Chương 150 Không chỉ chỉ có lợi ích tối đại hóa!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 150 Không chỉ chỉ có lợi ích tối đại hóa!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 150 Không chỉ chỉ có lợi ích tối đại hóa!
Chương 150: Không Chỉ Đơn Thuần Tối Đa Hóa Lợi Ích!
Trong đại sảnh, một mảnh tĩnh lặng bao trùm!
Cuối cùng, Hạ Tiềm trầm giọng lên tiếng:
“Nhị đệ, đệ không nghĩ thử xem vì sao lại thành ra như vậy sao?”
Hạ Uyên khựng lại, bất giác cảm thấy sau mười bốn năm xa cách, ngôi nhà này dường như đã trở nên xa lạ. Dù là đại ca trước kia luôn yêu thương hắn, hay tam đệ vẫn luôn kính trọng hắn, thái độ của cả hai đối với hắn đều có chút khác thường.
Hắn nhạy bén nhận ra sự bất mãn ẩn giấu sau vẻ điềm tĩnh của hai người!
“Đại ca, Tam đệ, hai người có thể nói rõ hơn được không? Ta cảm thấy hai người dường như có chút bất mãn với ta?”
Dù sao cũng là người một nhà, lại đang ở trong nhà, Hạ Uyên quyết định thẳng thắn hỏi, dù đã mười bốn năm không gặp, hắn vẫn tin rằng tình huynh đệ sẽ không hề thay đổi!
“Nhị đệ à, mười bốn năm qua đệ làm không tốt chút nào. Vì sao Thần Nhi lại đối với đệ hờ hững đến vậy? Đệ có từng nghĩ, mười bốn năm qua đệ có quan tâm đến nó không? Hai vợ chồng đệ đã viết được mấy lá thư? Có Hạo Nhi bên cạnh, chắc hai người đã quên mất ở kinh thành còn một đứa con trai rồi, phải không?”
Đã mở lời, Hạ Tiềm cũng không còn quanh co mà nói thẳng.
“Đại ca, chuyện này… huynh cũng biết, chiến sự ở Đông Hoang vô cùng nguy hiểm. Năm đó Thần Nhi mới có ba tuổi, ta để nó ở lại kinh thành là lựa chọn tốt nhất. Những năm này ta bận bịu chiến sự, dồn sức vào bố cục, đúng là có chút sơ sót với nó…”
“Chiến cuộc Đông Hoang nguy hiểm ư? Những lời này đệ nói với người ngoài thì họ còn tin, chứ tình hình Đông Hoang thế nào chúng ta chẳng rõ sao?
Đông Hoang là cơ nghiệp của Hạ gia ta, Ma Châu chúng ta đã kinh doanh hơn sáu trăm năm. Dương Thành tuy ở tiền tuyến, nhưng tường thành cao lớn, sừng sững uy nghi trên mảnh đất Đông Hoang, thành thị đó có hơn tám mươi vạn người sinh sống.
Thành thị đó có thể bị Yêu tộc công phá ư? Có Hạ gia trấn thủ ở đó, nguy cơ đó tuyệt đối không lớn đến vậy. Nếu không, năm đó đệ đã không mang cả đệ muội đến chiến trường Đông Hoang, hai người cũng sẽ không có Hạo Nhi vào lúc đó, đúng không?
Còn về việc bận bịu chiến sự, Ma Châu cùng Thanh Châu lân cận có đến hơn hai mươi vạn tộc nhân Hạ gia sinh sống. Chúng ta đã kinh doanh ở đó mấy trăm năm, trừ phi người Hạ gia ta chết hết, bằng không Yêu tộc Đông Hoang đừng hòng tiến vào.
Vốn dĩ, trận chiến này trong vòng ba năm là có thể giải quyết. Lúc đó, tình cảnh Hạ gia ta gian nan, vậy nên ta mới bảo đệ chậm lại bước chân, từ từ mưu tính, dần dần bố cục!
Mười mấy năm qua, trừ ba năm trước đệ thực sự vất vả, mười năm sau đó, đệ đã sớm nắm trong tay thế cục chiến trường. Có những trận chiến chỉ cần giao cho thủ hạ là có thể giải quyết!
Không phải đệ không có thời gian, đệ chỉ là dồn hết tâm tư vào Hạo Nhi thôi!”
Hạ Tiềm vạch trần tất cả, xé toạc tấm bình phong ngụy biện của Hạ Uyên!
Hạ Uyên nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không thể phản bác, bởi vì đại ca hắn nói toàn bộ là sự thật!
“Còn nữa, khoảng thời gian trước đệ săn giết con Lang Vương tam phẩm kia, đệ đã mời Tử Hư đạo trưởng đến luyện chế đan dược, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hạ Uyên khẽ gật đầu. Đại yêu tam phẩm toàn thân đều là bảo vật, nay một đầu đại yêu tam phẩm ngã xuống, thiên hạ ắt sẽ chú ý đến những chuyện tiếp theo.
Thi thể Lang Vương kia hắn đã sớm cho người xử lý ở Đông Hoang. Xương cốt có thể luyện chế binh khí, da lông có thể ôn dưỡng thể phách, huyết nhục là đại bổ chi dược… Không thứ gì bị lãng phí.
