Chương 132 Một môn song tuyệt !
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 132 Một môn song tuyệt !
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 132 Một môn song tuyệt !
Chương 132 Một môn song tuyệt!
Ánh mắt Hạ Thần lại đổ dồn vào đứa bé trong ngực Hạ Huyền Khác, ánh mắt hắn lấp lánh, rồi lại ngưng tụ lại.
“Cho ta quét hình hài nhi này!”
Hắn nhìn ra được vài điều, bản nguyên sinh mệnh của đứa bé này dường như cường đại hơn người thường rất nhiều.
Hạ Minh Thùy: Tuyệt thế nhân kiệt
Thống soái: 104
Trí lực: 91
Chính trị: 93
Mệnh cách đặc tính: Vô song, khi thống binh tác chiến, trị số thống soái và trí lực toàn diện tăng thêm bốn!
Điểm tiềm lực: Năm ngôi sao
Cảnh giới: Không ra gì!
Ghi chú: Thống soái vô song, dùng binh như thần!
Hạ Thần nhìn những dòng chữ này, không khỏi cảm khái: “Một môn song tuyệt thế nha!”
Đứa bé này chỉ cần không chết yểu, tương lai thành tựu tuyệt đối kinh người, sẽ là một trong những thiên kiêu lấp lánh nhất trong cái hoàng kim đại thế kia!
“Hôm nay đến nhà không mang theo lễ vật gì, ta có khối ngọc bội và vòng đeo này. Ngọc bội là Tử Dương ngọc của Tây Vực, có thể giúp người ta tâm thần yên tĩnh, tăng cường khí huyết. Còn vòng đeo này được chế tác từ mi tâm cốt của một đầu đại yêu tam phẩm, lại thấm đẫm tâm huyết của nó, có công hiệu ôn dưỡng thể phách. Ta xin tặng cho hai đứa trẻ, nguyện chúng khỏe mạnh trưởng thành, tương lai trở thành trụ cột của Hạ gia!”
Hạ Thần mỉm cười, lấy Tử Dương ngọc bội và vòng đeo ra, trao cho Hạ Huyền Khác và Hạ Minh Thùy.
“Thần thúc, cái này quá quý giá, Huyền Khác không thể nhận!”
Hạ Huyền Khác tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất thành thục, ổn trọng. Cậu biết hai món đồ này trân quý, không phải vật phẩm trang sức bình thường, mà đều có ích cho việc tu luyện.
“Ta thấy hai anh em trong lòng mừng rỡ, hôm nay cũng là lần đầu ta gặp các cháu. Ta là trưởng bối, tự nhiên phải có chút lễ gặp mặt chứ!”
Hạ Thần cười nói. Dù mới 17 tuổi, nhưng lời nói của hắn lại ra dáng ông cụ non, nhưng mọi người ở đây đều không thấy có gì không đúng.
Thấy Hạ Huyền Khác còn chưa chịu nhận, Hạ Thần không nói nhiều, trực tiếp nhét vào tay cậu.
“Cái vòng này có ích lớn cho hài nhi, có thể cho nó đeo vào!”
Hạ Thần cười, chỉ vào Hạ Minh Thùy vẫn còn đang là hài nhi trong ngực Hạ Huyền Khác.
Hạ Huyền Khác nhìn thoáng qua đệ đệ vô cùng đáng yêu trong ngực, đang mỉm cười với mình, liền nhẹ gật đầu, không từ chối nữa.
Hạ Yến đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc. Lễ vật quý giá như thế mà nói cho là cho, vị chủ gia thiếu gia này thật có đại khí phách, khó trách tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy!
“Ngươi có bằng lòng theo ta đi Kinh Thành không?”
Đột nhiên, Hạ Thần đang ăn cơm thì quay sang mỉm cười hỏi Hạ Huyền Khác đang ngồi bên cạnh.
Hạ Huyền Khác ngẩn người, Hạ Thần lại cất tiếng:
“Cháu năm nay 12 tuổi, tuổi này tuy còn nhỏ, nhưng cũng không còn bé nữa. Ở mãi trong cái Lam Điền Huyện nhỏ bé này thì thật uổng phí thời gian. Tuổi trẻ nên đi đây đó trải nghiệm. Kinh Thành có vô số thiên kiêu, cháu có hứng thú cùng ta tới kiến thức phong cảnh kinh thành không?”
Hạ Thần vừa cười vừa nói, ánh mắt liếc nhìn Hạ Yến. Hạ Yến nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng. Con trai mình được đi theo chủ gia thiếu gia, biết đâu lại được chủ gia chiếu cố tài nguyên. Hơn nữa, Hạ Thần bản thân ở kinh thành có quyền thế cực lớn, đại nhi tử nhà mình nếu có thể đi theo Hạ Thần thì tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.
Nhưng Hạ Huyền Khác nghe xong lời của Hạ Thần lại không hề hưng phấn, kích động. Ngược lại, đối mặt với cơ hội lớn này, cậu có chút tỉnh táo, nhất thời không cự tuyệt, nhưng cũng không đáp ứng, cậu vẫn còn đang suy tư.
“Cháu có biết nó năm nay bao nhiêu tuổi không?”
Hạ Thần thấy vậy, biết thiếu niên này tuy nhìn có vẻ trầm tĩnh, nhưng kỳ thật nội tâm cực kỳ tâm cao khí ngạo, lập tức chỉ Hạ Văn.
Hạ Văn vẫn đang nghe người khác nói chuyện, nhưng im lặng cúi đầu ăn cơm. Lúc này nghe thấy Tam ca gọi mình, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Huyền Khác, nở một nụ cười tươi rói với cậu.
