Chương 16 Phò mã gia thân phận chỗ tốt!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 16 Phò mã gia thân phận chỗ tốt!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 16 Phò mã gia thân phận chỗ tốt!
Chương 16: Thân phận Phò mã gia có gì tốt!
Hạ Thần theo sát Tần Mộc, chậm rãi xuyên qua quân doanh, tiến về trung quân trướng của Trung Lang Tướng.
Vũ Lâm Vệ là một bộ phận của cấm quân, biên chế 3000 người, Thống soái tối cao là Trung Lang Tướng, quan hàm chính tứ phẩm.
Dưới Trung Lang Tướng còn có ba vị Đô Uý, mỗi người quản lĩnh 1000 cấm quân, mà Tần Mộc chính là một trong số đó, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Hạ Thần.
Dưới Đô Uý là Giáo Uý, mỗi Giáo Uý quản hai doanh, tổng cộng 200 người.
Dưới Giáo Uý là Lữ Soái, mỗi Lữ Soái quản một doanh. Chữ Giáp doanh trước đây do Triệu Vũ chưởng quản, đám người đánh bài trong quân trướng khi trước cũng là người của chữ Giáp doanh.
Hạ Thần và Tần Mộc đã quen biết nhau, nhưng vượt quá dự liệu của hắn là, Tần Mộc tuy là người đề bạt hắn, thái độ lại có phần khách khí.
Hạ Thần thoáng suy nghĩ liền hiểu ra.
“Đô Uý đại nhân, không biết Trung Lang Tướng gọi hạ quan đến có chuyện gì?”
Hạ Thần đi đến cạnh Tần Mộc, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết, ngươi vào trong sẽ rõ!”
Tần Mộc cười lắc đầu, “Nhưng ta nghĩ chắc không phải đại sự gì. Ngươi hôm nay vừa nhậm chức, theo lệ thì vốn phải đến gặp Trung Lang Tướng đại nhân trước đã.”
Tần Mộc nhìn Hạ Thần khí chất ôn hòa, khác hẳn vẻ hung hăng khi đối phó Triệu Vũ, không khỏi nói thêm một câu.
Hạ Thần có chút suy tư. Đúng là hắn sơ suất, lúc trước bị Môn Vệ dẫn vào, vốn tưởng rằng là đến gặp Trung Lang Tướng, ai ngờ lại trực tiếp được đưa đến doanh trướng.
Hạ Thần ánh mắt khẽ nheo lại, hắn sao không biết, tất cả chuyện này đều có người sắp đặt.
Đang nghĩ ngợi thì từ trong quân trướng cao lớn rộng rãi bước ra một binh sĩ.
“Giáo Uý đại nhân, tướng quân mời ngài vào!”
Hạ Thần khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không tự ti, ung dung bước vào.
Vừa vào, hắn liền thấy trong quân trướng có một trung niên tướng lĩnh đang ngồi.
“Bái kiến tướng quân!”
Hạ Thần lập tức ôm quyền, cung kính hành lễ.
Trong quân doanh, mọi việc đều luận theo chức vị, dù muốn nói đến bối cảnh, cũng phải bí mật bàn sau.
Cấp dưới nhất định phải cung kính với cấp trên, đó là nguyên tắc.
Cho nên, dù vì lý do gì, cấp dưới dám mạo phạm cấp trên, trong quân doanh cũng là trọng tội. Đó cũng là lý do Hạ Thần dám trực tiếp trục xuất Triệu Vũ khỏi cấm quân.
Chuyện này nếu làm lớn, Triệu Vũ chắc chắn đuối lý.
“Không cần đa lễ!”
Lý Văn Trung cười ha hả nói, rồi bảo Hạ Thần ngồi xuống, tự tay rót cho hắn một chén trà.
“Gọi ngươi đến cũng không có việc gì, chủ yếu là muốn nhìn mặt, làm quen một chút thôi, ha ha!”
Lý Văn Trung không hề tỏ vẻ bề trên, rồi nói tiếp:
“Chúng ta đều là con cháu các Võ Huân, coi như là người một nhà. Hơn nữa, ta và Trấn Đông Hầu phủ cũng coi như có mối liên hệ lớn. 200 năm trước, tổ tiên ta đi theo Trấn Đông Hầu đời trước chinh chiến, lập được chiến công hiển hách, là tiên phong trong quân, cuối cùng mang về cho Lý gia một cái hầu tước.
Tuy cái hầu tước này không phải thế tập, nhưng cũng coi như dung nhập vào hàng ngũ Võ Huân. Nhờ vậy, hôm nay ta mới có thể ngồi vào vị trí Trung Lang Tướng này. Nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta một tiếng Thế thúc đi!”
Lý Văn Trung nhìn Hạ Thần, chủ động rút ngắn quan hệ.
“Thế thúc!”
Hạ Thần không do dự, cười nói ngay.
Nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại vô cùng tĩnh lặng, nhanh chóng phân tích. Trong tư liệu mà Đại Bá Hạ sai người đưa đến hôm qua, có giới thiệu chi tiết về Lý Văn Trung.
Lý gia tuy là một thành viên trong Võ Huân Tập Đoàn, nhưng trải qua 800 năm quốc vận, Đại Võ triều có vô số Võ Huân thế gia, thời gian dài như vậy đã sớm biến đổi. Khai quốc Võ Huân đến nay chỉ còn lại ba nhà.
