Chương 244 Cửa thành mở ra!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 244 Cửa thành mở ra!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 244 Cửa thành mở ra!
Chương 244: Cửa thành mở ra!
Bên ngoài Phượng Thành.
Hạ Tiết mừng rỡ khi thấy cửa thành từ từ mở ra.
Toàn thân hắn đẫm máu tươi, hệt như một Ma Thần từ Địa Ngục bước ra, Hạ Tiết rống lớn:
“Cửa thành mở rồi! Các huynh đệ, xông lên!”
Dứt lời, hắn dẫn đầu xông vào cái khe hở vừa đủ một người đi qua.
Thấy chủ soái liều mình như vậy, sĩ khí toàn quân trào dâng, ai nấy đều hăng hái tiến vào thành.
Cửa nam lập tức trở nên hỗn loạn.
Trên tường thành, binh lính lộ vẻ bối rối. Họ liều mình chém giết với địch, không ngờ cửa thành lại bị mở, quân địch xông thẳng vào.
Vừa tiến vào, Hạ Tiết liền thấy một thiếu niên và một nữ chiến thần khoác khôi giáp.
Cả hai đều bị thương nặng, vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là Diệp Hồng Y, vai nàng còn trúng một mũi tên.
Ngay lúc đó, Hạ Tiết xông tới, vung thương quét ngang, đánh bay toàn bộ quân địch trước mặt Diệp Hồng Y, giải cứu nàng.
“Bảo vệ họ!”
Hạ Tiết gầm thét. Binh sĩ theo sau cũng chứng kiến cảnh tượng thảm khốc bên trong thành.
Thi thể ngổn ngang chồng chất, 800 người gần như toàn bộ hy sinh, chỉ còn lại hai tỷ đệ Diệp Hồng Y và Diệp Kinh Vân.
Tất cả mọi người đều xúc động. Hóa ra họ đã dùng chính sinh mạng mình để mở ra con đường này.
Lập tức, mọi người bảo vệ Diệp Hồng Y và Diệp Kinh Vân phía sau. Ánh mắt Diệp Hồng Y hướng về phía người bị trường mâu ghim chặt trên tường thành – phụ thân nàng, giờ đã tắt thở…
Hai hàng lệ máu từ khóe mắt nàng tuôn rơi.
“Giết chúng, chặn cửa thành!”
Yến quốc công rống giận. Dù già, uy thế của con sư tử vẫn còn, khiến người ta kinh sợ.
Khí huyết của hắn vẫn cường thịnh, chưa hề suy yếu.
Đây là một võ phu tam phẩm.
Hạ Tiết cũng chẳng ngán, trực tiếp nghênh chiến.
Yến quốc công không biết lấy đâu ra một cây trường mâu, thương và mâu chạm nhau, tóe lửa dữ dội. Nhiều người không chịu nổi áp lực, lùi lại phía sau.
Thân thể Hạ Tiết cũng không khỏi lùi lại, giẫm lên nền đá xanh cứng rắn mấy dấu chân sâu hoắm.
Khóe miệng hắn rỉ máu, chỉ lùi lại năm sáu bước đã ổn định thân hình.
Yến quốc công giật mình. Hắn là võ phu tam phẩm, còn Hạ Tiết chỉ mới tứ phẩm.
“Nửa bước tam phẩm sao? Nhục thân và khí huyết đã đạt đến, nhưng ý chí thuộc về tam phẩm võ phu thì chưa ngưng tụ được!”
Yến quốc công nheo mắt nhìn Hạ Tiết, sát ý ngút trời.
Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới này, hơn nữa, hắn còn có thiên phú thống lĩnh quân sự xuất chúng. Tương lai, chắc chắn hắn sẽ là một kình địch của Đại Phụng.
Vì vậy, lần này chạm trán trên chiến trường, nhất định phải chém giết hắn, nếu không sẽ thành mối họa lớn về sau.
Nghĩ đến đây, Yến quốc công không do dự nữa, sải bước tiến lên, nhanh chóng áp sát Hạ Tiết, muốn lấy thủ cấp hắn giữa loạn quân.
“Bảo vệ chủ soái!”
Binh lính sau lưng Hạ Tiết thấy vậy liền rống giận.
“Các ngươi đi khống chế cửa thành, không cần để ý đến ta!”
Hạ Tiết cũng gầm lên, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
Hắn nắm chặt trường thương, chủ động nghênh đón Yến quốc công.
