Chương 168 Chân tướng!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 168 Chân tướng!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 168 Chân tướng!
Chương 168: Chân Tướng!
Ánh hoàng kim phủ lên kinh thành, trải dài trên con đường đá xanh, Trương Văn Liêu dẫn theo Hoàng Triều hướng thẳng phủ đệ của Hạ Thần mà đi.
Hai bên đường, các cửa hàng tựa như đang tắm mình trong biển vàng, ánh sáng chói lọi rọi lên khuôn mặt những người lao động, có chút chói mắt.
Cùng lúc đó, tại một ngã tư đường, Hạ An đứng lặng lẽ, ánh mắt sáng quắc như đuốc, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
Dưới ánh mặt trời, thân ảnh hắn hiện lên vẻ thẳng tắp, ống tay áo khẽ bay theo gió, lộ ra một khí độ bất phàm.
Cách đó không xa, Hồng Tú Bình chen chúc giữa đám đông quảng trường mà ra, bước đi khập khiễng, vẻ mặt hốt hoảng.
Hắn nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá độ.
Hắn chẳng còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình thi trượt. Từ năm 18 tuổi, hắn đã dấn thân vào con đường khoa cử, nay đã gần đến tuổi lập thân mà vẫn chưa nên trò trống gì.
Ánh mắt hắn trống rỗng, tựa như đã mất hết hy vọng, trong lòng chỉ còn lại sự hoài nghi vô tận về bản thân.
“Ta có thực sự phù hợp với con đường này không? Kinh điển Nho gia có thực sự hiệu quả?”
Hồng Tú Bình thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn mệt mỏi. Câu hỏi này cứ vang vọng mãi trong đầu hắn, như một cái gai đâm sâu vào lòng.
Ba năm trước, lần thất bại đó cũng từng khiến hắn nảy sinh hoài nghi tương tự, nhưng lúc đó hắn đã chọn cách kiềm chế, tiếp tục dùi mài kinh sử.
Thế nhưng, ba năm cố gắng đổi lại vẫn là kết quả tương tự. Lần này, hắn không còn cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục nữa.
Hồng Tú Bình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm. Hoàng hôn dần buông xuống, vệt ráng chiều cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng.
Hắn bỗng cảm thấy, mình giống như ánh sáng sắp tắt kia, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thay đổi vận mệnh bị bóng tối nuốt chửng.
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một ý nghĩ đầy quyết tuyệt: “Đời này có nhiều con đường, hà tất phải chết dí với khoa cử? Về nhà thôi, làm những việc mình thích.”
Trước khi đến kinh thành, hắn đã gặp một lão giả đến từ Tây Vực, những tư tưởng mà lão ta trình bày đã dẫn dắt hắn phần nào, hắn cảm thấy rất hứng thú…
Ngay khi hắn đang suy nghĩ miên man, một nam tử trẻ tuổi lặng lẽ chắn trước mặt hắn.
Người này mặc một bộ trường bào trắng, khuôn mặt thanh tú, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ thong dong và tự tin. Hắn mỉm cười, chắp tay nói: “Xin hỏi có phải Hồng huynh? Đại nhân nhà ta có lời mời.”
Hồng Tú Bình sững sờ, vô thức muốn từ chối. Nhưng khi hắn quan sát kỹ người trước mặt, lại phát hiện đối phương khí độ phi phàm, tuyệt không phải hạng tôi tớ tầm thường.
Trong lòng hắn nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Đại nhân nhà ngươi là ai?”
Hạ An vẫn tươi cười, ngữ khí bình tĩnh: “Đại nhân nhà ta họ Hạ, là Đề Đăng Nhân Ti Trưởng.”
Hồng Tú Bình nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co lại, trong lòng chấn động. Đề Đăng Nhân Ti Trưởng – Hạ Thần, cái tên này ở kinh thành vang như sấm bên tai. Hắn tuyệt đối không ngờ rằng mình lại được một nhân vật lớn như vậy triệu kiến.
Cùng lúc đó, trong phủ đệ Hạ Thần, Phạm Hi Nhạc, Địch Hoài Đức và Lý Thân ba người cúi thấp đầu, thần sắc cô đơn, trong mắt tràn đầy xấu hổ và không cam lòng.
Hạ Thần ngồi ở vị trí chủ tọa, tay bưng chén trà nóng, hương trà thoang thoảng, nhưng không giấu được vẻ ngưng trọng giữa đôi lông mày.
“Việc ba người các ngươi không có tên trên bảng, ta đã biết.” Hạ Thần chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp mà hữu lực. Ba người nghe vậy, đầu càng cúi thấp hơn, phảng phất không còn mặt mũi nào đối diện với vị trưởng giả luôn đặt kỳ vọng vào họ.
Hạ Thần đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua ba người, tiếp tục nói: “Các ngươi cũng biết thân phận của ta. Trước khi yết bảng, ta đã sớm xem qua danh sách.
Nhưng điều khiến ta kinh ngạc là trên đó lại không có tên của ba người.”
Địch Hoài Đức ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc và cảm động. Hắn không ngờ rằng Hạ Thần lại quan tâm đến thành tích của họ đến vậy, thậm chí còn sớm tra xét bảng danh sách.
Nhưng sự cảm động này nhanh chóng bị xấu hổ thay thế – họ đã phụ lòng kỳ vọng của Hạ Thần.
