa bảo nào đó. Nhưng về sau, ta cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc trên người bệ hạ, giống với huyết dịch của ta…”
“Điều này có lẽ cũng giải thích vì sao bệ hạ sắc phong ta làm công chúa, mang theo bên mình, tự tay nuôi dưỡng…”
Bình Dương ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt lấp lánh. Sở dĩ nàng cẩn thận như vậy, chính là vì biết được điều này. Nếu như người cha luôn ẩn mình trong bóng tối kia biết được nàng cũng thừa hưởng huyết mạch của mẫu thân, hơn nữa loại huyết mạch này ngày càng kinh người vì tu luyện của nàng, liệu ông ta có giết nàng, uống máu của nàng không?
Bình Dương công chúa cười thê lương. Đây dường như không phải một câu hỏi, mà là một sự thật hiển nhiên.
Chắc chắn là vậy!
Hai kẻ máu lạnh kia có chuyện gì mà không dám làm chứ?
Lúc còn nhỏ, nàng còn tưởng rằng do mình có dáng vẻ khả ái, tính cách tốt, nên bệ hạ mới vui vẻ, thu nhận làm muội muội, sắc phong làm công chúa.
Nhưng e rằng trong mắt vị bệ hạ kia, mình chỉ là huyết thực mà thôi.
Nếu không phải khi còn trẻ nàng đã bộc lộ thiên phú chính trị kinh người, trở thành người hữu dụng, trở thành con dao trong tay người, giúp người ngăn cản các thế lực trong triều đình, e rằng nàng đã không sống được đến 30 tuổi…
“Ta nói cho ngươi những điều này, tương lai có một ngày ngươi sẽ phản bội ta sao?”
Trong lúc Hạ Thần suy tư, giọng Bình Dương vang lên. Dưới ánh trăng, mỹ nhân như tranh vẽ.
“Không đâu!”
Hạ Thần không chút do dự, bình tĩnh lắc đầu.
“Ta không thiếu bảo dược chữa thương, cũng không thiếu bảo dược có thể nâng cao thiên phú của người khác. Hơn nữa, ta không làm được chuyện uống máu người, huống chi người đó là ngươi!”
Bình Dương thu hồi ánh mắt khỏi vầng trăng sáng trên bầu trời, nhìn Hạ Thần.
“Ta đã chọn nói với ngươi nhiều như vậy, bây giờ ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là giết ngươi, hoặc là triệt để tin tưởng ngươi. Ngươi nói, ta sẽ lựa chọn thế nào!”
Đôi mắt đẹp của Bình Dương nhìn chằm chằm Hạ Thần, bầu không khí có chút ngưng trệ.