Chương 20 Vui chơi giải trí hưu nhàn hoạt động!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 20 Vui chơi giải trí hưu nhàn hoạt động!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 20 Vui chơi giải trí hưu nhàn hoạt động!
Chương 20: Vui Chơi Giải Trí Hưu Nhàn Hoạt Động!
Giữa trưa!
Lý Hỉ lại chạy tới, vẫn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trên mặt hằn lên mấy nếp nhăn, trông rất vui vẻ.
“Đầu nhi, tối nay tan ca, ta mời đầu nhi đi chơi ở một chỗ hay ho!”
Lý Hỉ tiến đến gần Hạ Thần, thần bí nói, trên mặt mang theo nụ cười bỉ ổi.
Hắn lá gan cũng lớn, dù chỉ là một tiểu thập trưởng, so với Hạ Thần chức giáo úy kém mấy cấp bậc, nhưng lại trực tiếp xưng hô “đầu nhi”, để tỏ vẻ thân thiết, rút ngắn khoảng cách.
Hạ Thần quái dị nhìn hắn, thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này muốn dẫn hắn tới thanh lâu hoặc câu lan nghe hát?
Thế giới này hoạt động giải trí vốn đã ít ỏi, hoạt động buổi tối lại càng hiếm hoi, đơn giản chỉ là uống rượu nghe hát, ngắm nghía mấy cô nương, rồi sau đó “xâm nhập giao lưu” các hạng mục.
Bởi vậy, cái nghề “xâm nhập giao lưu” trên thế giới này rất thịnh vượng.
Mà thanh lâu, trong nghề này được xem như là cấp bậc cao nhất, tương đương với hội sở cao cấp, các cô nương bên trong vô cùng xinh đẹp.
Nhưng tiêu phí cũng thuộc hàng cao, vào đó ngủ một đêm, ít nhất cũng phải tiêu hết hơn nửa năm thu nhập của một gia đình bình thường, mà đó còn là loại thấp nhất, nếu muốn ngủ hoa khôi, thì không chỉ riêng tiền là giải quyết được.
Trong tình huống đó, câu lan tự nhiên mọc lên như nấm, tuy rằng cấp bậc so với thanh lâu thấp hơn một chút, nhưng giá cả lại phải chăng, tỉ lệ hiệu quả cao, gia đình bình thường cắn răng một cái, cũng có thể tiêu xài được.
Vì vậy, câu lan được truy phủng hơn cả.
Nói thật, Hạ Thần đối với mấy chốn này cũng tương đối hướng tới, tuy hắn là chính nhân quân tử, nhưng cũng muốn cùng người ta vui vẻ mà thôi.
Tuân theo lý niệm này, Hạ Thần rất sảng khoái đáp ứng Lý Hỉ.
“Vừa hay tối nay không có việc gì, thấy ngươi thần thần bí bí, tối nay ta đi theo ngươi một chuyến!”
Hạ Thần vỗ vai Lý Hỉ, thầm nghĩ, tiểu hỏa tử này có tiền đồ!
Lý Hỉ mừng rõ mặt mày rời khỏi quân trướng của Hạ Thần, bắt đầu an bài cho hoạt động buổi tối.
“Làm lãnh đạo thật tốt, giải trí xả hơi đều có người an bài, không cần tự mình kiếm tiền, cũng không cần tự mình lo lắng. Nhưng đây có tính là một kiểu rửa chân khác không nhỉ? Tiêu chuẩn chắc hẳn còn cao hơn nữa!”
Hạ Thần ôm tư duy nghiên cứu học thuật sâu sắc nghĩ ngợi, hắn ngược lại muốn xem, đêm nay, sự va chạm văn hóa giữa hai thế giới sẽ kịch liệt đến mức nào.
Thời gian trôi đến tối, cả ngày đều không có việc gì lớn. Buổi chiều, Hạ Thần đi theo thuộc hạ dạo qua một vòng đường phố, Kinh Thành phồn hoa vô cùng.
Hạ Thiên đi sau lưng Hạ Thần thì hoa cả mắt.
