Chương 171 Thế cuộc lạc tử!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 171 Thế cuộc lạc tử!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 171 Thế cuộc lạc tử!
Chương 171: Thế cục lạc tử!
Lâm Thụy chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của đám nhân viên bán hàng kia, hắn lặng lẽ bước qua con hẻm nhỏ, rồi rẽ vào một quán rượu nhỏ.
“Lâm đại nhân đến rồi!”
Ông chủ quán rượu là một lão đầu năm mươi mấy tuổi, vừa thấy Lâm Thụy bước vào đã tươi cười niềm nở, chỉ tay vào chiếc bàn đầu tiên gần cửa: “Rượu ngài dặn đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Lão bản cười ha hả nói. Lão ta quá rõ vị Lâm Thanh Thiên này, ba năm nay, tháng nào Lâm Thụy cũng ghé quán mua một bầu lão tửu loại rẻ nhất, chỉ ba văn tiền một bầu.
“Lý lão bản, đa tạ!”
Lâm Thụy ít khi tươi cười, hôm nay khó được lộ ra một nụ cười nhạt, lấy từ trong ngực ra ba văn tiền đặt lên bàn.
“Lâm đại nhân, coi như lão già này xin ngài. Ngài là Thanh Thiên đại lão gia, là vị quan tốt duy nhất mà ta thấy trong bao nhiêu năm qua. Bầu rượu này ta mời ngài, trong lòng ta mừng lắm!”
Lý lão đầu cười ha ha đẩy tiền trở lại. Lão biết, vị Lâm Thanh Thiên này thực ra rất thích uống rượu, nhưng sở dĩ mỗi tháng chỉ mua đúng một bầu rẻ nhất ở chỗ lão, ấy là vì trong túi hắn không có tiền, dù cho bầu rượu này chỉ đáng ba văn…
Kinh thành rộng lớn, sống đâu dễ dàng. Cả nhà Lâm Thanh Thiên đều sinh hoạt ở Kinh thành, cuộc sống thường nhật đã túng quẫn lắm rồi, ba văn tiền này hẳn là do hắn nhịn ăn nhịn mặc mà cóp nhặt được.
Lý lão đầu biết, vị Lâm đại nhân này dù là quan ngũ phẩm, theo lý mà nói không giàu nứt đố đổ vách thì cũng phải dư dả, chứ đâu đến nỗi tinh thần sa sút thê lương thế này.
Sở dĩ Lâm đại nhân ra nông nỗi này, nghèo hơn cả dân đen Kinh thành, ấy là vì trong lòng Lâm đại nhân có chính nghĩa, trong lòng chứa cả thiên hạ lê dân bá tánh, là Thanh Thiên đại lão gia, là… thánh nhân trong lòng lão!
“Tiền này là thưởng cho ngươi, tâm ý của ngươi ta xin nhận, nhưng nếu ngươi không lấy tiền, tháng sau ta sẽ không đến nữa.”
Lâm Thụy lắc đầu, không nói thêm gì, ngồi xuống vị trí quen thuộc, lấy chén rót rượu, mở bầu lão tửu rẻ mạt kia. Một mùi rượu nồng xộc lên, nhưng trên mặt Lâm Thụy lại lộ vẻ hưởng thụ. Đây là khoảng thời gian ít ỏi vui vẻ mỗi tháng của hắn, cũng là khoảnh khắc hắn được buông lỏng nhất…
Cứ thế, Lâm Thụy một mình uống hết chén này đến chén khác. Loại rượu này cay xè, ngoài cái vị cay xộc lên tận óc ra thì chẳng còn cảm giác gì khác.
Đây là loại rượu mà đám dân phu làm việc khổ sai ở Kinh thành thích nhất, vì nó vừa rẻ vừa kích thích…
Nhưng bình thường, phàm là người có chút thân phận, có chút tiền bạc đều chẳng thèm ngó ngàng tới loại rượu này. Thế mà giờ đây, một vị quan ngũ phẩm lại ngồi bên cửa sổ, đắc ý nhấm nháp, vô cùng hưởng thụ cái vị cay khổ cực hạn, như dao cắt từ cổ họng xuống dạ dày, khiến cả bụng tựa như lửa đốt!
Rất nhanh, bầu lão tửu đã sắp cạn đáy. Dù đây là loại rượu rẻ mạt nhất, là thứ rượu dành cho hạng người hạ đẳng nhất, nhưng dù sao nó cũng chỉ đáng ba văn tiền, được bao nhiêu đâu?
Nhìn trong bầu chỉ còn chừng hai chén nhỏ, Lâm Thụy thở dài lắc đầu, liếc nhìn sắc trời. Trời đã nhá nhem tối, hắn định bụng uống nốt rồi về nhà.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe được hai người ở bàn bên cạnh đang bàn tán chuyện gì đó. Ban đầu Lâm Thụy không mấy để ý, dù sao nghe lén người khác nói chuyện không phải là hành vi quân tử!
Có điều giọng hai người kia không nhỏ, lại thêm ngồi gần, nên những lời họ nói cứ vô tình chui vào tai hắn.
Càng nghe, thần sắc Lâm Thụy càng thêm ngưng trọng.
“Mấy chuyện này các ngươi nghe ai nói vậy?”
Cuối cùng, Lâm Thụy không nhịn được nữa, đứng phắt dậy túm lấy một người ở bàn bên.
“Ngươi làm gì thế? Buông ta ra!”
Người kia trừng mắt nhìn Lâm Thụy, giận dữ nói.
