Chương 218 Thiên hạ chính thống cùng đại chiến thảm thiết!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 218 Thiên hạ chính thống cùng đại chiến thảm thiết!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 218 Thiên hạ chính thống cùng đại chiến thảm thiết!
Chương 218: Thiên hạ chính thống cùng đại chiến thảm thiết!
Vân Mộng đầm lầy!
Hàn phong thấu xương, Vân Mộng đầm lầy là hồ nước lớn nhất Cửu Châu thiên hạ.
Nơi bắt nguồn của nó là Lạc Thủy, thượng du Lạc Thủy nằm ở Võ Quốc, từ Võ Quốc cứ thế chảy về hướng tây bắc, qua Khánh Quốc rồi lại đến Đại Phụng, cuối cùng chảy qua Lạc Sơn.
Lạc Thủy và Lạc Sơn chính là dòng sông và ngọn núi thần thánh nhất của Cửu Châu thiên hạ.
Nhưng lúc này, toàn bộ Vân Mộng đầm lầy đã kết băng, tạo thành một băng nguyên khổng lồ.
Và ngay trên băng nguyên rộng lớn này, một trận đại chiến kịch liệt đang bùng nổ.
Máu tươi nhuộm đỏ băng trắng.
Đại Vũ quân đội mặc khôi giáp đỏ thẫm đang liều mạng xông lên phía trước, muốn đột phá Vân Mộng đầm lầy.
Thế nhưng, Đại Phụng quân đội mặc khôi giáp đen lại tỏ ra ung dung không vội, không ngừng bắn tên tạo thành những đám mây đen lao về phía Đại Vũ quân, mỗi đợt tên bay đều cướp đi vô số sinh mạng.
Phía sau Vân Mộng đầm lầy, trong doanh trại chủ soái dựng một đài cao, Tiêu Lương đang đứng sừng sững trên đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai quân giao chiến.
Nhìn hắn chỉ mới ngoài 30, so với đám lão tướng phía sau, hắn có vẻ quá trẻ tuổi.
Bên cạnh hắn còn có một thanh niên chừng 20 tuổi.
Người này bỗng lên tiếng:
“Đại soái, ta xin xuất chiến!”
Hắn ôm quyền, trông thấy chiến trường phía xa, nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt hừng hực chiến ý, khát khao chém giết.
Hắn tên là Tiêu Đằng, là chất tử của Tiêu Lương, con trai trưởng của đại ca Tiêu Lương, năm nay 28 tuổi, chỉ kém Tiêu Lương 11 tuổi.
“Chờ một chút, sẽ có lúc ngươi xuất thủ, bây giờ chưa phải lúc!”
Tiêu Lương không quay đầu lại mà cự tuyệt, ngữ khí bình tĩnh đến cực điểm, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm chiến trường, hắn đang chờ đợi thời cơ, hắn biết đối diện cũng đang chờ thời cơ.
“Âu Dương Tĩnh là một thống soái ưu tú, nhưng tiếc là hắn không có nhiều thời gian giằng co với ta. Võ Quốc hoàng đế muốn nhanh chóng công thành đoạt đất, hiện tại lại bị ta chặn ở ngoài Vân Mộng đầm lầy, Võ Quốc sao có thể không nóng nảy, huống hồ, Âu Dương Tĩnh cũng đã già rồi!”
Tiêu Lương không mang theo một tia cảm tình, ánh mắt của vị thần tướng nổi danh khắp thiên hạ này không ngừng lóe sáng, hắn không chỉ có năng lực thống soái xuất chúng, mà thiên phú chính trị cũng không hề thấp, nhìn thấu rõ ràng cục thế hiện tại.
“Võ Quốc bất quá chỉ là một đám dã man nhân, một đám nghịch tặc mà thôi, Đại Phụng ta mới là thiên hạ chính thống, là trung tâm của thiên hạ. Hiện tại bọn chúng dám mạo phạm Đại Phụng ta, lần này nhất định phải tiêu diệt toàn bộ, nuốt chửng bọn chúng. Không chỉ có vậy, chúng ta còn phải đánh tới Võ Quốc, cương vực hiện tại của bọn chúng trước kia cũng là của Đại Phụng.”
Tiêu Đằng hung hăng mở miệng, lời hắn nói không phải không có căn cứ. Ngàn năm trước, Cửu Châu thiên hạ là thống nhất, Càn Quốc thống trị cương vực rộng lớn này. 1200 năm trước, Càn Quốc suy yếu, thiên hạ khí vận chấn động không ngừng. 1100 năm trước, thiên hạ phản tặc nổi lên như ong, long xà tranh bá, Càn Quốc từ đó phân liệt…
Mà Đại Phụng của bọn hắn, chính là do dòng chính hậu duệ của hoàng thất Ân Nam Cung gia của Càn Quốc trước kia thành lập, Lạc Đô đại diện cho thiên hạ chính thống, chính là kinh đô hiện tại của Đại Phụng, học cung đại diện cho Chính Thống thiên hạ và Lạc Sơn Lạc Thủy đều nằm trong cương vực của Đại Phụng. Bọn hắn có được tính chất chính thống nhất của Cửu Châu thiên hạ, luôn tự xưng là chính thống.
“Võ Quốc cuồng vọng, Võ Quốc hoàng đế cũng ngu xuẩn, hiện tại thiên hạ còn chưa quy nhất, Võ Quốc hoàng đế lại tự chặt tay chân, hạn chế Hạ gia. Trận chiến này nếu là Hạ Tiềm hoặc Hạ Sở đến, ta ngược lại sẽ cẩn thận hơn một chút, nói không chừng còn có thể đấu với ta được vài chiêu.”
