Chương 270 Cuộc cờ một bước cuối cùng!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 270 Cuộc cờ một bước cuối cùng!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 270 Cuộc cờ một bước cuối cùng!
Chương 270: Cuộc cờ một bước cuối cùng!
Trong đình viện, ánh trăng chiếu rọi lên thân hai người trẻ tuổi, vận mệnh dường như dừng lại ngay tại thời khắc này.
“Ngươi đi đâu ta đi đó, hiện tại, ta tựa hồ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác!”
Hứa Tinh Thần cười, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng ngữ khí lại vô cùng trịnh trọng: “Bất quá, nếu ngươi thật sự muốn đến Sở Châu, cần phải nghĩ kỹ đường lui, bằng không, tương lai hạ tràng khó tránh khỏi thê thảm…”
Hứa Tinh Thần nhắc nhở, ánh mắt lấp lóe, nhìn Hạ Thần vẫn một mặt bình tĩnh, hắn lại nói: “Ngươi đang mưu đồ gì đó liên quan đến Dao Quang công chúa?”
“Vì sao ngươi lại nói vậy?” Hạ Thần liếc nhìn Hứa Tinh Thần, mỉm cười đáp.
“Chỉ là một loại cảm giác thôi!”
Hứa Tinh Thần lắc đầu, hắn không nói rõ được, nhưng vẫn mang máng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Dao Quang.
“Dao Quang công chúa ta đã gặp mấy lần, sau này lại có dịp quan sát nàng ở cự ly gần, nàng…” Hứa Tinh Thần nói đến đây thì ngập ngừng, không nói tiếp, bởi lời này quá kinh thế, hắn sợ làm Hạ Thần kinh hãi.
“Nàng thế nào?” Hạ Thần mỉm cười hỏi.
Hứa Tinh Thần ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, rồi lại nhìn Hạ Thần trong đình viện, hít sâu một hơi. Dù sao vận mệnh của hắn và Hạ Thần đã gắn liền, chỉ có thể đi đến cùng, vậy thì cứ nói ra hết đi.
“Dựa theo Vọng Khí Thuật trong 《Vương Đạo》 mà ta học được, Dao Quang công chúa… thân nàng mơ hồ có long khí!”
Hứa Tinh Thần ngữ khí trịnh trọng nghiêm túc. Đã có một thời gian, hắn hoài nghi có phải 《Vương Đạo》 mà mình học có sai sót, hoặc cảnh giới của hắn chưa đủ nên nhìn nhầm. Nhưng sau nhiều lần nghiệm chứng, hắn tin vào phán đoán của mình.
“Ai nói nữ tử không thể làm đế đâu!”
Ngoài dự liệu của Hứa Tinh Thần, Hạ Thần nghe xong câu kinh hãi này vẫn vô cùng bình tĩnh, còn mỉm cười nhìn hắn.
“Ngươi… không kinh hãi sao?”
Hứa Tinh Thần không thể nào bình tĩnh được. Đây là bí mật hắn giấu kín bấy lâu, vốn tưởng là một bí mật kinh thiên động địa, ai ngờ Hạ Thần lại bình tĩnh đến vậy, còn thản nhiên nói ra chuyện nữ tử có thể làm đế.
Điều này phá vỡ nhận thức của Hứa Tinh Thần. Thực ra lời hắn nói rất hàm súc, chỉ nói Dao Quang có long khí, chứ không hề khẳng định Dao Quang có Đế Vương chi tướng.
Dao Quang là công chúa, sinh ra trong hoàng thất, lại là nữ nhi, trên người có long khí hình như cũng không có gì lạ.
“Dao Quang giấu diếm rất sâu, thậm chí những gì chúng ta thấy bây giờ chỉ là một phần nhỏ nàng thể hiện ra thôi. Nàng là người làm đại sự!”
Hạ Thần cười nhìn Hứa Tinh Thần, khiến cho đồng tử của hắn co lại.
Hắn tưởng mình rất thông minh, nhìn ra những điều người thường không thấy, nhưng dường như Hạ Thần còn biết nhiều hơn, thậm chí nhìn thấu triệt hơn.
Dao Quang giấu diếm rất sâu, nhưng Hạ Thần này ẩn tàng dường như còn sâu hơn!
