Chương 207 17 tuổi năm đó trận tuyết rơi đầu tiên!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 207 17 tuổi năm đó trận tuyết rơi đầu tiên!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 207 17 tuổi năm đó trận tuyết rơi đầu tiên!
Chương 207: Mười Bảy Tuổi Năm Ấy, Trận Tuyết Đầu Mùa!
Bắc Cương!
Hạ An cuối cùng cũng dừng chân tại quân doanh Hạ Tiết. Đêm đó, hai chú cháu đốt đuốc đàm đạo thâu đêm, nhưng không ai biết họ đã bàn những gì.
…
Kinh thành!
Đêm khuya!
Phố Tô Ngọc vẫn phồn hoa như gấm, mỹ nhân như ngọc, dòng sông son phấn vẫn lững lờ trôi về hướng đông.
Tô Ngọc Các!
“Tiếng đàn của Tô Tô cô nương thật tuyệt diệu!”
“Tiếng đàn khẽ lay động, cá kình múa lượn, thật là tuyệt vời!”
“Khúc nhạc này đáng lẽ chỉ nên có trên trời, nhân gian có mấy ai được nghe a!”
…
Vô số khách nhân ngước nhìn Tô Tô cô nương trên lầu các, nàng che mặt bằng tấm mạng che, đầu ngón tay như ngọc, hé lộ khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, khiến người ta muốn khám phá dung nhan khuynh quốc khuynh thành ẩn sau lớp vải.
Nhưng khiến vô số khách nhân tiếc hận là, sau khi dứt khúc, nàng liền chậm rãi lui xuống. Vô số người nhao nhao níu kéo, nhưng không tài nào khiến Tô Tô cô nương nán lại dù chỉ một khắc.
Tô Tô sắc mặt bình tĩnh trở về lầu các của mình. Vừa bước vào phòng, nàng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại nơi ấm trà, rồi cất tiếng:
“Ra đi!”
Hạ Thần cười khẽ xuất hiện sau lưng Tô Tô. Nàng bình tĩnh liếc nhìn Hạ Thần một cái, rồi tự mình làm việc riêng.
“Lần này đến là có chuyện gì?”
Cả hai đã quá ăn ý và quen thuộc, Tô Tô đi thẳng vào vấn đề.
“Không thể là đến thăm nàng sao?”
Hạ Thần cười đáp.
“Thăm ta? Ta chỉ là một mật thám nhỏ bé, đâu đáng để Hạ đại nhân hao tâm tổn trí, cố ý đến thăm chứ!”
Tô Tô ngồi xuống trước gương đồng, tháo tấm che mặt, để lộ khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết.
“Hạ đại nhân dạo này bận rộn lắm, hết đi gặp công chúa Đồng Bằng, lại đến chỗ vị hôn thê Dao Quang công chúa. Chẳng lẽ ngài muốn thu phục cả công chúa Đồng Bằng luôn sao?”
Giọng Tô Tô bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự lạnh nhạt. Ở Kinh thành, nàng có mạng lưới tình báo riêng, hơn nữa đây cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần có tâm chú ý đều có thể biết được.
“Chỉ là có việc nên ghé qua thôi!”
Hạ Thần bước đến sau lưng Tô Tô, hình ảnh Hạ Thần hiện lên trên tấm gương đồng, gương mặt hoàn mỹ không tì vết.
Hắn cười, nắm lấy tay Tô Tô, rồi cầm chiếc lược gỗ trên tay nàng, cứ thế đứng sau lưng Tô Tô, thay nàng chải tóc…
Thân thể mềm mại của Tô Tô cứng đờ trong khoảnh khắc. Nàng nhìn gương mặt tuấn tú trong gương đồng với vẻ phức tạp, nhất thời không biết nói gì.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lược gỗ khẽ vuốt qua mái tóc mượt mà, nhẹ nhàng như gió xuân…
“Không ngờ một Hạ đại nhân lạnh lùng vô tình cũng có ngày chải tóc cho nữ nhân!”
