Chương 110 Hiếu chiến chi tâm!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 110 Hiếu chiến chi tâm!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 110 Hiếu chiến chi tâm!
Chương 110: Hiếu Chiến Chi Tâm!
Hạ Thần lặng lẽ quan sát tất cả!
“Vương đại nhân, ngươi nên (thúc thủ tự trói) đi, cho dù ngươi có thể phá vòng vây, cũng không thể thoát khỏi kinh thành, thiên hạ này sẽ không có chỗ dung thân cho ngươi đâu!”
Giọng Hạ Thần bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo.
“Tiểu tử, ngươi coi trọng ta thật đấy! Mang theo Thẩm Thành Nam còn chưa đủ, lại còn gọi cả Mộ Dung Nhã đến!”
Vương Tông Trạch lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt âm hàn nhìn Hạ Thần vẫn ngồi trên con bạch mã thượng đẳng.
Mộ Dung Nhã cũng là cao thủ Đề Đăng Nhân, một vị Thuật Sĩ tứ phẩm cường đại. Vương Tông Trạch biết hôm nay mình khó tránh khỏi thất bại!
Hắn nắm chặt trường thương, mắt không rời Hạ Thần, rồi đột nhiên lao tới như một viên đạn pháo xé gió.
Hôm nay, hắn dù chết cũng muốn kéo theo tên tiểu tử này xuống mồ!
Một đạo đao quang sắc bén chém về phía Vương Tông Trạch. Thẩm Thành Nam chắn trước người Hạ Thần như một bức tường thành sắt thép, mặc cho Vương Tông Trạch gầm thét thế nào cũng không thể đột phá.
“Mời Mộ Dung đại nhân cùng ra tay, nhanh chóng bắt lấy tên tặc này!”
Hạ Thần nói với Mộ Dung Nhã đang hiên ngang đứng trên nóc nhà. Võ phu vốn nổi tiếng với sức mạnh và sinh mệnh lực hơn người, da dày thịt béo, đặc biệt là võ phu tứ phẩm, có thể xưng là nắm giữ thần lực.
Thẩm Thành Nam tuy mạnh nhưng muốn bắt sống cũng cần tốn không ít công sức.
Mộ Dung Nhã liếc nhìn Hạ Thần, không nói một lời. Trong tay nàng, chùm sáng bộc phát hào quang rực rỡ, như một viên đạn pháo bắn về phía Vương Tông Trạch.
Lập tức, chiến trường ngập tràn quang ảnh, khí tức lan tỏa ra đã vô cùng đáng sợ, khiến người ta lạnh sống lưng.
Hạ Thần thu hồi ánh mắt khỏi chiến trường, nhìn về phía cửa Vương phủ. Lúc này, nơi đó đã đi đến hồi kết, máu tươi nhuộm đỏ cả trước cổng. Những gia phó này đối mặt với Đề Đăng Nhân vũ trang đầy đủ, cơ bản là bị tàn sát.
Nhưng ngay lúc này, Hạ Thần đang ngồi trên lưng bạch mã chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Trùng Đồng phát sáng, mơ hồ nhìn thấy một đạo kiếm quang đâm thẳng về phía mình.
Hạ Thần không chút do dự, rút thanh trường đao màu đỏ thẫm bên hông, chém mạnh về phía vị trí mà trực giác mách bảo.
“Bành!”
Một tiếng va chạm chói tai vang lên, một luồng sức mạnh cường đại truyền từ thân đao tới.
Sức mạnh quá lớn khiến con bạch mã thượng đẳng dưới thân Hạ Thần cũng phải lùi lại hai bước.
“Thần ca, cẩn thận!”
“Đại nhân, người không sao chứ!”
Hạ Văn và Trương Văn Liêu đang chém giết đẫm máu cũng chú ý tới động tĩnh bên này.
Vội vàng đánh bay đối thủ trước mắt, rồi vội vã tiến về phía Hạ Thần.
Ánh mắt Hạ Thần sâu thẳm, nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, chính là tên Thiên Hộ vẫn luôn đứng sau lưng Vương Tông Trạch!
Tên Thiên Hộ lúc này đang kinh ngạc. Hắn thừa dịp hỗn loạn ẩn thân, mò đến bên cạnh Hạ Thần. Vốn dĩ một kiếm này là tất sát, nhưng không ngờ Hạ Thần như thể có mắt sau gáy, lại sớm phát hiện ra.
Hơn nữa, hắn còn dễ dàng đỡ được đòn tất sát của mình, hắn dù sao cũng là võ phu ngũ phẩm!
“Có chút thú vị!”
Hạ Thần mặt không đổi sắc, lắc lắc tay, rồi chủ động nhảy xuống khỏi lưng bạch mã.
“Thần ca, huynh không sao chứ?”
Hạ Văn chạy tới bên cạnh Hạ Thần, lo lắng hỏi.
Hắn trời sinh thần lực, trong cuộc chém giết vừa rồi đã thể hiện sự dũng mãnh vô song, phảng phất sinh ra là để dành cho chiến trường.
Hơn một tháng nay, bích ngọc tửu, bích ngọc trà, Đoán Thể Đan cơ bản không ngừng cung cấp, thậm chí Hạ Thần còn cho hắn một viên Tiểu Hoàn Đan. Bây giờ, hắn đã đạt bát phẩm đỉnh phong, chỉ cần rèn luyện thêm một thời gian nữa là có thể bước vào thất phẩm.
