Chương 129 Cùng quan văn tập đoàn đối thoại !
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 129 Cùng quan văn tập đoàn đối thoại !
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 129 Cùng quan văn tập đoàn đối thoại !
Chương 129: Đối thoại cùng tập đoàn quan văn!
Cảm giác kỳ dị này khiến Hạ Thần kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, vô cùng tự nhiên đón lấy chén trà.
“Trà ngon, quả nhiên là tiên trà!”
Lúc này, Lâm Tử Hàn kinh hô, đôi mắt mở lớn, nhìn nước trà trong tay với vẻ khó tin.
Lâm Thủ Phụ cũng mở mắt ra. Cả hai người đều không chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi giữa Hạ Thần và Lâm Lạc Tiên.
Lâm Lạc Tiên nghe phụ thân và đại ca nói vậy, ánh mắt cũng đầy tò mò. Nàng nâng chung trà lên, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lập tức, nàng bừng tỉnh ngộ ra. Hóa ra ngón tay nàng vừa chạm vào Hạ Thần khiến tâm nàng hoảng loạn, giờ phút này đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Nàng cảm giác tinh thần mình đang từng chút một tăng trưởng, nguyệt hoa chi lực trong cơ thể tựa hồ cũng bị dẫn động, đang mạnh lên.
Điều này khiến ánh mắt nàng trở nên kỳ lạ.
Nàng nhìn về phía Hạ Thần, và đúng lúc đó, nàng phát hiện Hạ Thần cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, cuối cùng đều nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Lâm Lạc Tiên mất tự nhiên dời ánh mắt đi. Trai gái nhìn nhau là chuyện rất thân mật, nàng có chút không quen, nhưng lại cảm thấy đôi mắt của Hạ Thần rất đẹp.
Trong đại sảnh, từ sau khoảnh khắc đó, Lâm Lạc Tiên không còn giao lưu thêm câu nào với Hạ Thần. Hai người cũng không nhìn nhau nữa, nhưng càng cố tránh né đối phương, càng lộ ra vẻ gượng gạo.
Thời gian trôi qua, yến tiệc bắt đầu. Lâm Lạc Tiên an tĩnh ngồi ở một góc, ăn uống cực kỳ tao nhã, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng nàng vẫn không chen vào nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe đại huynh và phụ thân trò chuyện phiếm với Hạ Thần, nghe hắn kể những chuyện lý thú.
Cho đến khi yến tiệc gần tàn, chủ đề chính mới được đưa ra.
“Hiền chất, con có biết vì sao hôm nay ta mời con đến đây không?”
Lâm Hàm Phổ nhìn chàng thiếu niên trước mắt, thở dài một hơi. Sau một đêm trò chuyện, ông phát hiện thiếu niên này học thức uyên bác, ăn nói tuyệt vời.
Dù nói chuyện gì, Hạ Thần đều có thể tiếp lời. Thậm chí, Lâm Hàm Phổ còn cố ý thử tài Hạ Thần.
Ba người từ chuyện lũ lụt trong nước, đến quân sự Tây Bắc, rồi đến phương châm trị quốc. Hạ Thần tuy không đi sâu vào, nhưng những góc nhìn và kiến giải của hắn khiến Lâm Hàm Phổ âm thầm gật đầu, có chút được khai sáng.
“Văn dĩ định quốc an thiên hạ, võ dĩ sách mã định càn khôn!”
Đó là đánh giá của Lâm Hàm Phổ về Hạ Thần.
“Chắc là bởi vì gần đây con bắt được một số người, có kẻ không nhịn được, nhảy ra thôi ạ!”
Hạ Thần bình tĩnh đáp.
“Chính là, hôm nay rất nhiều người tìm đến ta. Việc con bắt Lý Hành Tri hôm qua đã chạm đến thần kinh của rất nhiều người. Ban đầu ta cũng không muốn nhúng tay, nhưng hiện tại quân sự Tây Bắc sắp bắt đầu, hậu phương của chúng ta nếu lòng người hoang mang thì bất lợi cho chiến cuộc!
Vả lại, con dù sao cũng còn trẻ, thiếu niên đắc ý. Hiện nay có bệ hạ ân sủng, bọn họ trong lòng oán giận, nhưng lại không dám nói ra mặt. Nhưng về sau thì sao?
Vạn sự hăng quá hóa dở, thiên hạ này quyền thế, đều do lòng người tạo thành. Ngay cả bệ hạ cũng phải bận tâm đến ý kiến của thủ hạ, con hiểu ý ta chứ?”
Lâm Hàm Phổ nói năng thấm thía. Nếu không phải có buổi trò chuyện đêm nay, nửa đoạn sau này ông cũng không nói nhiều như vậy. Ông quý trọng tài năng của Hạ Thần. Dù hai người ở hai chiến tuyến khác nhau, nhưng trong lòng ông luôn đặt thiên hạ lên trên hết, đương nhiên sẽ không có thành kiến bè phái.
“Doanh thì thua thiệt, đầy thì tràn, thịnh cực ắt suy, khổ tận cam lai. Người cũng vậy, không ai có thể mãi cường thịnh mà không suy bại. Phong mang quá lộ cũng không phải chuyện tốt. Thủ Phụ đại nhân, con xin thụ giáo!”