Hắn ở bên cạnh Hạ Thần lâu như vậy, giúp hắn làm bao nhiêu việc, đến giờ vẫn không thể nào nhìn thấu, lần nào cũng mang đến kinh hỉ.
“Công chúa điện hạ muốn… vị trí kia?”
Hứa Tinh Thần hít sâu, thử dò xét hỏi. Một người có Đế Vương chi tướng không có nghĩa là cuối cùng sẽ hóa rồng. Nếu vị hoàng tử nào có mệnh cách dị tượng như vậy, hắn sẽ nhận định người đó có thể trở thành một vị hùng chủ trong tương lai.
Thế nhưng mệnh cách này lại xuất hiện trên một vị công chúa, điều này có chút kỳ quái, đến hắn cũng không hiểu nổi, có chút không xác định.
Hạ Thần nhìn Hứa Tinh Thần, không đáp mà nói: “Thế giới này sâu hơn ngươi tưởng tượng nhiều, ngươi cho là không thể, chưa hẳn không có khả năng…”
Hứa Tinh Thần nghe vậy thì hít sâu một hơi, bước đến bên Hạ Thần. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe Hạ Thần nói những lời này.
Hắn vừa định hỏi thêm gì đó thì Hạ Thần lại cất tiếng: “Ván cờ này đã đến bước cuối cùng, tất cả mục đích đều vì bước này. Thời gian không còn nhiều, ta nên rời khỏi kinh thành, đi xem thế giới bên ngoài. Ngươi nói không sai, phò mã rời kinh nắm quyền, đích xác không có kết cục tốt. Nhưng chuyện tương lai ai nói trước được, ha ha ha…”
Hạ Thần vừa cười vừa nói, gió nhẹ thổi qua, làm bay mái tóc đen của chàng.
Mọi thứ cần phải tăng tốc. Trước đây, khi vừa rời khỏi Trấn Đông Hầu phủ, Hạ Tiềm đã cho hắn 3 lựa chọn: ở lại kinh thành trong cấm quân, đến phủ binh địa phương, hoặc ra biên quân.
Hạ Thần không chút do dự chọn ở lại kinh thành, vì ở đây có nhiều cơ hội hơn, có thể giúp hắn tiến xa hơn. Hơn nữa, lúc đó căn cơ của hắn chưa vững, không có cơ bản bàn của riêng mình, cũng không có đoàn đội riêng.
Ở lại kinh thành, trung tâm quyền lực, nơi nhân kiệt hội tụ, là lựa chọn tốt nhất.
Lựa chọn này rất chính xác. Hắn chỉ mất một năm để trở thành đại quan tam phẩm, dưới trướng có đoàn đội của riêng mình.
Văn thần mưu sĩ, soái tài mãnh tướng… tất cả đã tề tụ.
Đã đến lúc ra ngoài lập nghiệp!
……
Hôm sau!
Ánh dương rực rỡ.
Vẫn là quảng trường đó, nhưng hôm nay người đông hơn hôm qua rất nhiều.
Sau một đêm lan truyền, tất cả người dân kinh thành đều đã biết về cuộc tỷ thí đặc sắc ngày hôm qua.
Dù những người khiêu chiến không thành công, cũng nổi danh khắp nơi.
Không phải do họ không ưu tú, mà là đối thủ quá yêu nghiệt!
Dù bại, họ vẫn xứng danh thiên kiêu, chỉ là gặp phải yêu nghiệt mà thôi.
“Ta tên Vương Diệu, võ đạo thất phẩm cảnh. Có ai cùng cảnh giới muốn tỷ thí với ta không? Bất luận tuổi tác, chỉ luận cảnh giới.”
Một thanh niên bước lên lôi đài, thách đấu với người cùng cảnh giới.
Từ trước khi giao lưu hội bắt đầu đã có tin đồn, Tam quốc muốn tìm ra người vô địch cùng cảnh giới trong cuộc giao lưu hội này.
Đây cũng là cơ hội cho những người có cảnh giới thấp hơn được thể hiện bản thân.
“Ta tới!”
Một người trong cấm quân Võ quốc lập tức đứng ra. Đây là một giáo úy sử trường thương, có chút danh tiếng trong cấm quân.