Những thứ này tự nhiên trở thành nội tình của Hạ gia, chỉ có tinh huyết, Hạ Uyên mang đi, chuyện này đương nhiên không thể giấu được đại ca hắn!
“Đan dược đâu?”
“Ta cho Hạo Nhi dùng rồi!”
“Đệ có biết đan dược đó có tác dụng gì không?”
“Có thể tẩy cân phạt tủy, để nhục thể xương cốt lên một cấp độ mới!”
“Vậy đệ còn nhớ, mười bốn năm trước lúc rời nhà, đệ đã nói gì với Thần Nhi không?”
Hạ Uyên nghe vậy, ánh mắt sáng tối chập chờn, đã hiểu ra.
“Năm đó ta nói nếu tìm được vật gì nghịch thiên cải mệnh, nhất định sẽ cho nó tẩy cân phạt tủy, nghịch thiên cải mệnh!”
“Thiên phú của Hạo Nhi vốn đã xuất chúng, viên đan dược này với nó mà nói chỉ là gấm thêm hoa. Nếu trong lòng đệ có Thần Nhi, tự khắc sẽ nhớ đến nó. Nếu không nhờ tự thân thiên phú của Thần Nhi đã thay đổi, viên đan dược kia có lẽ là cơ hội duy nhất để nó cải biến vận mệnh!”
Đến đây, trong mắt Hạ Tiềm không giấu nổi sự thất vọng.
“Đại ca, ta có nghĩ đến, nhưng cuối cùng ta cho rằng Thần Nhi vốn là phế thể, viên đan dược này coi như cho nó, cũng chỉ có thể biến nó thành một thiên tài bình thường.
Nhưng nếu cho Hạo Nhi, có thể khiến cho căn cơ tuyệt thế của nó lại tiến thêm một bước nữa. Hạ gia ta tương lai nói không chừng sẽ có một Võ Thần, đến lúc đó, không cần kiêng kỵ hoàng thất nữa!”
Hạ Uyên há miệng muốn giải thích, nhưng cuối cùng, hắn cụp mắt xuống, bình tĩnh nói.
“Ý nghĩ của đệ ta không thể nói là sai, cách làm này đúng là tối đa hóa lợi ích cho gia tộc. Thế nhưng, Nhị đệ à, đệ đã không để ý đến một vài thứ. Trong một gia tộc, không chỉ có lợi ích, còn có tình cảm nữa!
Một người chỉ theo đuổi tối đa hóa lợi ích, có lẽ có thể giúp Hạ gia ta phồn hoa trong chốc lát, nhưng sau đó thì sao? Chắc chắn từ thịnh mà suy.
Hạ gia ta vì sao có thể kéo dài lâu đến vậy mà không suy bại? Bởi vì mỗi một người con cháu Hạ gia đều đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, là vì tình cảm, là công đạo, là lòng người!
Bởi vì có tình cảm, chúng ta mới có thể đoàn kết nhất trí, không sợ bất kỳ gian nan hiểm trở gì!
Chỉ cần chúng ta còn phẩm chất này, cho dù Hạ gia ta có suy bại nhất thời, tương lai cũng có thể Đông Sơn tái khởi!
Chỉ khi nào đã mất đi lòng người, mọi người đều truy cầu lợi ích, vậy đệ nói xem, mọi người có còn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu không? Chúng ta có còn có thể đoàn kết không?”
Hạ Uyên nghe những lời này của đại ca như bị sét đánh, giờ khắc này hắn bỗng nhiên minh bạch, vì sao năm đó phụ thân lựa chọn đại ca, mà không chọn hắn.
Bởi vì đại ca nghĩ sâu xa hơn hắn, tuy ở vị trí cao, nhưng lại có lòng bác ái, đặt mỗi một người Hạ gia trong lòng, không đối đãi mọi người theo thiên phú cao thấp.
Hạ Hàn cũng lẳng lặng lắng nghe, trong lòng thở dài. Nhị ca của hắn đối với gia tộc đúng là vô tư, coi trọng tình cảm huynh đệ.
Thế nhưng, hắn quên Hạ Thần và Hạ Hạo cũng là anh em ruột thịt. Có lẽ hiện nay giữa hai người đã có hiềm khích, mà nguyên do của tất cả đều là do nhị ca bất công gây ra.
“Đệ đừng quên, Thần Nhi hiện đang chấp chưởng đèn treo người, mạng lưới tin tức của nó vô cùng linh thông. Việc đệ đem viên Lang Vương tinh huyết đan dược cho Hạo Nhi, nó chắc chắn biết. Những năm này người một nhà đệ vui vẻ hòa thuận ở Đông Hoang, nhưng lại hoàn toàn quên mất tình hình của nó, nó chắc chắn cũng biết!
Đây là vì sao nó lại sai Tiểu Văn trở về nói ra những lời vô tình như vậy, hy vọng từ nay về sau mỗi người tự lo cho bản thân. Nguyên nhân căn bản là do các đệ trước không cần nó, vậy nên nó đương nhiên cũng có thể không cần các đệ!”
Hạ Tiềm thở dài, một gia đình tốt đẹp giờ lại thành ra thế này, sớm biết hôm nay, cần gì chứ!