Chương 118 Giang Châu tới người có học thức!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 118 Giang Châu tới người có học thức!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 118 Giang Châu tới người có học thức!
Chương 118: Giang Châu tới người có học thức!
Mấy ngày kế tiếp, Kinh Thành trở nên ồn ào náo động chưa từng thấy.
Trên đường phố đâu đâu cũng thấy cảnh cấm quân giới nghiêm, binh lính vũ trang đầy đủ tuần tra khắp nơi.
Liên tiếp mấy chục vụ xét nhà khiến người dân Kinh Thành cảm thấy bất an.
Ai nấy đều lo sợ mình bị để mắt tới, bị khép vào tội danh mật thám của địch quốc.
Đám người đọc sách mới đến Kinh Thành mấy ngày nay, vốn từng người ngạo khí ngút trời, giờ thấy cảnh Đề đăng nhân uy phong lẫm liệt thì thất kinh.
Quyền quý cao sang hay dân đen thấp cổ bé họng, tất cả đều có thể bị bắt giữ.
Nha môn Đề đăng nhân!
“Đã xác định được nơi ở của thủ lĩnh Giám Sát Viện tại Kinh Thành!”
Hứa Tinh Thần tay ôm một chồng tư liệu bước vào, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Mấy ngày nay, hắn và Vu Thiếu Khiêm đã thẩm vấn ra vô số tin tức, tìm được nhiều cứ điểm mật thám của Giám Sát Viện tại Kinh Thành. Bọn họ dùng cách thức không ngừng bắt người, rồi không ngừng thẩm vấn, không ngừng thu thập tin tức.
Cuối cùng, bằng trí tuệ của mình, từ vô vàn tin tức, bọn họ đã cẩn thận dò la, tìm ra được mạng lưới mật thám của Giám Sát Viện tại Kinh Thành, tìm được thủ lĩnh của chúng!
Ban đầu, khi Hạ Thần giao việc này cho Hứa Tinh Thần, hắn còn không để tâm, chỉ xem như làm việc theo lệnh. Nhưng càng đi sâu, hắn càng phát hiện đám mật thám này không hề tầm thường, có kẻ rất thông minh, có kẻ đầy tính thách thức.
Thế là, hắn dồn hết tâm huyết vào công việc. Sau đó, hắn phát hiện, phía sau đám mật thám Giám Sát Viện này chắc chắn có một thủ lĩnh, hơn nữa kẻ này còn vô cùng thông minh. Điều đó càng khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Vậy là, cả thể xác lẫn tinh thần, hắn dốc hết sức lực vào việc này, mượn uy thế của Hạ Thần, điều động toàn bộ Ưng Nhãn Ti, cùng kẻ đứng sau Giám Sát Viện kia triển khai cuộc đấu trí từ xa.
Phải thừa nhận rằng, kẻ đứng sau Giám Sát Viện kia quả thật có chút bản lĩnh. Dù thông minh như hắn, cũng phải mất ròng rã hơn 2 tháng trời mới làm rõ mọi mạch lạc, cuối cùng xác định được nơi ở của thủ lĩnh Giám Sát Viện.
Trận đại chiến này, chung quy hắn đã cao cờ hơn một bậc.
“Triệu tập nhân thủ, mặt khác đi gọi Thẩm Thành Nam, Mộ Dung Nhã bọn họ tới, lập tức thu lưới!”
Ngồi trước bàn, Hạ Thần ánh mắt lóe lên, không chút do dự, lập tức hạ lệnh.
Chỉ bắt vài tên mật thám trong Đề đăng nhân thì sao đủ?
Hắn muốn diệt sạch toàn bộ mật thám Giám Sát Viện tại Kinh Thành, phá hủy hoàn toàn mạng lưới mật thám của chúng.
Một lần là xong!
Buổi chiều.
Đề đăng nhân lại một lần nữa toàn quân xuất động, vó ngựa giày xéo Kinh Thành.
Kinh Thành lại chìm trong nỗi kinh hoàng, sợ Đề đăng nhân ập đến cửa nhà mình.
“Nhanh, tránh ra! Tránh ra!”
“Không được cản đường!”
“Thối lui!”.
Hai người hai ngựa dẫn đầu xông lên trước, chính là Hạ Văn và Trương Văn Liêu, đích thân bọn họ mở đường.
Trên đại lộ trung ương, mấy thư sinh trẻ tuổi mặc nho sam đang dạo phố, ánh mắt ai nấy đều vô cùng hưng phấn, vừa đi vừa ngó nghiêng tứ phía, bị sự phồn hoa của Kinh Thành làm cho kinh ngạc.
“Đây chính là Kinh Thành sao? Con đường này thật là rộng lớn, hoàn toàn không thể so sánh với Giang Châu chúng ta!”
“Kia là hoàng cung sao? Nghe nói bệ hạ ở ngay đó!”
“Người Kinh Thành thật có khí phái, ngay cả người bình thường cũng có tinh thần khác hẳn với người Giang Châu!”
Đoàn người này tổng cộng có sáu người!
Trong sáu người, người nhỏ tuổi nhất không kìm được thốt lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Hắn tên là Vương An, năm nay mới 16 tuổi, nhưng đã có tự, tên là Tử Thạch!