Trên đường, Hạ Thần còn đi ngang qua Dao Quang phủ công chúa, liếc nhìn hai con sư tử đá sừng sững trước phủ công chúa, trải qua bao tháng năm tang thương.
Hắn chỉ liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, không dò xét thêm.
Ngoài ra, Hạ Thần cũng làm quen đường xá, chủ yếu là thăm dò vị trí của vài thanh lâu.
Hạ Thần chú ý những điều này, không phải vì bản thân muốn tiêu dao khoái hoạt, hắn đường đường là chính nhân quân tử Tào Mạnh Đức, à không, là tiểu lang quân không gần nữ sắc.
Đến tối, tiểu lang quân không gần nữ sắc đi theo Lý Hỉ, dẫn theo Hạ Thiên lén lút rời khỏi Vũ Lâm Vệ nha môn, chui vào một con hẻm nhỏ.
Càng đi Hạ Thần càng thấy không đúng, lộ tuyến này ngược với mấy thanh lâu ban ngày hắn nghiên cứu thì phải.
“Hắc hắc, đầu nhi, chơi bời nghe hát thưởng múa.”
Đến lúc này, Lý Hỉ cũng không giấu diếm nữa, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt muốn nở hoa.
“Ta biết đầu nhi xuất thân từ Trấn Đông Hầu phủ, mà Hầu phủ luôn quản thúc nghiêm ngặt, trước khi đột phá Bát Phẩm cảnh thì không thể tùy tiện ra ngoài, phải chăm chỉ khổ luyện trong phủ, đừng nói chi là ra ngoài qua đêm.
Nghĩ bụng chắc đầu nhi chưa từng đến những nơi này, hôm nay ta mời khách, dẫn đầu lĩnh hội văn hóa dạ Kinh Thành.”
Hạ Thần còn chưa kịp đáp lời, Hạ Thiên đứng sau lưng đã đỏ bừng mặt, hắn thầm nghĩ, thảo nào tối nay công tử không về Hầu phủ, thì ra là muốn đến cái loại địa phương này.
Nói đến, hắn cũng chưa từng đi qua đâu, chỉ nghe mấy hạ nhân bàn tán, nói loại địa phương này là chốn tuyệt diệu nhất trên đời, đi một lần là lưu luyến quên lối về.
“Hướng này không phải đi Tô Ngọc Nhai à? Thanh lâu, câu lan chẳng phải tập trung ở trên con đường đó sao!”
Hạ Thần bình tĩnh hỏi, đồng thời trong lòng cảnh giác, chẳng lẽ đây là một cái bẫy?
Có khi nào Triệu gia muốn trả thù mình, cố ý dẫn mình tới cái hẻm tối om này để trả thù?
Lý Hỉ dường như nhìn ra sự cảnh giác trong lòng Hạ Thần, vội nói:
“Câu lan nghe hát thì hơi thấp kém, không xứng với thân phận công tử. Thanh lâu cũng không tệ, nhưng thân phận công tử đặc thù, những nơi đó người phức tạp, lỡ bị truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh công tử thì coi như xong.
Cho nên ta cố ý tìm một gian tiểu viện tên là Thanh Nhã Tiểu Trúc, ở đây vừa có thể nghe hát, vừa có thể thưởng múa, lại có thể qua đêm. Mỗi người vào đây đều đeo mặt nạ, giữ bí mật rất tốt!”
Lý Hỉ nói nhỏ, như thể đang tranh công, chuyện Hạ Thần đính hôn với Nhị hoàng nữ, Kinh Thành sớm đã biết cả, hắn dĩ nhiên cũng hiểu rõ.
Hạ Thần quái dị nhìn hắn, thầm nghĩ, tiểu tử này nghĩ chu đáo thật, đúng là một nhân tài?
Tại Đại Võ Triều, chuyện lui tới mấy nơi phong hoa tuy không có gì lạ, thậm chí mấy năm nay còn được văn nhân thổi phồng thành một việc tao nhã. Trong giới văn nhân, nếu ai đến hai mươi tuổi còn chưa từng đến loại nơi này, thì quả thực là mất mặt người đọc sách.
