Chương 144 Hạ Hạo cùng chứng kiến lịch sử!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 144 Hạ Hạo cùng chứng kiến lịch sử!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 144 Hạ Hạo cùng chứng kiến lịch sử!
Chương 144 Hạ Hạo cùng chứng kiến lịch sử!
Dao Quang thu hồi ánh mắt khỏi những đóa hoa đang nở rộ nơi ngư đường phía xa, rồi chậm rãi nói:
“Cũng bởi vì lẽ đó Hạ gia mới dám làm như vậy. Bọn họ đã nhượng bộ hơn mười năm, nhẫn nại hơn mười năm, nhưng phụ hoàng vẫn không chịu buông tha.
Họ hiểu rõ, tiếp tục nhượng bộ chỉ có đường ch.ết. Ngươi đã nghe câu chuyện nước ấm nấu ếch chưa? Ếch trong nước ấm sẽ ch.ết dần, còn nếu ở nước sôi, tuy bị bỏng da nhưng lại có thể sống sót.
Vậy nên, Hạ Uyên mới dùng hạ sách như vậy, dẫn kỵ binh xông thẳng vào hoàng thành. Hắn muốn dùng thế thắng, để phụ hoàng ta biết.
Họ sẽ không nhượng bộ nữa. Dù sao cũng ch.ết, cùng lắm thì đánh chìm cả Kinh Thành, quấy cho thiên hạ long trời lở đất. Ch.ết thì ch.ết oanh oanh liệt liệt, chứ quyết không thúc thủ chịu trói.
Cho dù mạch Kinh Thành này của Hạ gia ch.ết sạch, vẫn còn ba khu đất phong và ba chi tộc nhân khác. Nên nhớ, thiên hạ này đâu chỉ có Đại Võ!
Họ chưa từng là Ngu Trung. Đó là lý do vì sao lần này Hạ Uyên hồi kinh, Hạ gia không phái một ai ra nghênh đón!”
Đôi mắt Dao Quang lấp lánh, nhìn thấu bản chất sự việc.
Nàng thở dài, “Đây chính là Hạ gia. Sáu trăm năm sừng sững ở Đại Võ Triều, từ đầu đến cuối nắm giữ quyền thế, chưa từng suy bại!
Sáu trăm năm qua, không phải không có hoàng đế muốn trừ khử Hạ gia, thậm chí muốn diệt tộc. Bởi vì sự tồn tại của Hạ gia ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoàng thất.
Nhưng Hạ gia đã sớm thâm căn cố đế. Mỗi đời gia chủ Hạ gia đều là người tài giỏi, không ai vô năng cả. Quan trọng hơn, con cháu Hạ gia quá đoàn kết, ai nấy đều đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Đến tận đời thứ 17, phụ hoàng muốn nhổ Hạ gia đi sao có thể?
Khí vận của Hạ gia quá mạnh. Muốn động đến Hạ gia, phải trải qua mấy đời quân chủ cùng nhau cố gắng, từ từ suy yếu, chậm rãi mưu tính thì may ra mới thành công. Nhưng phụ hoàng lại quá nóng vội!”
Ở một hướng khác, đoàn nghênh đón đi từ cửa Đông đến tận Trung Ương Đại Nhai trong Nội Thành. Chủ soái Hạ Uyên đi thẳng ở vị trí dẫn đầu. Đây là quy củ, chủ soái khải hoàn thì được dân Kinh Thành reo hò chúc mừng. Từ xưa đến nay vẫn vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ!
Lúc này, cả Kinh Thành đều ghi nhớ cái tên Hạ Uyên. Yêu Hoạn phương Đông hoành hành bấy lâu, vậy mà Hạ Uyên lại dẫn quân đánh tan yêu triều, còn đẩy Đại Võ về phía đông thêm cả trăm vạn dặm, rồi mới ký kết hòa ước.
Dù cho trăm vạn dặm cương vực kia chỉ là vùng Đại Hoang hoang tàn vắng vẻ, nhưng nếu sau này Đông Hoang Yêu tộc muốn xâm phạm lần nữa, thì đã có vùng đệm cả trăm vạn dặm.
Đây chính là đại công khai cương khoách thổ!
Hạ Uyên giờ đây là một đại anh hùng xứng danh, thậm chí có người còn xưng hô hắn là một đời Quân Thần mới của Đại Võ!
“Kia có phải An Võ Hầu không? Oai phong quá! Chẳng trách sinh ra được nhân kiệt như Hạ đại nhân!”
“Kia là phụ thân của Hạ đại nhân sao?”
“Có ba phần giống Hạ đại nhân, nhưng Hạ đại nhân văn nhã hơn, dung mạo cũng tuấn vĩ hơn!”
“Hổ phụ sinh hổ tử mà!”
Đứng hai bên đường, dân chúng vây xem chỉ trỏ bàn tán về Hạ Uyên. Có người còn so sánh Hạ Uyên với Hạ Thần.
Hạ Hạo đứng ở vị trí trung tâm đội ngũ, ngước cổ lên, thân thể thẳng tắp. Cậu có chút hưởng thụ những lời ca ngợi và tán thưởng trên đường đi.
Cậu thích cảm giác được vạn chúng chú mục như thế này.