Hạ Thần mỉm cười hành lễ. Lâm Hàm Phổ nghe vậy, ánh mắt lóe lên. Ông biết, Hạ Thần nói ra những lời này, chắc chắn là đã hiểu rõ đạo lý trong đó, ông lo lắng thừa rồi.
Khi hiểu ra điều này, Lâm Hàm Phổ có chút hiểu tại sao Hạ Thần lại làm như vậy. Hạ Thần biết rõ lợi hại trong đó, nhưng vẫn chọn làm như vậy, chắc chắn là có mục đích khác!
Ông hơi ngồi thẳng người, nhìn Hạ Thần với ánh mắt sắc bén, không còn nhu hòa nữa.
Giờ khắc này, ông cảm nhận rõ ràng sự lợi hại của chàng trai trẻ này. Hắn muốn nhân cơ hội này đối thoại với toàn bộ Tập Đoàn Quan Văn của bọn họ.
Hắn có tư cách sao?
Hắn có. Sau lưng hắn là bệ hạ. Quan trọng hơn là, nếu Hạ Thần thật sự trở mặt với Tập Đoàn Quan Văn của bọn họ, thì Tập Đoàn Võ Huân sẽ giúp ai?
Không cần nghĩ, chắc chắn là giúp Hạ Thần!
“Hiền chất thủ đoạn thật cao, khí phách thật lớn, là muốn nhân cơ hội này áp chế chúng ta sao?”
“Thủ Phụ đại nhân quá lo lắng, con không có ý đó đâu ạ. Thủ Phụ đại nhân một lòng vì nước, con nhìn thấy rõ. Nhưng con cũng một lòng vì nước mà thôi.”
Hạ Thần nhìn Lâm Hàm Phổ lắc đầu. Bị Lâm Hàm Phổ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén như sư tử, quan viên bình thường có lẽ đã sợ đến run chân, nhưng Hạ Thần vẫn bình thản ung dung.
“Những người con bắt đúng là có vấn đề. Bọn họ cấu kết, giao lưu với địch quốc. Con không hề oan uổng tùy tiện bắt người. Con có thể xác định, trong triều chắc chắn có đại lão cấp bậc có khả năng có vấn đề. Con truy tìm nguồn gốc, rất nhanh sẽ tra ra thôi!”
Hạ Thần vừa cười vừa nói, ngữ khí thẳng thắn, chân thành.
“Ban đầu con định nhanh chóng tìm ra kẻ này, để giải quyết hậu họa. Nhưng hôm nay sau khi nhận được lời mời của Thủ Phụ đại nhân, con biết những kẻ kia đã ra tay. Nếu con tiếp tục tra, có lẽ sẽ bị Tập Đoàn Quan Văn chèn ép.
Vả lại, Thủ Phụ đại nhân tự mình mời con tham gia gia yến, sao con có thể từ chối, không cho Thủ Phụ đại nhân mặt mũi được chứ? Cho nên con mới nghĩ đến việc nhân tiện yêu cầu một ít chỗ tốt, chứ không phải có chủ tâm muốn uy hiếp gì đâu ạ!”
Lâm Hàm Phổ nhìn vào mắt Hạ Thần, muốn xuyên thấu qua ánh mắt của hắn để phân biệt lời nói thật giả. Tất cả chuyện này rốt cuộc là hắn thuận thế mà làm, hay là cố ý bày mưu?
Nếu là cố ý bày mưu, vậy hắn bắt đầu từ khi nào? Hắn để mắt tới Tập Đoàn Quan Văn của bọn họ từ lúc nào?
“Con vì nước là tốt, nhưng hiện nay đang ở thời điểm mấu chốt, trong triều đình cần sự ổn định, con hiểu chứ!”
Lâm Hàm Phổ ngữ khí nghiêm túc. Lời của Hạ Thần là thật hay giả đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại Hạ Thần đã nắm được nhược điểm của bọn họ, đã cắn bọn họ một nhát.
Nếu Hạ Thần không nhả ra, thì dù bọn họ có thể tránh thoát, cũng sẽ bị Hạ Thần cắn mất một miếng thịt, máu tươi chảy đầm đìa, vô cùng thảm liệt.
“Vả lại, nếu trong triều thật sự có vị nào có vấn đề, mà bị con điều tra ra vào giai đoạn này, với tính tình của bệ hạ, chắc chắn sẽ có vô số người bị liên lụy. Đến lúc đó, quan viên trong triều người người cảm thấy bất an, mà chiến sĩ ngoài mặt trận lại đang đánh nhau, lòng dân bất ổn, sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Lâm Hàm Phổ nói năng thấm thía. Thật lòng mà nói, ông cảm thấy rất mệt mỏi. Các loại đảng phái trong triều đấu đá, cần ông duy trì cân bằng. Nhu cầu của bệ hạ, ông phải thỏa mãn. Ông còn phải bảo vệ lợi ích của thuộc hạ, mưu đồ nắm toàn bộ đại cục.
Một loạt chuyện này đều đặt lên vai ông, ông có chút mệt mỏi!