Hạ Thần biết vậy thì cảm khái, vẫn là người đọc sách mặt dày biết chơi, chơi kỹ nữ coi như xong, lại còn coi đó là vinh quang, khó trách về sau Nữ Đế Đại Nhất Thống thời kỳ, bắt đầu ra lệnh cấm chỉ chèn ép cái nghề “xâm nhập giao lưu”.
Đến nỗi, đám người chơi xuyên không đến thế giới này thì nhao nhao tiếc hận không thôi, thời gian tươi đẹp còn chưa kịp hưởng thụ, đã hết.
Thậm chí có người vì lệnh cấm này, nghĩ đến chuyện tạo phản Nữ Đế, lật đổ sự thống trị của Đại Võ Triều, chấn hưng hùng phong nam nhi.
Đương nhiên, người này ngay sau đó bị Nữ Đế một chưởng đánh chết…
“Ta còn tưởng tiểu tử ngươi muốn dẫn ta đến Giáo Phường Ti chứ?”
“Đầu nhi nói đùa, Giáo Phường Ti làm sao ta vào nổi, chỉ riêng bước vào cửa đã tốn năm lượng bạc, uống rượu nghe hát còn tính riêng, còn ngủ cô nương, không có mười lượng thì đừng hòng nghĩ tới.”
Lý Hỉ lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự hướng tới Giáo Phường Ti, hắn nghe nói các cô nương bên trong ai nấy da trắng nõn nà như muốn bóp ra nước.
Mà mấu chốt là, phần lớn các cô nương bên trong đều là thê quyến, nữ nhi của quan viên phạm tội, biết đâu ngủ phải cô nương nào, lại là vợ hoặc con gái của lãnh đạo trực tiếp hay đồng nghiệp cũ, cái cảm giác thoải mái mà thân phận này mang lại, có tiền cũng không mua được.
Giáo Phường Ti là nơi giải trí hưu nhàn đỉnh cấp của thế giới này, nữ nhân bên trong phần lớn là thê nữ của quan viên phạm tội, loại tài nguyên này, thanh lâu hoặc những nơi khác không sao sánh được.
Trên đường đi, Hạ Thần trầm mặc ít nói, chỉ nghe Lý Hỉ giới thiệu mấy điều cần chú ý, trong đầu có một khái niệm rõ ràng về loại nơi phong nguyệt này.
Những nơi phong nguyệt này, không hoàn toàn chỉ là mua bán da thịt, như thế quá tục tĩu, cho nên mới diễn sinh ra việc nghe hát, thậm chí là thi từ ca phú, những hoạt động văn hóa mà văn nhân yêu thích.
Càng cao nhã thì càng được truy phủng.
Thanh Nhã Tiểu Trúc mà Lý Hỉ muốn dẫn bọn hắn đến hôm nay, cũng thuộc loại nơi này.
Đương nhiên, nghiệp vụ cốt lõi là qua đêm, vẫn phải có, nếu không, ai lại rảnh rỗi đi nghe hát ngâm thơ vào ban đêm chứ?
Rất nhanh, ba người đi vào một con hẻm nhỏ kín đáo, đến trước một khu sân nhỏ. Khu sân nhỏ này hòa nhập hoàn hảo với những khu dân cư xung quanh, chỉ có trước cửa đình viện viết bốn chữ giản dị: Thanh Nhã Tiểu Trúc!
Người không biết còn tưởng rằng cái viện này chỉ là một căn phòng dân cư bình thường…
【”Thái Tổ thuở nhỏ một lòng hướng đạo, khi còn ở cấm quân. Có đồng liêu mời Thái Tổ ban đêm đến thanh lâu uống rượu chơi bời, Thái Tổ viết: “Thời còn trẻ, nên dốc sức vào võ đạo, không nên lãng phí thời gian vào những việc vô bổ, chìm đắm trong nữ sắc.” Liền kiên quyết từ chối. Vì vậy, cảnh giới võ đạo của Thái Tổ ngày càng tiến bộ, vượt xa đồng liêu.”
—— «Hạ Sử» quyển một, Thái Tổ hoàng đế bản kỷ】