Tiêu Lương không khỏi mở miệng, trong giọng nói bình tĩnh mang theo vẻ bễ nghễ thiên hạ quần hùng.
“Nghe nói trong thế hệ thanh niên của Hạ gia nhân tài liên tục xuất hiện, hiện tại trong đại quân đối diện cũng có một người của Hạ gia, ta rất muốn giao thủ với hắn, nếu có cơ hội, chém đầu hắn để rửa sạch sỉ nhục năm xưa của Tiêu gia ta.”
Tiêu Đằng ngoài 20 tuổi, trong giọng nói mang theo sự sục sôi. Năm đó gia gia chiến bại, thời điểm Tiêu gia nghèo túng nhất hắn còn chưa ra đời, nhưng những ngày tháng tuổi thơ đó thật không dễ chịu. Từ nhỏ hắn đã hăng hái học hành, khổ luyện võ nghệ, chính là vì sau này trên chiến trường gặp người của Hạ gia có thể chiến thắng.
“Có cơ hội, nhưng không được khinh địch. Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, huống chi lại là người của Hạ gia. Cho dù đối phương chưa có danh tiếng gì, cũng không thể khinh thường.”
Tiêu Lương bình tĩnh nói, hắn chưa từng khinh thường anh hùng thiên hạ. Trong mắt hắn có vẻ thất vọng, kỳ thực hắn càng mong đợi thống soái đối diện là Trấn Đông Hầu Hạ Sở, bởi vì phụ thân hắn đã bại dưới tay Hạ Sở trong trận Hoài Dương, trận chiến đó ảnh hưởng quá lớn, toàn bộ Đại Phụng suýt chút nữa bị diệt quốc, mà Tiêu gia bọn hắn cũng vì thế mà suy bại, lâm vào cảnh khốn cùng. Về sau, nếu không phải Thanh Lạc công chúa coi trọng hắn, coi trọng Tiêu gia bọn hắn, thì có lẽ đến giờ Tiêu gia vẫn còn vô cùng gian khổ…
Bởi vậy, hắn rất khát khao thay cha chinh chiến, phụ thân hắn thua thì tính sao, hắn, người làm con sẽ thay phụ thân thắng trở về.
Hắn sẽ dùng chiến tích nói cho thiên hạ biết, phụ thân hắn Tiêu Nguyệt là một anh hùng vĩ đại, đã dạy dỗ ra một thống soái ưu tú nhất!
“Đáng tiếc, Võ Quốc hoàng đế đã hại ta!”
Tiêu Lương thở dài trong lòng.
……
Trong doanh trại chủ soái của Đại Vũ.
Hạ Hiên và Hàn Vô Song đều im lặng đứng sau lưng Thái úy Âu Dương Tĩnh.
“Lát nữa ta sẽ dẫn đại quân xung kích, hai người các ngươi áp trận!”
Âu Dương Tĩnh bình tĩnh nói.
“Đại soái không thể, nào có chuyện chủ soái lại xung phong, hay là để chúng ta ra tay đi.”
Hàn Vô Song ngưng mắt, mở miệng nói.
“Lão phu là tam phẩm vũ phu, Tiêu Lương đối diện cũng là tam phẩm vũ phu, muốn đục thủng quân đội đối phương thì nhất định phải có ta ra tay.”
Âu Dương Tĩnh quay người nhìn hai người, nói tiếp với giọng có chút trầm trọng:
“Bảo hai ngươi áp trận, không phải để hai ngươi thật sự xung kích. Nếu ta thành công đánh tan đại quân đối diện, hai ngươi tự nhiên sẽ xông lên toàn bộ. Nhưng nếu ta không thành công…”
Âu Dương Tĩnh ngừng lại, rồi nghiêm túc nói:
“Hai người các ngươi hãy ở lại đây, thu thập tàn quân. Hai người các ngươi một người sinh ra ở Hạ gia, một người sinh ra ở Hàn gia, mọi người sẽ nhận ra các ngươi. Việc hai ngươi cần làm là cố gắng bảo tồn hỏa chủng của đại quân ta, tránh cho sau khi ta thất bại, quân tâm tan rã, bị quân đội Phụng Quốc thu hoạch triệt để.
Trận chiến này, nếu bại, hơn nữa ta không thể trở về, các ngươi hãy dẫn đại quân lui về khu vực Hành Sơn của Hoành Châu, lấy dãy Hành Sơn làm lá chắn. Nếu vẫn không thể chống cự được quân đội hùng mạnh của Tiêu Lương, thì tiếp tục lui nữa, lui về biên cương Lương Châu của ta, lấy nơi đó làm lá chắn, sau đó chờ đợi bệ hạ và các vị đại thần trong triều đình quyết định!”
Âu Dương Tĩnh nói với giọng kiên quyết, đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nghe vậy, Hạ Hiên cũng không nhịn được muốn mở miệng, nhưng Âu Dương Tĩnh vung tay lên, ra hiệu hai người không cần nói gì thêm.
Tiếp đó, ông ban quân lệnh, nếu ông không còn, tất cả nghe theo lệnh của Hạ Hiên và Hàn Vô Song.
Điều này tự nhiên gây ra sóng gió trong hàng ngũ tướng lĩnh, nhưng đều bị Âu Dương Tĩnh trấn áp. Thời gian chậm rãi trôi qua, toàn bộ băng nguyên đã biến thành một cái máy xay thịt, hai bên đại quân đã triển khai giao chiến giáp lá cà, khí huyết ngút trời.
Đến khoảng 2 giờ sáng.
Âu Dương Tĩnh trên đài cao biến mất không thấy, tự mình mặc giáp, cầm chiến mâu trong tay, muốn dẫn đại quân xung phong.