“Mấy chuyện này khắp Kinh thành đã lan truyền rồi, ngươi không biết sao?”
Người đối diện cũng lên tiếng, rồi đánh giá Lâm Thụy từ trên xuống dưới: “Nhìn bộ quan phục trên người ngươi, chắc cũng là quan viên trong triều hả? Hừ, thiên hạ quạ đen có khác gì nhau, đều đen như nhau cả thôi. Đây là chuyện tuyển chọn nhân tài cho đất nước, thế mà cũng có thể gian lận được, thế gian này còn công bằng chính nghĩa gì nữa?”
Gã nam tử ba mươi mấy tuổi trừng mắt nhìn Lâm Thụy.
Thấy sắp xảy ra xung đột, lão Lý vội vàng đứng ra can ngăn: “Khách quan, khách quan, đây là Lâm Thanh Thiên đó, là quan tốt, là vị quan hết lòng vì dân vì nước đó!”
Lâm Thụy nhìn hai người, ý thức được mình có hơi kích động, bèn buông tay xin lỗi, rồi bắt đầu hỏi han.
“Nguyên lai ngươi là Lâm Thanh Thiên, sớm đã nghe danh!”
Thái độ hai người lập tức trở nên cung kính. Lâm Thụy nhìn họ, ngẫm nghĩ rồi lại móc từ trong ngực ra mười đồng tiền, liếc nhìn lão Lý đầu với vẻ áy náy, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cho ta một bầu rượu ngon, ta mời hai vị huynh đệ này uống!”
“Mời rượu thì không cần đâu, nếu ngươi muốn nghe thì ngồi xuống đây đi. Ta còn một bầu rượu chưa uống hết, chúng ta cùng nhau vừa uống vừa trò chuyện!”
Hai người kia kéo Lâm Thụy ngồi xuống, một người rót rượu cho hắn. Lâm Thụy vốn muốn từ chối, nhưng lại thực sự muốn hỏi cho rõ ngọn ngành sự tình. Chẳng lẽ khoa cử thực sự có người gian lận sao?…
Một canh giờ sau, Lâm Thụy mặt mày đỏ bừng, nhưng ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng bước ra khỏi quán rượu nhỏ. Lòng hắn nặng trĩu, những gì hai người kia kể vô cùng chi tiết, cứ như thật, lại còn chắc như đinh đóng cột bảo hắn cứ đi điều tra khắp nơi sẽ rõ. Trong lòng hắn có một dự cảm chẳng lành, chuyện này rất có thể là thật!
Hắn muốn dâng tấu vạch tội ngay lập tức. Chuyện này tuyệt đối không thể làm ngơ, nhất định phải để bệ hạ biết, để chư vị đại thần trong triều biết!
Nhưng hắn làm việc luôn cẩn trọng, không dễ dàng tin vào những lời đồn đại ngoài đường. Hắn quyết định trong hai ngày tới sẽ bí mật điều tra, vừa rồi nghe hai người kia hình như có nhắc đến tên mấy vị quan viên, hắn định bắt đầu từ đó, rốt cuộc là thật hay giả, cứ tra một cái là biết ngay!
Ở một nơi khác, hai vị khách vừa uống rượu cùng Lâm Thụy trong quán nhỏ giờ đã đỏ mặt tía tai. Hai gã đại hán say khướt dìu nhau bước ra khỏi quán rượu.
Bọn hắn lảo đảo đi qua đường lớn ngõ nhỏ, cuối cùng rời xa khỏi khu vực đó, đồng thời xác định không có ai theo dõi phía sau, ánh mắt họ lập tức khôi phục vẻ thanh tỉnh.
Hoàn toàn không có chút men say nào.
Cuối cùng, hai người rẽ vào một căn nhà nhỏ không ai để ý.
“Đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành. Chúng ta đã để Lâm Thụy biết được đại khái toàn cảnh sự việc, đồng thời tiết lộ cho hắn tên của một vài quan viên chủ chốt!”
Hai gã đại hán kia báo cáo với một thanh niên đang đứng quay lưng về phía họ. Thanh niên kia xoay người lại, chính là Lục Trầm.
Lục Trầm khẽ gật đầu, rồi tiếp tục đi vào trong sân, bắt đầu hạ lệnh, chuẩn bị đưa một vài chứng cứ đến tay Lâm Thụy một cách tình cờ, để Lâm Thụy tin rằng đó là do chính mình điều tra ra…
Có một số việc, chung quy vẫn cần người xông pha. Đấu đá trên triều đình tuy không đến mức đầu rơi máu chảy, nhưng cũng chẳng thể để các đại lão tự mình ra trận. Mà Lâm Thụy, không thể nghi ngờ, chính là một con dao vô cùng thích hợp!
Bao năm qua, vì sao Lâm Thụy mãi không thể thăng tiến? Ai cũng biết Lâm Thụy là người tài giỏi, có năng lực, nhưng chẳng ai muốn dùng hắn, bởi vì con dao này quá khó điều khiển, không ai có thể nắm chắc được nó. Nó có thể thay đổi hướng đâm bất cứ lúc nào, thậm chí đâm ngược lại chính mình…
Lục Trầm hạ từng mệnh lệnh xuống. Một cái lưới liên quan đến Lâm Thụy, cùng với một cái lưới bủa vây đám đại quan trong triều đã được giăng ra. Lục Trầm biết, trong vài ngày tới, Kinh thành chắc chắn sẽ dậy sóng kinh thiên, một trận gió tanh mưa máu sắp sửa xảy ra!…