Chưa đến 12 tuổi mà đã là võ phu thất phẩm, chuyện này nếu bị người ngoài biết được e rằng sẽ dọa chết người!
Hạ Văn trừng mắt nhìn tên Thiên Hộ vừa đánh lén, giơ trường đao định xông lên giết.
Hạ Thần vội bắt lấy hắn.
“Ngươi đi giúp những người khác đi, hắn là ngũ phẩm, ngươi không phải đối thủ đâu, ta tự mình đối phó!”
Nói xong, Hạ Thần nâng thanh xích hồng trường đao trong tay, chậm rãi tiến về phía tên Thiên Hộ. Vẻ hưng phấn bắt đầu nổi lên trong đôi mắt vốn bình tĩnh của hắn.
Theo bước chân của hắn, huyết dịch toàn thân dần dần sôi trào, khí tức không ngừng tăng vọt. Khí chất vốn ôn nhuận như ngọc, như người bình thường, lúc này lại khiến người ta cảm thấy áp bức vô tận. Bốn phía hắn nổi lên khí lãng, phảng phất nước sôi sùng sục, khí nóng hừng hực phả vào mặt Hạ Văn.
Hạ Văn vô cùng kinh ngạc, Tam ca của mình đã cường đại đến vậy sao?
Hạ Thần có chút hưng phấn. Hắn tuy vẻ ngoài tuấn lãng, khí chất ôn hòa, nhưng kỳ thật trong lòng vô cùng hiếu chiến, chỉ là ngày thường ngồi ở vị trí cao, lại ở trong kinh thành, cơ bản không cần đích thân ra tay.
Nhưng hôm nay gặp được một vị võ phu ngũ phẩm, vừa hay có thể dùng để tôi luyện đao ý.
“Giết!”
Hạ Thần khẽ quát một tiếng, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay vọt lên như một con chim đại bàng giang cánh, từ trên cao nhìn xuống chém một đao về phía tên Thiên Hộ.
Một đao cực kỳ giản dị tự nhiên, như người nông phu đốn củi, nhưng tên Thiên Hộ kia lại biến sắc. Hắn cảm giác một đao này nóng bỏng vô song, trên mũi đao như có một vầng mặt trời, sắc bén đến cực điểm.
Thiên Hộ nhanh chóng lùi lại như một con chim én, rồi lại đâm ra một kiếm, hàn quang kinh người từ thân kiếm tỏa ra, va chạm với trường đao của Hạ Thần.
Hắn biến sắc, cảm nhận được cường độ từ thân kiếm truyền đến, chính mình vậy mà không chiếm được chút lợi thế nào.
Lần này là thế lực ngang nhau!
“Hạ đại nhân giấu kín thật sâu!”
Thiên Hộ thu hồi trường kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thần. Tên phế vật nổi danh ở kinh thành này, mọi người đều đồn đại hắn là phế thể võ đạo, nhưng hắn lại không ngờ Hạ Thần lại âm thầm cường đại đến mức này.
Là lục phẩm, hay là cũng giống như hắn, là võ phu ngũ phẩm?
Hắn mới 17 tuổi thôi mà!
Dù là kết quả nào, cũng đều đã đủ kinh người!
“Ta chưa từng nghĩ tới việc ẩn giấu thực lực, cũng không có ý định giả heo ăn thịt hổ. Chỉ là kinh thành này quá mức an ổn, không có cơ hội để ta ra tay. Đã ngươi tự đưa đến cửa, vậy ta sẽ dùng ngươi mài đao, xem đao của ta có còn sắc bén không!”
Hạ Thần bình tĩnh nói, nhưng vẻ hưng phấn trong đôi mắt ngày càng đậm. Hiếu chiến chi tâm khắc sâu trong xương cốt lúc này đang thức tỉnh.
Hắn lần nữa phóng bước, chủ động lao về phía Thiên Hộ.
Kiếm quang và đao quang liên tục va chạm trong không trung, hỏa hoa dày đặc bắn ra tứ phía, khu vực chiến đấu trong nháy mắt trở thành nơi người thường không thể tới gần.
Mức độ kịch liệt của chiến trường này chỉ kém một chút so với chiến trường tứ phẩm ở bên kia.
Lúc này, Đề Đăng Nhân đã hoàn toàn bắt giữ tất cả những kẻ dám rút đao, ánh mắt mọi người đều hướng về phía này.
Trên mặt ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ vị đại nhân ngày thường nhìn văn nhược ôn hòa của mình lúc này lại dũng mãnh đến vậy.
Trong chiến trường, dù huyết dịch Hạ Thần đang sôi trào, hiếu chiến chi tâm đang hưng phấn, nhưng sâu trong nội tâm vẫn luôn tỉnh táo vô cùng. Hắn như một cỗ máy tinh vi, mỗi chiêu đều là phách, trảm, chặt, chiêu thức giản dị tự nhiên.
Nhưng chính những chiêu thức đơn giản như vậy lại khiến tay phải cầm kiếm của tên Thiên Hộ bắt đầu run rẩy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mỗi chiêu của Hạ Thần nhìn như bình thường, nhưng mỗi đao lại nóng bỏng vô song, như mặt trời mọc, chí cương chí dương, thanh trường kiếm băng lãnh của hắn cũng đã trở nên nóng rực…