Nhưng đối mặt với vũ phu thất phẩm đến từ Khánh quốc này, hắn không trụ nổi mười chiêu đã thua trận.
Vài người sắc mặt ngưng trọng. Vương Diệu này tuy chỉ có thất phẩm cảnh, nhưng lại rèn luyện vô cùng thâm hậu trong cảnh giới này, chiến lực mạnh đến đáng sợ.
Ngay sau đó, lại có vài người thất phẩm cảnh lên đài, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ so đấu được hơn hai mươi chiêu với Vương Diệu rồi thua.
“Ta tới!”
Khi đám người liên tiếp bại trận, một thanh niên khác từ cấm quân Võ quốc bước ra, tay nắm một thanh đại đao.
“Là Đỗ Minh! Nghe đồn hắn đã có thể bước vào lục phẩm cảnh từ lâu, nhưng vẫn luôn áp chế để lĩnh ngộ đao ý ở thất phẩm cảnh!”
Đỗ Minh ánh mắt sáng ngời, bước lên lôi đài. Hắn đã dừng lại ở thất phẩm cảnh rất lâu. Tuy vẫn là thất phẩm cảnh, nhưng đã đánh bại không ít người lục phẩm cảnh trong cấm quân.
Ngay khi hắn lên đài, mọi người lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Dù không thể lĩnh ngộ đao ý, đao pháp của hắn trong tầng thứ này lại vô cùng đáng sợ.
Hai mươi chiêu, ba mươi chiêu… sáu mươi chiêu…
Vương Diệu và Đỗ Minh đánh khó phân thắng bại, trận tỷ thí rất đáng xem. Nhưng khi đến gần trăm chiêu, sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng.
Đỗ Minh có vẻ không địch lại. Sau trăm chiêu, khóe miệng Đỗ Minh rỉ máu, hai tay không cầm nổi trường đao.
Rất nhanh, hắn bị đánh xuống lôi đài, miệng phun máu tươi.
Mọi người kinh hãi, lẽ nào Vương Diệu thật sự muốn vô địch ở cảnh giới này sao?
Trận so đấu vừa rồi, khí thế của hai người tuyệt đối mạnh hơn người lục phẩm cảnh bình thường.
Sau khi Đỗ Minh thua, không ai dám lên đài nữa. Mọi người tự lượng sức mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
Bản thân không phải là đối thủ.
“Ta tới thử với ngươi xem sao!”
Ngay khi sắp tuyên bố người vô địch thất phẩm là Vương Diệu của Khánh quốc, một giọng nói vang lên.
Mọi người nhìn lại, thấy sau lưng Hạ Thần, một thanh niên cao lớn uy mãnh, bước chân trầm ổn tiến về lôi đài.
Chính là Trương Văn Liêu!
……
Quỹ tích vận mệnh bắt đầu thay đổi từ khi nào? Tâm lý của vị kia như thế nào? Chúng ta đã đọc rất nhiều tài liệu lịch sử như 《Hạ Sử》, 《Đế Tộc Sử》, 《Vũ Triều Sử》, nhưng do niên đại quá xa xưa, những tư liệu tìm được rất ít.
Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn tìm được vài dòng ghi chép rải rác trong 《Hứa Tinh Thần Liệt Truyện》. Là người đồng hành cùng vị kia gây dựng sự nghiệp, Hứa Tinh Thần đã giúp đỡ vị kia rất nhiều.
Khi vận mệnh đến một bước ngoặt quan trọng, vị kia chọn rời kinh thành đến Sở Châu, Hứa Tinh Thần kiên định đi theo vị kia. Đó là một canh bạc.
Theo ghi chép trong các tài liệu lịch sử sau này, Hứa Tinh Thần lúc đó không hề chắc chắn về tương lai, tràn ngập mờ mịt.
Nhưng cuối cùng, Hứa Tinh Thần đã đi đúng con đường. Có lẽ vì vậy mà trong số rất nhiều nhân kiệt, vị kia lại đối xử đặc biệt với Hứa Tinh Thần, bởi vì Hứa Tinh Thần đã cùng vị kia trải qua giai đoạn gian nan nhất… khiến cho quân thần tương đắc!
—— Tuyển từ 《Hết thảy từ đêm ấy bắt đầu》