Chương 235 Thiên Sư phủ cùng Thiên Long tự!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 235 Thiên Sư phủ cùng Thiên Long tự!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 235 Thiên Sư phủ cùng Thiên Long tự!
Chương 235: Thiên Sư Phủ cùng Thiên Long Tự!
Quán rượu nhỏ.
Tam hoàng tử vốn dĩ không tin Hạ Thần và Hạ gia thật sự trở mặt thành thù.
Hắn cho rằng loại lời bịa đặt này chỉ có thể lừa được phụ hoàng, kẻ luôn tự cho mình thông minh nhưng thực chất lại ngu ngốc, bị người khác dắt mũi.
“Có nên vạch trần hắn, đánh cho hắn thân bại danh liệt không?”
Triệu Vũ nói ngắn gọn, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng hiểm độc. So với gã ngu xuẩn từng gây sự với Hạ Thần trong cấm quân trước kia, Triệu Vũ lúc này khác biệt một trời một vực, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Không cần gấp, cứ để hắn nhảy nhót thêm vài năm. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có căn cơ trong triều, chỉ dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng. Chỉ cần nắm chắc điểm này, muốn đánh bại hắn dễ như trở bàn tay.
Hiện tại đại sự mới là quan trọng, một tên Hạ Thần nhỏ bé không thể chi phối đại cục. Dù hắn có thăng tiến nhanh đến đâu trong triều đình, cũng chỉ ngồi được đến chức Mã Tống mà thôi. Thời đại này, binh quyền mới là thứ duy nhất!”
Tam hoàng tử khôi phục vẻ bình tĩnh, ánh mắt kiên định. Hắn muốn quân quyền, nếu không thể có được bằng con đường chính thống, vậy hắn sẽ tự mình đoạt lấy.
Kẻ nào dám cản đường, hắn sẽ lấy mạng kẻ đó!
Chờ khi hắn leo lên hoàng vị, việc đầu tiên là xử tử Hạ Thần, sau đó diệt trừ Hạ gia cho hả dạ……
Tam hoàng tử nhìn ánh lửa bập bùng ngoài cửa sổ, ánh mắt hung ác. Hắn chán ghét pháo hoa, chán ghét sự náo nhiệt. Vì sao hắn hồi nhỏ không có những thứ này, vì sao đám dân đen hèn mọn lại có thể có được?
Dựa vào cái gì?
Triệu Vũ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía đại lộ trung tâm vô cùng náo nhiệt. Lại một đêm ba mươi nữa, lại một năm pháo hoa rực rỡ, hắn, Triệu Vũ, nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất trong mắt phụ thân, sẽ dẫn dắt Triệu gia đến vinh quang……
————————
Thiên Sư Phủ!
Lão Thiên Sư một mình trên lầu cao thưởng thức pháo hoa.
Sở dĩ đêm giao thừa hằng năm đều có pháo hoa, là vì lão Thiên Sư muốn ngắm, nên người ta mới đốt.
“Đây chính là nhân gian khí vận!”
Lão Thiên Sư nhìn dòng người trên đại lộ, tự lẩm bẩm.
Khí vận chẳng phải do những người này tạo thành sao?
Lòng người vui vẻ, không áp lực, không sầu bi phiền não, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, khí vận sẽ càng nhiều, càng ổn định.
Ngược lại, nó sẽ rung chuyển bất an.
“Lão Thiên Sư, Huyền Chân Tử sư thúc đến!”
Pháo hoa vừa tàn, một đệ tử vào bẩm báo.
Không lâu sau, Huyền Chân Tử cùng Mộ Dung Ngọc Nhan bước vào.
“Chuyện gì?”
Lão Thiên Sư quay lưng về phía chúng sinh, một bộ cao nhân phong phạm.
“Là liên quan đến tiểu sư muội.”
Huyền Chân Tử nhìn bóng lưng lão Thiên Sư, nghiêm túc đáp.
“Hôm nay tiểu sư muội gặp Hạ Thần trong cung yến, không hiểu vì sao tiểu sư muội lại có cảm giác thân thiết tự nhiên với hắn.”
“Ồ!”
Lão Thiên Sư nghe vậy hơi ngạc nhiên, rồi chậm rãi xoay người, nhìn Mộ Dung Ngọc Nhan vẫn luôn đứng yên lặng sau lưng Huyền Chân Tử.
“Chuyện này là thật?”
“Đúng vậy, khí tức trên người Hạ Thần khiến ta cảm thấy thoải mái, dường như là đồng nguyên khí tức, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Đôi mắt của Hạ Thần rất đặc thù, thông qua đôi mắt ấy, ta cảm nhận được một mảnh vũ trụ hỗn độn, mênh mông thâm thúy, đồng thời cũng cảm nhận được một loại áp chế……”
Mộ Dung Ngọc Nhan đứng tại chỗ cẩn thận hồi tưởng, rồi dùng lời lẽ để hình dung.
Lão Thiên Sư nghe vậy cũng không khỏi động dung. Đến cả quan môn đệ tử của hắn cũng cảm nhận được áp chế?
Tên đồ đệ này của hắn chính là đạo thai trong truyền thuyết, vẫn là hóa thân của đại đạo, được đại đạo thai nghén mà ra.