Nhìn bóng dáng Hạ Thần trong gương, đôi mắt Tô Tô bỗng ngấn lệ, giọng nói trở nên băng giá, như muốn dùng giọng điệu này để khống chế cảm xúc của mình.
“Nàng là người đầu tiên!”
Hạ Thần bình tĩnh nói, cực kỳ nghiêm túc chải tóc.
“Với tài hoa của Hạ đại nhân, chẳng lẽ không biết ý nghĩa của việc nam tử chải tóc cho nữ tử?”
Giọng Tô Tô băng lãnh nhưng cũng mềm mại, vô cùng dễ nghe.
Nam tử chải tóc cho nữ tử, đó là hành động chỉ có trong mối quan hệ cực kỳ thân mật, thường là giữa vợ chồng, thể hiện tình cảm sâu sắc của nam nhân với người phụ nữ, mong muốn có sự gắn kết sâu sắc hơn, cùng nhau già đi.
“Nàng không từ chối, phải không?”
Hạ Thần cười đáp lại, thân thể Tô Tô lập tức cứng đờ lần nữa.
“‘Mày ngài nhìn quanh chao đèn bằng vải lụa ấm.’”
Hạ Thần cất giọng êm dịu, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trong gương đồng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xanh của Tô Tô. Câu thơ này lúc này thật hợp cảnh, chẳng phải đang miêu tả nàng và Hạ Thần hiện tại sao?
Trong thoáng chốc, ánh mắt Tô Tô có chút ngây dại.
“‘Mùi mực thác nước đãng quần áo,’”
Câu thơ thứ hai văng vẳng bên tai Tô Tô, khiến gò má nàng không khỏi ửng hồng.
“‘Cầm tay cầm chải nồng tình qua,’”
“‘Lại lưu sợi tóc nhiễu tiền duyên.’”
Hạ Thần ngâm nga trọn vẹn cả bài thơ, cảnh này thật sự quá hợp thời!
Ánh mắt Tô Tô mê ly, hoàn toàn chìm đắm trong ý cảnh của bài thơ. Bài thơ này phảng phất như miêu tả một đôi vợ chồng yêu nhau, sau khi tắm rửa, phu quân nhẹ nhàng chải tóc cho thê tử vào buổi tối…
Nhưng trong thơ lại miêu tả rõ ràng nàng và Hạ Thần lúc này…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Tô có chút bối rối. Hắn làm bài thơ này là có ý gì? Muốn bày tỏ tình cảm với nàng sao?
Trong giây lát, đầu óc thông minh của Tô Tô trở nên rối bời…
Một lúc lâu sau, giọng nàng mới trở nên băng giá trở lại.
“Không hổ là Hạ đại nhân, quả nhiên tài hoa hơn người, tùy ý liền có thể làm ra một bài thơ hay. Nhưng thơ này ngài vẫn nên mang đi tặng công chúa Đồng Bằng hoặc vị hôn thê Dao Quang công chúa của ngài thì hơn. Quan hệ giữa chúng ta… không thích hợp!”
Tô Tô cố kìm nén cảm xúc trong lòng, cố gắng giữ lý trí.
“Nếu để vị hôn thê Dao Quang công chúa của ngài biết được, e rằng nàng sẽ ghen đấy!”
Tô Tô lại bổ sung thêm một câu.
Hạ Thần lắc đầu không đáp, mà đi đến bàn tự rót nước.
“Nói đi, hôm nay đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tô Tô xoay người, nhìn Hạ Thần đang ngồi xuống.
“Thật sự không có chuyện gì, chỉ là dạo gần đây có quá nhiều chuyện. Tây Bắc bùng nổ đại chiến, ta cần trù tính thu thập tin tức. Mà gần đây Phụng Quốc Giám Sát Viện lại phái mật thám đến Kinh thành, muốn xây dựng lại cứ điểm, ta đương nhiên cũng phải lưu lại vài đường lui. Trong lúc nhất thời có chút tâm mệt lực kiệt, đêm nay rảnh rỗi nghĩ đến nàng, nên đến đây!”