“Cùng tuổi ta.” Hạ Huyền Khác bình tĩnh đáp.
“Vậy cháu có biết cảnh giới của nó là gì không?”
“Nó cũng là dòng chính Hạ gia, bát phẩm cảnh!”
Hạ Huyền Khác lại bình tĩnh trả lời. Dù cậu không quen Hạ Văn, cũng không biết tình huống cụ thể của cậu, nhưng cậu biết, dòng chính Hạ gia chỉ có người đạt bát phẩm mới được xuất thế!
Cậu tuy tán thưởng thiên phú kinh người của thiếu niên này, nhưng cũng không kinh ngạc, bởi vì bản thân cậu năm nay 12 tuổi, hai tháng trước cũng đã bước vào bát phẩm cảnh!
Đây chính là sự tự tin của cậu!
“Nó năm nay 11 tuổi, hiện đã là thất phẩm cảnh!” Hạ Thần bình tĩnh nói, và Hạ Huyền Khác nghe vậy thì con ngươi lập tức co lại.
Cậu quá rõ những lời đơn giản này chứa đựng bao nhiêu thông tin. Cậu tự nhận thiên phú của mình đã là cực kỳ xuất chúng, nhưng cậu tính rằng mình phải đến 14 tuổi mới bước vào thất phẩm cảnh, còn thiếu niên này 11 tuổi đã đạt tới thất phẩm cảnh, đây là loại thiên phú gì vậy?
“Ta biết cháu cũng am hiểu binh pháp, thậm chí binh pháp mới là sở trường lớn nhất của cháu, nhưng có lẽ cháu cũng không bằng nó đâu!”
Hạ Thần lại vừa cười vừa nói. Hạ Huyền Khác tuy ra dáng ông cụ non, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi. Nghe đến mấy lời này, tâm cậu không thể nào bình tĩnh được!
“Theo ta đi Kinh Thành đi. Lam Điền Huyện cuối cùng vẫn quá nhỏ bé. Ở đây, tầm mắt của cháu bị hạn chế, không thể thấy được cảnh tượng hoành tráng thực sự. Hơn nữa, ở đây cháu chỉ có thể thấy những binh pháp và thư tịch trị quốc cơ bản nhất. Cùng ta đi Kinh Thành, những thứ đó sau này cũng sẽ không thiếu cháu đâu. Có bằng lòng cùng ta đi kiến thức một cái đại thời đại sáng chói không?”
Hạ Thần lại cười mời, đây là sự tôn trọng đối với một vị tuyệt thế nhân kiệt.
“Thần thúc, Huyền Khác nguyện ý theo ngài đi Kinh Thành, đi gặp cái đại thời đại sáng chói kia!”
Ánh mắt Hạ Huyền Khác kiên định, cậu quỳ xuống tại chỗ, dập đầu thật sâu với Hạ Thần. Hạ Thần cũng không né tránh, đứng tại chỗ tiếp nhận lễ này!
Đồng thời, hắn liếc nhìn Hạ Minh Thùy đang được Hạ Yến ôm trong ngực. Ca ca đã vào tròng, lẽ nào đệ đệ lại còn xa sao?
Chờ nó lớn thêm chút nữa, Hạ Thần sẽ mang theo bên mình tự mình bồi dưỡng…
—
Cách nhà Hạ Huyền Khác khoảng 30 dặm, Hạ Thần lúc này đang đứng trong một cái viện có chút cũ nát.
Bên cạnh hắn là Hạ Văn, Hạ Huyền Khác và những người khác.
Trong sân có một thiếu phụ chừng 20 tuổi, tướng mạo khá xinh xắn, nhưng lúc này khuôn mặt nàng có chút tiều tụy, y phục có nhiều mảnh vá.
Bên cạnh nàng còn có một đứa bé.
“Tam thiếu gia!” Lúc này người thiếu phụ nhìn Hạ Thần với ánh mắt có chút cẩn thận từng li từng tí.
“Tam thiếu gia, ai, nhà hắn tình huống rất không dễ dàng. Hạ Mộc đứa bé kia số mệnh không tốt, tuổi còn trẻ, hơn 20 tuổi đã mất rồi. Văn Trung đứa nhỏ này ba tuổi đã không có cha. Nếu không có tộc cứu trợ thì những năm này cô nhi quả mẫu này muốn sống sót cũng không dễ dàng đâu!”
Vị lão nhân kia vừa tiếp khách, vừa giới thiệu cho Hạ Thần.
“Nàng có nguyện ý theo ta đi Kinh Thành không? Đứa bé này ta sẽ mời lão sư giỏi nhất dạy dỗ, ăn mặc chi phí cũng sẽ không phải lo lắng!”
Hạ Thần nhìn Thẩm Mộng Hân trước mặt. Dù khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn có thể thấy ngũ quan xinh xắn của nàng.
Mọi người nghe vậy thì đều có chút quái dị, đặc biệt là vị tộc lão kia. Lẽ nào Tam thiếu gia đã để ý đến Thẩm Mộng Hân này rồi?
Nếu không thì vì sao lại nói ra những lời này?
Mọi người nghĩ ngợi, Thẩm Mộng Hân này ngoài có chút nhan sắc ra thì chẳng còn gì khác. Chắc chắn Tam thiếu gia chỉ để ý đến điểm này thôi.
Dù Hạ Mộc và Hạ Thần xem như đồng tộc, nhưng mạch của Hạ Mộc đã phân ra từ hơn 400 năm trước, nên trừ cùng họ Hạ với Hạ Thần thì huyết thống đã cực kỳ xa xôi. Vậy nên nếu Hạ Thần thật sự để ý đến Thẩm Mộng Hân này thì cũng không có vấn đề lớn…