Vậy lực lượng nào có thể áp chế đạo thai?
Lão Thiên Sư bất giác nhớ lại lần nói chuyện với Hạ Thần trên tầng thượng.
Một câu nói của hắn mà lại xúc động thiên đạo, khiến đại đạo cộng minh, thiên địa biến đổi. Trong khoảnh khắc đó, lão Thiên Sư cảm thấy mình nhỏ bé như hạt bụi……
“Khi hắn vận dụng sức mạnh đôi mắt, ta đã cộng minh với hắn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể cảm nhận được một phần cảm xúc biến hóa của hắn……”
Mộ Dung Ngọc Nhan còn tiết lộ một tin tức khiến người ta kinh ngạc.
“Ngươi cảm nhận được cảm xúc?”
Giọng lão Thiên Sư kinh hỉ. Ông đã thử rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể khôi phục thất tình lục dục cho đồ đệ của mình.
Tuy nói đại đạo vô tình, nhưng họ chung quy vẫn là người. Chỉ khi trải nghiệm hữu tình, người ta mới có thể vô tình. Trời sinh vô tình quả thật có trợ giúp rất lớn trong giai đoạn đầu tu hành, có thể tâm vô bàng vụ, nhưng trong giai đoạn trung kỳ, nó lại bất lợi, gây trở ngại.
Lão Thiên Sư luôn lo lắng về điều này, sợ rằng Mộ Dung Ngọc Nhan sẽ bị chặn lại bên ngoài một cánh cửa, khó mà bước vào.
Nhưng bây giờ, dường như ông đã tìm được phương pháp……
——————————
Thiên Long Tự!
Phật Nữ Xích Minh Phạn bước qua tiền viện, hướng về đỉnh cao nhất mà đi.
Nơi đó là địa phương thần thánh nhất của Thiên Long Tự, cũng là nơi ở của Long Thụ trụ trì.
Long Thụ trụ trì ngộ thiền, cảm ngộ thiên địa biến hóa ở nơi đó.
Ngồi thiền rất lâu.
Phật Nữ bước chân không nhanh không chậm, cuối cùng đến đỉnh cao nhất, thấy Long Thụ trụ trì đang ngồi xếp bằng dưới một gốc đại thụ.
Gốc đại thụ này đã có ngàn năm lịch sử, cành lá xoắn xuýt, thật sự phảng phất thân rồng.
Long Thụ trụ trì là một lão già tóc hoa râm, mặc quần áo giản dị, dáng người nhỏ gầy, bình thường đến mức tầm thường.
Khó ai có thể tưởng tượng đây lại là một trong những người mạnh nhất thiên hạ hiện nay.
“Sư phụ!”
Xích Minh Phạn nhẹ giọng gọi, thân thể nàng phát ra một hồi gợn sóng thần bí, đó là phật vận đang rung động.
Long Thụ trụ trì đã tiến vào thiền định sâu, ngoại trừ nguy cơ, tiếng gọi thông thường không thể đánh thức ông.
Dưới loại gợn sóng thần bí của Xích Minh Phạn, lông mày Long Thụ trụ trì khẽ run, rồi chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt ông phảng phất bao hàm tất cả, không gì không biết, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ đục ngầu.
Ông liếc nhìn kinh thành, rồi chậm rãi mở miệng.
“Giao thừa đến rồi sao?”
Long Thụ trụ trì nhớ rằng lần thức tỉnh trước là vào một ngày hè. Lần đó, ông cảm nhận được sự biến đổi của thiên địa đại đạo, bởi vậy giật mình tỉnh lại.
Lúc đó, phật quang chiếu rọi khắp kinh thành, nhưng loại biến hóa đó rốt cuộc không tìm thấy nữa.
Long Thụ trụ trì thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Xích Minh Phạn, ánh mắt hiền lành hòa ái, như một ông lão ôn nhu.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Long Thụ trụ trì mỉm cười.
Xích Minh Phạn gật đầu, dung nhan tuyệt mỹ lộ vẻ hoang mang.
“Hôm nay con theo sư huynh Thiên Hải đến tham gia cung yến, tại yến hội gặp một thanh niên, hắn tựa hồ nhìn thấy phật cốt của con.”
Xích Minh Phạn tuy không chắc chắn, nhưng trong lời nói lại vô cùng khẳng định.
“Ồ, có người thấy được phật cốt của con?”
Long Thụ trụ trì kinh ngạc. Ngay cả với tu vi cảnh giới của ông, nếu Xích Minh Phạn không chủ động kích phát phật cốt trong cơ thể, ông cũng không thể cảm nhận được.
“Đôi mắt của hắn rất đặc thù, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, phật cốt của con tự động khôi phục, Phật quang rung động.”
Xích Minh Phạn cẩn thận hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, nghiêm túc nói.
“Người đó là ai, tên gì, không ngờ trong kinh thành lại xuất hiện một thiếu niên như vậy!”
Đến cả Long Thụ trụ trì với tâm tính không chút dao động cũng không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Hắn…… tên là Hạ Thần.”
Xích Minh Phạn nói nghiêm túc.
“Xem ra kẻ này có duyên với Phật!”
Long Thụ trụ trì vừa cười vừa nói, nhìn về phía chân trời xa xăm.