Võ Tông Hoàng Đế thu phục giang sơn, nói là khai quốc chi chủ cũng không ngoa. Năm đó, những người có công đều được phong thưởng vô số kể.
Nhưng đến nay, chỉ còn sáu nhà còn truyền thừa, những gia tộc khác đều đã suy tàn. Mà hiện nay, lực lượng trung kiên của toàn bộ Võ Huân Tập Đoàn phần lớn là những gia tộc mới nổi lên trong một hai trăm năm qua nhờ quân công.
Lý gia chính là một trong số đó.
Chỉ là hầu tước của Lý gia đã sớm không còn. Từ đời phụ thân của Lý Văn Trung, Lý gia đã bắt đầu suy yếu. Vận mệnh của Lý gia vốn dĩ sẽ giống như phần lớn các Võ Huân thế gia khác, dần dần suy tàn rồi biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Nhưng Lý gia vào lúc sắp suy tàn lại phảng phất như hồi quang phản chiếu, Lý Văn Trung xuất hiện, vậy mà nhanh chóng từ một quân sĩ trong cấm quân leo lên vị trí Trung Lang Tướng, khống chế Vũ Lâm Vệ.
Điều này khiến Lý gia những năm gần đây bắt đầu khôi phục nguyên khí, và có được tiếng nói nhất định trong Võ Huân Tập Đoàn.
“Hắn là người của Hoàng Đế!”
Mặc dù trong tư liệu Hạ Tiềm cung cấp không nói rõ, nhưng Hạ Thần vẫn nhanh chóng đưa ra kết luận này.
Có thể thăng tiến nhanh như vậy trong cấm quân, chỉ có một khả năng duy nhất là được Hoàng Đế thưởng thức.
Nếu không, vị trí chủ soái Vũ Lâm Quân quan trọng như vậy, không thể tùy tiện giao cho người khác.
“Thái độ với mình tốt như vậy, xem ra, thân phận Phò mã gia này, không tệ như mình tưởng tượng, đặc biệt là trong cấm quân, thân phận này đặc biệt hữu dụng!”
Hạ Thần rất nhanh đã biết được lý do vì sao cả Tần Mộc lẫn Lý Văn Trung đều có thái độ tốt với mình.
Việc hắn xuất thân từ Trấn Đông Hầu phủ là một phần, nhưng nguyên nhân căn bản chỉ sợ vẫn là vì hắn là Phò mã gia.
Nếu so Hoàng thất như một gia đình, thì cấm quân rõ ràng chính là gia binh của Hoàng thất, mà hắn, Phò mã gia, dù gì cũng coi như nửa chủ nhân. Trước khi Hoàng Thượng có thái độ rõ ràng, đám người bên dưới tự nhiên không dám thất lễ.
Nghĩ đến đây, Hạ Thần càng thêm ung dung, không vội vàng. Trước mặt Lý Văn Trung, hắn vẫn giữ lễ nghi, lại không kiêu ngạo không tự ti. Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện, mối quan hệ càng lúc càng thân thiết, rất nhanh đã xưng hô Thế thúc, Hiền chất.
Hạ Thần bước ra khỏi quân trướng của Lý Văn Trung với nụ cười trên môi. Mọi chuyện khởi đầu tốt hơn hắn nghĩ.
Có lẽ, hắn có thể giành lấy quyền lực lớn hơn trong cấm quân so với những gì hắn dự tính ban đầu.
Hạ Thần trở lại quân doanh của mình, Hạ Thiên vội vàng chạy tới.
“Thiếu gia, Lý Tương Quân không làm khó ngài chứ?”
“Trong quân doanh cứ xưng theo chức vị, về sau không cần gọi thiếu gia!”
Hạ Thần khoát tay, nói tiếp: “Không có, ta và Lý Tương Quân trò chuyện rất vui vẻ.”
Hạ Thần đơn giản kể lại tình hình cho Hạ Thiên và ba vị gia binh nghe.
Ba người đi theo hắn đến quân doanh lần lượt là Hạ Huy, Hạ Kiêu và Hạ Khang.
Họ đều là những quân nhân thiết huyết thực thụ, từng trải qua chiến trường. Trong đó, Hạ Huy tu vi còn đạt đến thất phẩm Luyện Thần cảnh.
Nếu đưa vào quân đội, chắc chắn có thể đảm nhiệm chức vụ Giáo Uý, thậm chí Đô Uý.
Hạ Thần đang trò chuyện với bốn người thì ngoài quân trướng có tiếng vang lên.
“Thuộc hạ Tiền Nam, cầu kiến Giáo Uý đại nhân!”
Hạ Thần tiếp kiến Tiền Nam, một Lữ Soái khác, trong quân trướng. Tiền Nam vừa vào cửa liền cung kính hành quân lễ, sau đó bày tỏ lòng trung thành. Rõ ràng hắn đã nghe nói về kết cục của Triệu Vũ.
Thật ra, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hôm qua, Triệu Vũ đã tìm hắn, bàn chuyện liên thủ, cùng nhau cho vị Giáo Uý mới đến một bài học.
May mắn sáng nay hắn dẫn quân ra ngoài tuần tra nên không chạm mặt, nếu không, có lẽ hắn cũng đã bị trục xuất khỏi cấm quân rồi.
Lúc này, trong lòng hắn vô cùng may mắn!