Chương 156 Cha không phụ tử không tử!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 156 Cha không phụ tử không tử!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 156 Cha không phụ tử không tử!
Chương 156: Cha không phụ, tử không tử!
Trong diễn võ trường.
Nằm bệt trên mặt đất, ánh mắt Hạ Hạo vô thần, nhưng khi nghe Hạ Văn nói vậy, trong mắt hắn bỗng loé lên quang mang. Hắn chủ động ngồi dậy, nhìn thẳng về phía Hạ Văn.
Hạ Uyên nghe xong, cả người run lên bần bật. Tên tiểu bối này dám chỉ trích hắn, còn dám chê bai ánh mắt của hắn!
Hắn thấy thật kỳ quái, hắn chỉ mới vắng nhà có 14 năm thôi mà. Năm đó Hạ Thần có thiên phú gì, chẳng lẽ hắn không biết sao? Đơn giản là loại vô phương cứu chữa! Nếu không phải sinh ra trong Trấn Đông Hầu phủ này, thì với cái loại thiên phú ấy, cả đời hắn e rằng chẳng thể bước vào nổi Cửu Phẩm cảnh!
Vậy mà giờ lại thành tuyệt thế thiên tài? Thành Bỉ Hạo Nhi còn muốn yêu nghiệt hơn?
Hạ Uyên nhìn Hạ Văn, hận không thể tát cho một cái, nhưng cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, cả người lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Kẻ làm tướng trong lòng phải có tĩnh khí!
Mà hắn, tất nhiên là người nổi bật trong số đó. Nếu đến cả chút tâm cảnh tu vi này cũng không có, vậy chẳng phải hắn đã sống uổng phí bao nhiêu năm nay rồi sao?
Hắn không nói một lời, đỡ Hạ Hạo dậy, rồi xoay người rời đi.
Không đi thì làm gì?
Ở lại cùng tên tiểu bối này so đo, đánh cho hắn một trận, mắng hắn một trận ư?
Hạ Uyên vẫn phải có chút tâm cảnh khí phách đó chứ. Dù thế nào đi nữa, việc tranh phong với một tên tiểu bối đã là hạ thấp bản thân rồi!
Trong đình viện.
Tô Hiểu Tuyết thất thần nhìn cây hoa đào trong sân. Cây hoa đào này là do nàng tự tay trồng vào năm Hạ Thần vừa chào đời, nay đã cao vút tận trời.
Trong đình viện, không hề có cỏ dại hoang vu. Mỗi một chỗ đều được quét dọn tỉ mỉ, tựa hồ suốt 14 năm qua vẫn luôn có chủ nhân ở lại. Mọi thứ vẫn được duy trì như bộ dáng trước khi nàng và Hạ Thần lên đường tới Đông Hoang chiến trường.
Hết thảy vẫn như trước, chỉ là thời gian đã trôi qua 14 năm!
Cảnh còn mà người mất, bọn họ đã có đứa con thứ hai, còn Hạ Thần thì đã chuyển ra khỏi tòa viện này, rời khỏi phủ. Cuối cùng, mọi thứ đều khác biệt so với 14 năm trước.
Trong lúc Tô Hiểu Tuyết còn đang hồi ức thất thần, nàng nghe thấy tiếng cửa viện mở ra.
“Hạo Nhi, con sao vậy?”
Tô Hiểu Tuyết thấy Hạ Uyên và Hạ Hạo đi tới. Hạ Hạo im lặng đi theo sau lưng phụ thân, nhưng y phục trên người hắn đã rách nát tả tơi, trên thân còn vương vết máu đã khô, có thể thấy rõ những vết rách trên da hắn.
Cảnh tượng này khiến Tô Hiểu Tuyết có chút hoảng sợ!
Hạ Hạo nhìn mẫu thân lo lắng, khẽ nói một câu:
“Không có gì đâu!”
Nói rồi, hắn vượt qua Tô Hiểu Tuyết, một mình đi vào phòng.
Âm thầm liếm láp vết thương!
Hắn không phải là kẻ lỗ mãng, ngược lại còn cực kỳ thông minh. Mặc dù không biết rõ quan hệ giữa các trưởng bối trong phủ, cũng không biết trước kia phụ mẫu và đại ca có bao nhiêu tình cảm, nhưng qua những chuyện vừa xảy ra, hắn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
Cái tên Hạ Văn và Hạ Huyền Khác kia sở dĩ có ác ý lớn như vậy với hắn, à không, không thể nói là ác ý, mà là sở dĩ muốn khiêu chiến hắn, chèn ép hắn, đánh bại hắn, tất cả cũng là vì cái vị đại ca kia của hắn.
