Chương 210 Bao phủ trong làn áo bạc!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 210 Bao phủ trong làn áo bạc!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 210 Bao phủ trong làn áo bạc!
Chương 210: Bao Phủ Trong Làn Áo Bạc!
Hội nghị Tây Bắc này người ngoài chẳng ai hay biết, chỉ biết rằng tuyết mỗi lúc một dày, vẻn vẹn một ngày đã phủ kín toàn bộ kinh thành.
Kinh thành vốn nguy nga lộng lẫy, nay chìm trong một màu trắng bạc.
Từ Nam quốc hóa thành Bắc quốc!
Đám trẻ con ùa nhau chạy ra sân, đào tuyết ném tuyết, còn sai dịch thì dọn dẹp lớp tuyết dày trên con đường lớn ở trung tâm, để các quan lại quý nhân tiện đường xuất hành.
Trong không khí dần dần có hương vị của năm mới.
Lại một năm no ấm nữa rồi!
Ca ngợi bệ hạ nhân đức khoan hậu!
Đốt đèn người nha môn.
“Đem vật tư xuống phát cho dân đi, tập hợp hết những người ăn xin trong thành đến Đức Thiện Đường. Thời tiết hôm nay giá rét, đừng để xảy ra chuyện người chết cóng, mặt khác chú ý đến Tuyết Tai, những điền trang quanh kinh thành có mấy lão nhân, phải để ý đến họ, đừng để nhà cửa bị sập……”
Hôm nay là đại nghị hội, không có việc gì lớn, các đại đường đều có người đến, Hạ Thần chủ yếu nhấn mạnh vấn đề Tuyết Tai.
Hạ Thần dặn dò cặn kẽ, thấy cấp trên nghiêm túc như vậy, mọi người cũng không dám chậm trễ, nhao nhao gật đầu.
“Tiền tài, gạo thóc, mấy thứ này chuyển xuống ngay, số tiền này mà ai dám nhúng chàm, ta chặt đầu kẻ đó!”
Cuối cùng, Hạ Thần nhìn quanh một lượt, ngữ khí nghiêm túc nói.
Sau khi tan họp, Trịnh Bình đi tới.
“Đại nhân, những việc này chẳng phải Kinh Triệu Phủ phải làm sao? Đốt đèn người chúng ta nhúng tay vào, không ổn lắm ạ!”
Từ khi Hạ Thần thăng nhiệm chỉ huy đồng tri, Trịnh Bình, người nhiều tuổi nhất, thâm niên nhất, nghiễm nhiên được đề bạt làm mắt ưng tư cục trưởng.
Một cái củ cải một cái hố, mọi thứ nước chảy thành sông!
“Đúng là không phải việc của chúng ta, nhưng tuyết mỗi lúc một lớn, Kinh Triệu Phủ bên kia lại chẳng có động tĩnh gì. Việc này không thể bỏ dở được. Chút nữa ta sẽ viết sớ lên Kinh Triệu Phủ, đem công lao giao cho họ cũng được. Chúng ta bỏ tiền bỏ sức chịu thiệt một chút, cũng là cứu từng mạng người mà!”
Hạ Thần nhìn ra ngoài viện, tuyết rơi dày đặc, ánh mắt thâm thúy. Hắn từng trải qua cuộc sống ở tầng lớp thấp nhất, biết trận tuyết lớn này đối với bọn quan lại quyền quý, văn nhân tao khách là cảnh đẹp tuyệt trần, nhưng với những người dân nghèo, trận tuyết này lại là một tai họa khôn lường.
“Đại nhân thật là trạch tâm nhân hậu!”
Trịnh Bình nhìn Hạ Thần, không khỏi cảm khái.
“Cũng chỉ là tuân theo bản tâm thôi!”
Hạ Thần thở dài, rồi lại nói tiếp:
“À phải, gần đây Đại Vũ ta đang có quan hệ ngoại giao căng thẳng với Phụng quốc, bọn Sát Viện chắc chắn đã phái mật thám đến kinh thành Đại Vũ ta. Trong khoảng thời gian này chúng ta phải thẩm tra nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ có mật thám trà trộn vào đám ăn mày.
Ta muốn các ngươi tập hợp hết ăn mày trong kinh thành đến Đức Thiện Đường cũng là có ý này. Nếu có kẻ nào không phối hợp, hoặc nói năng lung tung, ví dụ như ‘Đây là đâu?’, ‘Ta là ai?’, ‘Các ngươi là ai?’, rồi kể lể những thứ khó hiểu, cố tình giả ngây giả dại, thì bắt hết lại, ta sẽ đích thân thẩm vấn.”
Hạ Thần bình tĩnh nói, ánh mắt thâm thúy như ngân hà.
“Dạ, đại nhân!”
Trịnh Bình nghe vậy vô cùng bội phục, vị đại nhân còn trẻ của mình quả là người làm nên đại sự, lo cho dân chúng, lại còn tài giỏi thực tế.
Trong đầu Trịnh Bình không ngừng nghĩ cách bắt mật thám. Nếu mình đi theo một vị đại nhân như thế, đời này chắc chắn sẽ mãn nguyện, cũng sẽ tự hào về bản thân!