Khí huyết toàn thân hắn tăng vọt, đá vụn dưới chân vỡ tan. Dù thực lực không bằng Yến quốc công, khí thế của hắn vẫn không hề kém cạnh.
Hạ Tiết như phát điên, trong chớp mắt, hai người giao chiến. Hạ Tiết cắn răng không lùi, hổ khẩu gần như nứt toác, máu tươi thấm đỏ cán thương.
“Muốn lấy ta làm đá mài đao sao? Muốn ngưng tụ ý chí của tam phẩm võ phu?”
Yến quốc công giận dữ, cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn biết Hạ Tiết muốn gì.
Hắn đang liều mạng, muốn đột phá trong thời khắc sinh tử, trở thành một tam phẩm chân chính, bước ra bước ngoặt kia.
Dù sao, hắn cũng là người cùng thời với Hạ Sở Thiên, ông nội Hạ Tiết. Vậy mà hôm nay, hắn lại bị một tên tiểu bối coi là đá mài đao, sao Yến quốc công không tức giận cho được?
Hắn thật sự tưởng trường mâu trong tay hắn không sắc bén hay sao?
Khi hai người giao chiến, không ai dám đến gần. Hạ Tiết phun máu, dù được gọi là chuẩn tam phẩm, hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới đó.
Thực lực của một võ phu tam phẩm chân chính vẫn còn khác biệt rất lớn, huống chi Yến quốc công là một cường giả tam phẩm lâu năm.
Trong khoảnh khắc sinh tử này, Hạ Tiết dù nguy hiểm, ánh mắt lại càng sáng lên. Hắn cảm nhận được ý chí đang tồn tại…
Trên người Hạ Tiết xuất hiện mấy lỗ thủng lớn, gần như xuyên thấu. Nếu không có bộ bảo giáp che chắn, có lẽ hắn đã bị Yến quốc công đánh chết tại chỗ.
“Ra tay vây giết hắn!”
Hạ Tiết gầm thét. Hắn muốn điên cuồng, nhưng không phải muốn chết thật.
Hắn chỉ muốn dùng Yến quốc công làm đá mài đao rèn luyện bản thân. Liên quan đến thành bại của một chiến dịch quan trọng, hắn không muốn ngốc nghếch đấu đơn độc với một võ phu tam phẩm.
“Kết trận!”
Một vị tướng quân luôn theo dõi tình hình, lúc này rống lớn. Hắn là gia binh của Hạ gia, được phân phối bên cạnh Hạ Tiết từ khi hắn xuất phủ, đã hơn 10 năm.
Yến quốc công cũng tỉnh táo lại, nhìn quanh, phát hiện toàn bộ cửa nam đã bị quân Đại Vũ chiếm giữ, ngày càng có nhiều binh sĩ tiến vào. Hắn biết việc ngăn chặn cửa nam đã không thể.
Hắn tức giận: “Nhất thất túc thành thiên cổ hận!” Yến quốc công đến đây đã bố phòng Phượng Thành như tường đồng vách sắt, nhưng hắn không ngờ lại có một đội cảm tử 800 người xông ra từ bên trong.
Đội cảm tử này đã phá vỡ cục diện bế tắc, trở thành bước ngoặt quan trọng của chiến dịch.
“Đáng chết!”
Yến quốc công liếc nhìn thi thể bị hắn ghim trên tường thành, rống giận, rồi bạo phát khí huyết, tung một quyền về phía đó.
Khí huyết bàng bạc cách không đánh tới, thi thể kia lập tức vỡ tan.
“Không!”
“Phụ thân!”
Diệp Hồng Y và Diệp Kinh Vân không ngờ chủ soái địch quân lại ra tay lần nữa. Rõ ràng phụ thân họ đã chết, bị hắn dùng mâu chém giết tại chỗ, vậy mà giờ lại bị một quyền đánh nát tan, chết không toàn thây…
Yến quốc công lạnh lùng nhìn cảnh này, rồi quát lớn:
“Mở chiến đấu trên đường phố! Người còn thành còn, người mất thành mất!”
Một trận đại chiến thảm khốc lại bùng nổ.
Hạ Tiết ánh mắt ngưng trọng, biết một thử thách nữa lại đến. Bước ngoặt quan trọng nhất đã thành công, tiếp theo phải xem hắn có đủ năng lực hạ Phượng Thành hay không.
“Giết!”
Lập tức, quân Đại Vũ và Đại Phụng bắt đầu giao chiến cận chiến, một trận đại chiến đẫm máu và tàn khốc bắt đầu.
…