Bởi vì hắn, phụ mẫu mới thờ ơ với đại ca trong những năm qua. Năm đó, đại ca bị kiểm tra ra là phế thể, sau đó mới có hắn, mà hắn lại được xưng tụng là tài năng ngút trời. Tựa hồ cũng chính vì sự so sánh mãnh liệt như vậy mà cha mẹ càng thêm không quan tâm đến đại ca.
Thậm chí những năm này, ngay cả hắn cũng không biết mình còn có một người đại ca ở Kinh Thành. Trước kia, hắn vẫn luôn cho rằng mình là con một của phụ thân mẫu thân…
Cái tên Hạ Văn và Hạ Huyền Khác kia cũng chính vì vậy mà muốn đánh bại hắn, dùng để chứng minh rằng cha mẹ hắn năm đó đã sai lầm, rằng cha mẹ đã đặt tất cả hy vọng vào hắn. Nhưng hiện tại, kẻ được ký thác kỳ vọng, người được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ về tư chất võ học như hắn lại bị hai thiếu niên trong tộc, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn đánh bại.
Đây tự nhiên là một cái tát trời giáng, dùng việc đánh bại hắn để tát vào mặt phụ thân mẫu thân hắn!
Những điều này, cùng với việc hôm nay hắn bị hai người nhỏ tuổi hơn đánh bại, khiến cho đạo tâm vô địch của hắn có chút sứt mẻ…
Thật đáng xấu hổ khi trước đó hắn còn dương dương tự đắc, cảm thấy tư chất của mình thật sự là đệ nhất thiên hạ như phụ thân mẫu thân đã nói.
Hôm nay lại nghênh đón một thất bại thảm hại!
Trong đình viện, Tô Hiểu Tuyết vô cùng lo lắng nhìn về phía gian phòng, rồi hỏi Hạ Uyên xem đã xảy ra chuyện gì. Hạ Uyên bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho Tô Hiểu Tuyết nghe.
“Hạo Nhi bại? Bại dưới tay hai thiếu niên đồng tộc còn nhỏ tuổi hơn nó?”
“Là hai người liên thủ, nhưng Hạo Nhi vẫn thất bại. Chiến lực của hai người này e rằng còn lợi hại hơn Bỉ Hạo Nhi lúc 12 tuổi mấy phần!”
Ánh mắt Hạ Uyên bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt hắn lóe lên, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Hiểu Tuyết nghe vậy càng thêm kinh hãi. Thật không thể tin được, một đả kích quá lớn vào thế giới quan của nàng!
Chẳng lẽ thiên tư của Hạo Nhi không phải là do bọn họ khoác lác mà ra, mà là dù có lật tung cả sách sử, cũng khó mà tìm ra một hai người có thể sánh vai với nó?
“Tại sao nó lại nhằm vào Hạo Nhi?” Tô Hiểu Tuyết không khỏi nghĩ đến điểm này và hỏi. Bọn họ mới vừa trở về, dù muốn lĩnh giáo cũng đâu cần vội vã như vậy, hơn nữa còn là hai người cùng nhau xuất thủ!
“Bọn chúng đều đi theo Thần Nhi làm việc. Đại ca nói nó mưu trí như yêu. Hôm nay, tuy nó không về nghênh đón chúng ta, nhưng lại cố ý sắp xếp hai người này trở về, chỉ sợ là muốn cho chúng ta một đòn phủ đầu!”
Ánh mắt Hạ Uyên sâu thẳm. Rất nhiều người nhìn vào đều cảm thấy hắn là một kẻ lỗ mãng không có trí tuệ, nhưng kỳ thật hoàn toàn ngược lại.
Năm đó, đại ca giao cho hắn nhiệm vụ kéo dài thời gian ở Đông Hoang, hắn đã hoàn thành một cách hoàn mỹ!
Ít nhất cũng phải cho gia tộc mười năm thời gian để giảm xóc!
Người như vậy sao có thể ngốc nghếch được, nếu không thì năm đó phụ thân hắn cũng đã không giao tước vị An Đông Hầu cho hắn kế thừa.
“Ta nghe nói, hai người bọn chúng tuy thiên tư xuất chúng, nhưng còn lâu mới được yêu nghiệt như vậy. Từ khi bọn chúng theo Thần Nhi, Thần Nhi dốc lòng bồi dưỡng bọn chúng, thực lực của bọn chúng mới đột nhiên tăng mạnh. Thần Nhi đây là đang thị uy với chúng ta, nói cho chúng ta biết rằng trong mắt nó, Hạo Nhi tuy cử thế vô song, nhưng nó vẫn có thể bồi dưỡng được hai người không thua kém gì Hạo Nhi. Chúng ta năm đó từ bỏ nó là sai quá sai!”