Tuổi còn trẻ mà đã là cử nhân, năm nay cùng các tuấn kiệt đồng hương đến Kinh Thành tham gia khoa cử.
“Tiểu An, Kinh Thành không tệ chứ? Hôm nay chúng ta vừa đến Kinh Thành, lát nữa tìm khách sạn nghỉ ngơi, tối ta dẫn ngươi đi Tô Ngọc Nhai mở mang kiến thức. Sông Tần Hoài ở Giang Châu chúng ta tuy cũng phồn hoa, nhưng Tô Ngọc Nhai ở Kinh Thành mới là đệ nhất Đại Võ!”
Một thanh niên khoảng 25-26 tuổi nhìn Vương An, vừa cười vừa nói, ý tứ trong lời thì ai cũng hiểu.
“Tô Ngọc Nhai? Ở đó làm gì? Bán ngọc sao?”
Vương An chớp mắt, có chút không hiểu.
“Ha ha, Tiểu An còn nhỏ, các ngươi đừng làm hư nó!”
Một thanh niên khoảng 23-24 tuổi, trông có vẻ trầm ổn, lên tiếng. Bọn họ đều là đồng hương, đều là học sinh Giang Châu. Đường từ Giang Châu đến Kinh Thành xa xôi, nên cùng nhau kết bạn đến Kinh Thành tham gia khoa cử.
Trong sáu người, dù hắn không lớn tuổi nhất, nhưng mọi người lại ngầm coi hắn là trung tâm.
Hắn tên là Địch Hoài Đức, cũng là lần đầu tiên đến Kinh Thành tham gia khoa cử.
Mọi người còn đang ngơ ngác ngắm nhìn Kinh Thành thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, cảm giác như có thiên binh vạn mã đang xông tới, mặt đất rung chuyển ầm ầm. Ngay sau đó, họ thấy hai kỵ sĩ lao nhanh đến như tia chớp.
“Tránh ra!”
Địch Hoài Đức và những người khác bị thanh thế kinh người này làm cho tái mặt. Bọn họ đều là thư sinh, ngày thường đâu có thấy cảnh tượng như vậy.
“Mau tránh ra!”
Địch Hoài Đức vội nói, rồi kéo Vương An nhỏ tuổi nhất vào lề đường.
“Đây là Kinh Thành, ai dám giục ngựa chạy nhanh như vậy?”
Người thanh niên lúc nãy nói sẽ dẫn Vương An đến Tô Ngọc Nhai nói. Hắn lớn tuổi nhất trong đoàn, năm nay đã 28, đây là lần thứ hai hắn đến Kinh Thành tham gia khoa cử, nên có chút quen thuộc với Kinh Thành.
Lời hắn vừa dứt, ánh mắt mọi người như bị một lực vô hình dẫn dắt, đồng loạt nhìn về phía hai kỵ sĩ vừa lao nhanh tới.
Chỉ thấy phía xa, bụi đất cuồn cuộn như mây vàng bốc lên, một đội kỵ binh vũ trang đầy đủ, như dòng lũ thiết huyết từ chiến trường viễn cổ xông tới. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chiến giáp của chúng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, cuốn theo khí thế ngút trời.
Vị tướng quân dẫn đầu, như một ngôi sao sáng xé toạc màn đêm, chói lọi đến cực điểm.
Con bạch mã dưới thân hắn thần tuấn phi phàm, bốn vó tung bay, bờm lông dựng ngược, mỗi bước nhảy đều như muốn đạp tan mây trời.
Tướng quân mặc khôi giáp màu vàng, được chạm trổ tinh xảo, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng huy hoàng, như dòng kim loại lỏng chảy xuôi.
Thanh trường đao màu đỏ sẫm bên hông, vỏ đao khảm nạm bảo thạch, hàn quang ẩn hiện, như đang ẩn mình chờ lệnh, chỉ chờ một tiếng hô, sẽ uống máu địch, chấn động càn khôn.
Ánh mắt mọi người cuối cùng hội tụ trên gương mặt của vị tướng quân trẻ tuổi.
Vừa nhìn, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Khuôn mặt đó trẻ đến khó tin, chỉ khoảng 16-17 tuổi.
Điều khiến người ta tán thưởng hơn nữa là ngũ quan của hắn đẹp như tranh vẽ, đôi mắt như hàn tinh trong đêm lạnh. Khoác lên mình bộ khôi giáp vàng, không những không che giấu vẻ thanh xuân phơi phới, mà ngược lại càng tôn thêm khí phách oai hùng, như Chiến Thần giáng thế!
Cho đến khi đội quân này lướt qua trước mắt Địch Hoài Đức và những người khác, mọi người mới hoàn hồn.
“Thật oai hùng! Thật khí phái!”
“Vị tướng quân trẻ tuổi kia là ai vậy? Thật tuấn tú!”
“Đại trượng phu nên như vậy! Kinh Thành quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, tuấn kiệt vô số, lại còn có nhân vật như thế!”.
Mấy người lòng sinh cảm khái, nội tâm dậy sóng, chấn động không nhẹ.