Dù quanh năm ở trên chiến trường, tính cách trầm ổn, nhưng xét cho cùng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi!
Nhưng dần dà, Hạ Hạo cảm thấy có gì đó không đúng. Dường như dân chúng không tán dương cậu, mà lại nhắc đến một “Hạ đại nhân” nào đó. Ban đầu, cậu còn tưởng “Hạ đại nhân” là chỉ mình.
Nhưng càng nghe càng thấy sai sai!
“Hạ đại nhân trong miệng bọn họ là đại ca của mình sao?”
Hạ Hạo rất thông minh, nên nhanh chóng hiểu ra.
Cậu có cảm xúc rất phức tạp với người đại ca chưa từng gặp mặt kia, không biết nên đối mặt thế nào. Từ nhỏ cậu đã ở chiến trường Đông Hoang, được ngàn vạn sủng ái dồn vào một thân, vẫn luôn nghĩ mình là con một!
Nhưng đến mấy ngày nay, cậu mới biết mình còn có một người đại ca ruột thịt!
Mà sở dĩ có cậu, là vì đại ca cậu từ nhỏ không có thiên phú võ đạo, nên phụ thân mẫu thân mới quyết định sinh thêm một người…
Nhưng nếu… đại ca cậu từ nhỏ có thiên phú tuyệt hảo, vậy có phải sẽ không có cậu hay không? Cậu sẽ không ra đời, không được phụ thân mẫu thân sủng ái…
Hạ Hạo thông tuệ, cậu hiểu những đạo lý này. Sự tồn tại của cậu dường như chỉ là một vật thay thế…
Hạ Hạo vốn đang vô cùng hưng phấn vì được vào Kinh Thành, nay dần trở nên bình lặng, không còn kích động nữa, mà thay vào đó là một nỗi sợ hãi âm ỉ. Đại ca của cậu rốt cuộc là người như thế nào?
Hiện giờ, phụ mẫu trở lại Kinh Thành, liệu có vì sự xuất hiện của đại ca mà tình yêu của phụ mẫu dành cho cậu sẽ thay đổi hay không…
Hạ Uyên và Tô Hiểu Tuyết không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng của con trai út. Lúc này, Hạ Uyên đã dốc mười hai phần tinh thần khi tiến vào Kinh Thành. Ông tỏ ra bình tĩnh đón nhận những lời ca ngợi của dân chúng, nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Ông biết, trước kia mình lãnh binh ở bên ngoài, bệ hạ dù muốn động đến Hạ gia cũng phải e dè. Nhưng giờ ông đã về Kinh, trên danh nghĩa không còn khống chế quân đội Đông Hoang nữa.
Nếu bệ hạ thật sự hồ đồ, muốn ra tay với Hạ gia, thì chỉ còn cách cá ch.ết lưới rách!
Ông cố ý dẫn quân xông vào Kinh Thành, xông vào văn võ bá quan, là để trấn nhiếp, là để thị uy, cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu bệ hạ không có ý đồ gì với Hạ gia, thì ông và đại ca đã không đi nước cờ hiểm này!
Trong lòng Hạ Uyên nặng trĩu. Cuối cùng, ông vẫn đi dọc theo Trung Ương Đại Đạo tiến vào hoàng cung. Không ai biết bệ hạ và Hạ Uyên đã nói những gì riêng với nhau.
Chỉ biết, sau đó có chỉ ý truyền ra, gia phong An Đông Hầu Hạ Uyên là Tây Dương Hầu. Đến đây, Hạ gia lại có thêm một tước hầu. Tây Dương Hầu cũng là nhị đẳng hầu tước. Tin tức này vừa ra, triều chính chấn động.
Đời này, Hạ gia lại cường thịnh đến cực điểm, một nhà bốn hầu, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử!
Họ đã chứng kiến lịch sử!
Cùng lúc đó, Hạ Hạo cũng được phong thưởng, trực tiếp điều vào cấm quân. Dựa vào chiến công lập được ở chiến trường Đông Hoang, cậu được ban chức tòng ngũ phẩm võ tướng!
Tin tức này vừa ra, Kinh Thành lại một lần nữa chấn động.
13 tuổi đã là tòng ngũ phẩm võ tướng, chuyện này lại tạo nên một trang sử mới!
“Đây chính là người lập ba chiến công trong tứ đại chiến công, xông vào trận địa cướp cờ, trảm tướng! Nếu không phải tuổi còn quá nhỏ, e rằng còn có thể tiến thêm một bước!”
Một người am hiểu công việc kinh ngạc thốt lên!
Ngay lúc người Kinh Thành còn đang kinh ngạc nghị luận, Hạ Uyên dẫn Tô Hiểu Tuyết và Hạ Hạo đến Trấn Đông Hầu Phủ, nơi ông đã 14 năm chưa trở về.
“Vẫn là dáng vẻ quen thuộc. Quán canh thịt dê kia vẫn còn, chỉ là người tiếp quản đã là con trai của ông chủ năm xưa!”
Hạ Uyên cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường, nhìn những cửa hàng hai bên. Khi đến gần Trấn Đông Hầu Phủ, ông chỉ vào quán canh thịt dê và nói. Mười mấy năm không về, giờ khắc này ông lại có một cảm giác gần quê mà sợ…