Hạ Uyên vô cùng bình tĩnh nói ra những điều này. Làm sao hắn có thể không nhìn ra được những ý đồ sâu xa phía sau chứ?
“Chung quy là chúng ta có lỗi với Thần Nhi!”
Tô Hiểu Tuyết nghe vậy càng thêm suy tư xuất thần, nước mắt lại tràn mi.
Vốn dĩ là một gia đình tốt đẹp, nhưng hiện tại lại trở thành như vậy!
“Đại ca!”
Đột nhiên, Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài viện. Hạ Tiềm đang đi tới.
“Nhị đệ hiện nay chuẩn bị làm thế nào, làm sao đối mặt với Thần Nhi?”
Ánh mắt Hạ Tiềm có thần, không vòng vo nhiều lời, trực tiếp hỏi.
Hạ Uyên hít sâu một hơi.
“Ngươi nói nó mưu trí như yêu, vô cùng có chủ kiến của mình. Có thể được đại ca tán thưởng như vậy, vậy ta tin tưởng nó. Dù sao nó xác thực thông minh. Chắc hẳn Thần Nhi đã nói với ngươi về chuyện chúng ta sau khi trở về!
Các ngươi đã đạt thành chung nhận thức. Đại ca và Thần Nhi chắc hẳn có ý định khác, có mưu đồ riêng của mình. Ta chỉ cần nghe theo sự an bài của đại ca là được.
Vả lại, nếu nó mượn miệng Tam đệ nói muốn chúng ta đừng quấy rầy nó, sau này mỗi người tự lo cuộc đời của mình, nếu không cuối cùng lại gây ra cảnh cha không phụ, tử không tử thì cũng không tốt!
Nó đã nói ra những lời như vậy, ta còn có thể nói gì nữa? Đúng là chúng ta có lỗi với nó. Nếu đã như vậy, vậy thì sau này mỗi người sống tốt cuộc đời mình đi, giữ lại chút ân tình cuối cùng!”
Ánh mắt Hạ Uyên bình tĩnh, không hề có chút rung động nào. Đây mới là con người thật của hắn, thông minh, có trí tuệ, nhưng cũng cực kỳ băng lãnh. Hắn đã nhìn ra, từ khi hắn trở về, tất cả mọi thứ dường như đã được an bài tốt, phía sau có một bàn tay vô hình đang đạo diễn tất cả.
Hắn từ trước tới giờ chưa từng hối hận về lựa chọn của mình, từ bỏ đại nhi tử, lựa chọn sinh thêm một đứa con khác. Hắn không sai, lựa chọn của hắn năm đó là đúng. Mà hiện tại, sở dĩ xuất hiện một chút biến cố, chẳng qua là đại nhi tử của hắn dường như có cơ duyên khác, từ đó nghịch thiên cải mệnh…
Hạ Tiềm thở dài. Nhị đệ của hắn là người phi thường thông minh. Năm đó, sở dĩ ông lựa chọn mình làm gia chủ, mà không phải là Nhị đệ, chính là vì Nhị đệ quá lạnh lùng, lạnh nhạt đến mức dường như đã thiếu hụt nhân tính, như một cái máy tính băng lãnh, trong mắt chỉ có lợi ích thuần túy.
Năm đó, phụ thân sợ rằng nếu giao gia tộc cho Nhị đệ, gia tộc sẽ bị đẩy vào vực sâu vạn trượng, cho nên mới lựa chọn ông…
“Không! Không thể mỗi người tự lo được. Ngươi bây giờ đi tìm Thần Nhi, đi gặp nó, đại náo một trận đi, náo loạn long trời lở đất, phụ tử bất hòa, ngươi trở thành trò cười cho người trong kinh thành, cuối cùng cha không ra cha, con không ra con, trêu cho thiên hạ cười vang!”
Ánh mắt Hạ Tiềm lóe lên, trong mắt bộc phát ra một thứ ánh sáng khiến người ta kinh sợ.
Cuối cùng, Hạ Tiềm lại lần nữa mở miệng.
“Đây… cũng là ý của Thần Nhi!”
Thiên Đế thuở nhỏ chưa nhận phụ mẫu yêu quý. Năm mười bảy, cha nó về, phụ tử ở giữa khập khiễng mọc thành bụi, mâu thuẫn thay nhau nổi lên. Cuối cùng đến quan hệ băng hàn thấu xương, lại muốn ngừng tuyệt phụ tử chi luân.
—— « Đế Tộc Sử » quyển một