Hạ Thần lắc đầu, đêm nay hắn thật không có mục đích gì cả.
“Rảnh rỗi? Ngài không đi tìm Dao Quang của ngài, đến chỗ ta làm gì?”
Tô Tô nghe vậy trong lòng mừng rỡ, nhưng ngoài miệng lại cực kỳ lạnh lùng. Nữ nhân vốn là vậy, tâm khẩu bất nhất, rõ ràng trong lòng đã có đáp án, nhưng lúc nào cũng muốn để nam nhân chủ động nói ra những lời mình muốn nghe.
“Trong lòng nàng suy nghĩ quá nhiều, cân nhắc lợi hại quá nhiều, đến chỗ nàng… quá mệt mỏi. Ta chỉ muốn đơn giản một chút!”
Hạ Thần bình tĩnh nói.
“Nực cười, chẳng lẽ ngài cho rằng ta, một mật thám của địch quốc, sẽ không hại ngài, sẽ không tính toán, lợi dụng ngài?”
“Nàng biết không?”
Hạ Thần nhìn thẳng vào mắt Tô Tô, cả hai nhìn nhau rất lâu, gò má Tô Tô ửng hồng, rồi vội vàng tránh ánh mắt của Hạ Thần, không đáp lời.
Rất lâu sau, giọng Tô Tô mới vang lên:
“Ngài ở đây… đợi bao lâu? Chờ một lát đi, hay là…”
Giọng nàng êm dịu, có chút không dám nhìn thẳng Hạ Thần.
Hạ Thần nhìn Tô Tô như nụ hoa chớm nở, e ấp ngượng ngùng, không khỏi nở nụ cười rạng rỡ.
Đến đây quả nhiên không thấy mệt mỏi như vậy. Ý niệm thuần túy, đôi khi người quá tinh thông tính toán, suy tính quá nhiều, tinh thần sẽ có một loại mệt mỏi cùng cực.
Lúc này cần lựa chọn một nơi để tâm hồn được yên tĩnh, để bản thân được thư giãn.
“Khác nhau ở chỗ nào sao? Nàng muốn ta chờ một lát, hay là… ở lại đêm nay?”
Hạ Thần trêu ghẹo Tô Tô.
Gương mặt Tô Tô đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi, hờn dỗi:
“Nếu ngài chờ một lát, vậy ta sẽ pha trà mời ngài. Nếu ngài ở lại đêm nay… ta sẽ… đi rửa mặt trước!”
Giọng Tô Tô ngượng ngùng đứt quãng, có chút không dám nhìn thẳng Hạ Thần.
“Nàng vẫn chưa trả lời ta, nàng nghĩ gì đâu!”
Hạ Thần tiến đến gần Tô Tô, tiếp tục trêu chọc nàng.
Tô Tô ngước nhìn Hạ Thần cao lớn tuấn tú, đôi mắt tuyệt mỹ nhìn thẳng vào mắt Hạ Thần, cả hai nhìn nhau.
“Hôm nay thời tiết lạnh giá, bên ngoài tuyết rơi, đi lại vào buổi tối… chỉ sợ không tiện lắm!”
Hạ Thần nghe vậy liền mỉm cười, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ. Những bông tuyết nhỏ li ti bay lả tả trong màn đêm, lặng lẽ rơi xuống, tựa như một giấc mơ về vũ điệu ngân sắc, tĩnh mịch mà tuyệt mỹ.
Cuối cùng, tuyết nhẹ nhàng phủ lên Kinh thành. Trận tuyết đầu mùa năm Đức Tuyên thứ 53 đã đến!
Năm đó, Hạ Thần sắp mười tám tuổi!
Màn đại mạc đã kéo ra!
…