“Thực lực và tài hoa của các ngươi, ta đều biết.” Giọng Hạ Thần vẫn bình tĩnh, nhưng mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ:
“Ta từ đầu đến cuối không tin các ngươi sẽ thi trượt. Thế nên, ta đã cho người triển khai điều tra. Nhưng vừa tra ra, ta lại giật mình kinh hãi.”
Sáu người lập tức hồi hộp, mắt chăm chú nhìn Hạ Thần, chờ đợi những lời tiếp theo.
“Các ngươi có biết, rất nhiều kẻ tầm thường lại có tên trên bảng, còn những người có tài thực sự nhưng không có chỗ dựa, ngược lại trượt dài.” Trong giọng Hạ Thần mang theo chút bi thương, như tiếc hận cho những tài tử bị vùi dập kia. Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thậm chí, ta còn tra ra được một số thí sinh đã biết trước đề thi. Còn ba người các ngươi, không phải là không đậu, mà là vì thi quá tốt, bị người ta xóa tên, thay bằng người khác.”
Lời vừa dứt, sáu người như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm. Địch Hoài Đức đột ngột đứng dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Môi hắn run rẩy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt nên lời. Lý Thân và Vương An thì nhìn nhau, trong mắt tràn đầy chấn kinh và phẫn nộ.
“Thi tốt lại trượt, thi không tốt lại đậu sao?” Vương An lẩm bẩm, giọng mang theo sự khó tin.
Tuổi hắn còn trẻ, chưa từng trải qua những chuyện đen tối như vậy, giờ phút này chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
“Đây chính là tuyển người tài cho đất nước sao? Bọn chúng dám làm vậy ư?” Cao Túc cũng đứng lên, trong giọng nói kìm nén lửa giận.
Hắn đọc qua rất nhiều sách sử, biết chuyện gian lận khoa cử ở các triều đại là chuyện thường tình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đích thân trải qua.
Hạ Thần thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Thực ra, với bài thi của ba người, ít nhất có thể xếp trong top 100, thậm chí là top 50.
Thế nhưng, tên của các ngươi lại bị cố ý xếp xuống cuối. Còn những người không bị gạch tên kia, chẳng qua là vì một số người trên triều đình muốn duy trì cái gọi là “công bằng” nên mới giữ lại các ngươi mà thôi.”
Lòng ba người Lý Thân rung động mạnh, như bị ai đó dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Họ vốn cho rằng mình đủ may mắn, không bị xóa tên hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng mình từ lâu đã trở thành vật hi sinh trong màn kịch đen tối này.
“Công bằng ư? Đây chính là công bằng sao? Thật trớ trêu!” Khấu Bình bỗng nhiên đập bàn, giọng đầy phẫn nộ và không cam lòng.
Tính cách hắn vốn thẳng thắn, giờ phút này không còn cách nào kìm chế lửa giận trong lòng.
Địch Hoài Đức hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại. Hắn nâng chén trà lên, uống một ngụm nước đã nguội lạnh, trầm giọng nói:
“Đa tạ đại nhân đã cho chúng ta biết chân tướng. Hôm nay, chúng ta xem như đã hiểu một đạo lý – người quả nhiên không nên quá mức lộ liễu. Không có chỗ dựa, mà lại quá xuất sắc, không khác gì cản đường người khác, tất nhiên sẽ bị chèn ép và ganh ghét.”
Phạm Hi Nhạc cũng gật đầu, giọng trầm thấp nhưng kiên định: “Không sai, không có bối cảnh mà lại có thực lực, chẳng khác nào trẻ con cầm ngọc quý đi trên đường cái.”
Hạ Thần nhìn họ, trong mắt lóe lên một tia vui mừng. Dù gặp phải bất công lớn như vậy, họ không hề oán trời trách đất, mà lại tỉnh táo suy xét nguyên do.
Tâm tính này khiến hắn không khỏi cảm thán – sáu người này, không hổ là những người có đại khí vận, tương lai có thể vang danh thiên hạ.
“Các ngươi định làm gì tiếp theo?” Hạ Thần hỏi.
Khấu Bình cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Ta định về quê, lại dốc lòng dùi mài kinh sử ba năm. Vận mệnh bất công, kẻ tiểu nhân như chúng ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.”
Phạm Hi Nhạc cũng gật đầu, giọng bình tĩnh nhưng mang theo chút bất đắc dĩ: “Gian lận trong khoa cử, xóa tên chúng ta, người có thể làm vậy tất nhiên là nhân vật có thế lực lớn trong triều đình. Chúng ta không đấu lại họ, chỉ có thể ba năm sau lại đến thử vận may.”
Hạ Thần nhìn họ, trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: “Cũng tốt. Có điều, các ngươi phải nhớ kỹ, tài năng thực sự, cuối cùng sẽ không bị vùi dập. Dù đi trên con đường nào, chỉ cần trong lòng có ánh sáng, nhất định sẽ tìm được thiên địa thuộc về mình.”
Sáu người đứng dậy, cúi người bái Hạ Thần, đồng thanh nói: “Đa tạ đại nhân đã cho chúng ta biết chân tướng!”
Ánh nến chập chờn, chiếu rọi lên sáu khuôn mặt trẻ tuổi mà kiên nghị.