Nhưng tiếc là, hắn là… người của Bệ hạ, mình không thể thực sự trung thành với Hạ Thần, và Hạ Thần cũng không thực sự tin tưởng mình……
Chung quy cũng chỉ là đồng liêu dị mộng!
Chờ Trịnh Bình rời đi, Hạ Thần bước ra dưới mái hiên, đưa tay ra, những bông tuyết trong suốt rơi vào lòng bàn tay. Khí huyết hắn thịnh vượng, nên bông tuyết nhanh chóng tan ra, để lại một chút hơi lạnh.
Bắt mật thám, nói đúng hơn là bắt người chơi, hoặc dùng từ khác, là bắt những Vực Ngoại Thiên Ma.
Hạ Thần không biết đám nội trắc đầu tiên bắt đầu đăng nhập thế giới này từ khi nào.
Chỉ là kiếp trước, trên diễn đàn có người thảo luận rằng có một nhóm nhỏ người đã sớm đổ bộ vào thế giới này. Nhóm người đó được vinh dự là người chơi bản Closed Beta, còn Hạ Thần là nhóm Open Beta đầu tiên.
Theo những gì trên diễn đàn nói, nhóm Closed Beta thường có xuất thân không tốt, nhục thân trực tiếp buông xuống thế giới này, biến thành ăn mày, tiểu lưu manh…
Cho nên Hạ Thần phải đặc biệt lưu ý.
“Chắc là khoảng thời gian Nữ Đế đăng cơ, đã có nhóm người chơi đầu tiên đổ bộ vào.”
Ánh mắt Hạ Thần thâm thúy. Thời gian chính xác thì không biết, có thể sớm hơn, có thể muộn hơn, nhưng đại khái là khoảng thời gian đó.
Nghĩ đến đây, Hạ Thần mỉm cười.
Nếu những người đó sớm đăng nhập, hắn sẽ cho những kẻ tự cho mình là thiên mệnh chi chủ cảm nhận được thế gian hiểm ác là như thế nào.
Một đám vực ngoại tà ma, cũng dám gây loạn thế gian?
Mưu toan phá vỡ cơ cấu quyền hạn vốn có, thật nực cười!
Hạ Thần hiểu rõ, những người may mắn xuyên qua đến thế giới này đều có đại khí vận, nên mới được chọn lựa, tiến vào thế giới này để cướp đoạt tài nguyên của thổ dân.
Sớm chia cắt tuyệt thế công pháp, thần dược, vì sau này chư thiên dung hợp sớm an bài.
Hạ Thần từng là một thành viên trong số đó, nên hắn quá rõ đức hạnh của đám người kia.
Nói hay thì gọi là người xuyên việt, nói khó nghe thì là một đám trộm cướp.
Hiện tại hắn là thổ dân, ngồi ở vị trí này suy nghĩ vấn đề này. Thế giới này đã bị hắn coi là vật trong tay, bọn kia muốn vào cướp, chẳng phải là cướp của hắn sao?
Hạ Thần đương nhiên sẽ không khách khí.
Nghĩ đến đây, Hạ Thần có chút mong chờ biểu cảm của những người xuyên việt khi vừa tiến vào đã phát hiện thế giới này là một thế giới mà người xuyên việt bị người người đánh giết!
……
Tuyết lớn rơi hai ngày rồi cũng tạnh.
Hạ Thần ngồi trong xe ngựa, rời khỏi kinh thành, chậm rãi hướng nam.
Lý Hỉ và Hạ Hiểu đánh xe, Hứa Tinh Thần, Hạ Văn và Hạ Huyền cùng Hạ Thần ngồi trong xe, uống trà, trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.
Trong xe có một lò sưởi nhỏ, khiến cả không gian trở nên ấm áp.
“Thần ca sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện đi Bạch Lộc Thư Viện?”
Hạ Văn ăn mứt hoa quả, uống một ngụm rượu ấm, cười hỏi.
“Cảnh tuyết thế này, bọn văn nhân nhã sĩ kia chắc đều ra khỏi thành đạp tuyết thưởng mai rồi. Ta cũng có chút danh Lý Bạch, nên cũng muốn hưởng chút phong nhã!”
Hạ Thần vừa cười vừa nói, nhưng mọi người rõ ràng không tin. Nếu là người khác thì có thể, chứ Hạ Thần lại cực kỳ không thích thơ phú. Tuy có danh Lý Bạch, nhưng ngày thường chưa bao giờ quá lộ liễu, hơn nữa Hạ Thần ngày thường bận rộn, làm sao có thời gian rảnh rỗi ra ngoài đạp tuyết thưởng mai?
“Nghe nói Bạch Lộc Thư Viện có rất nhiều tài tử tuấn kiệt, mà viện trưởng Tề Tĩnh Phong được mệnh danh là ‘Không Cứu Tiên Sinh’, là Nho đạo khôi thủ của Đại Vũ ta. Ngay cả phu tử của Đại Phụng học cung cũng từng tán dương ông ấy. Nhân vật như vậy, ta tự nhiên cũng muốn đến mở mang kiến thức!”
Hạ Thần cười uống trà, rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu trắng xóa, thật là một mảnh bao phủ trong làn áo bạc!