Chương 102 Tuyên cổ dài thanh!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 102 Tuyên cổ dài thanh!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 102 Tuyên cổ dài thanh!
Chương 102 Tuyên Cổ Trường Thanh!
Trong xe ngựa, tất cả mọi người im lặng như tờ!
Tuy rằng đây là lần đầu tiên họ nghe những lời này, nhưng ai nấy đều cảm thấy chúng ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ, hẳn là “đạo” mà lão đạo sĩ kia đã nhắc đến?
“Nếu đại nhân muốn tuyên cổ trường thanh, vậy ta nguyện mãi mãi đi theo người, cùng người xông pha!”
Trương Văn Liêu gãi đầu cười ngây ngô. Hắn chẳng hiểu gì về chuyện “không dám vì thiên hạ trước” hay “dòng nước không tranh giành”, chỉ biết rằng Hạ Thần đã cứu hắn, cho hắn tiền đồ, lại còn dạy hắn học chữ, tu luyện. Vậy nên, hắn nguyện báo đáp ân tình này đến trọn đời.
“Tốt! Cứ theo ta xông pha, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm nhìn những phong cảnh tráng lệ nhất thế gian. Những phong cảnh mà dù sau này ngươi có địa vị cao hơn nữa cũng khó lòng tìm kiếm!”
Nghe Hạ Thần nói vậy, Trương Văn Liêu lại cười hắc hắc.
“Ta cũng muốn cùng Thần ca đi xem phong cảnh đẹp nhất!” Hạ Văn cũng không kìm được mà thốt lên. Hạ Thần nghe vậy chỉ cười ha hả.
“Được thôi, chỉ cần các ngươi đi theo ta, nhất định sẽ được thấy!”…
“Thần ca, vì sao Kinh Thành đột nhiên giới nghiêm?”
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trong đêm mưa, Hạ Văn liếc nhìn ra ngoài, thấy từng đội cấm quân tuần tra qua lại, bèn hỏi.
“Có lẽ là do việc Long Thụ chủ trì xuất hiện có liên quan chăng?” Hạ Thần đáp lời, trong lòng có dự cảm mọi chuyện có thể là do hắn mà ra.
Những lời hắn nói hôm đó chính là phần cốt lõi nhất trong “Đạo Đức Kinh”, liên quan đến việc miêu tả về “đạo”.
Ở thế giới khác, khi người chơi tiến vào thế giới này, tất cả kinh điển, văn chương, tư tưởng liên quan đến thế giới kia đều bị che đậy, xóa bỏ, khiến họ không thể nhớ bất cứ điều gì.
Chỉ khi đến phiên bản “Chư Thiên dung hợp” thì hạn chế này mới được gỡ bỏ.
Hạ Thần từng suy đoán, sở dĩ có hạn chế này là vì “đạo” của các Chư Thiên khác biệt, nếu sớm hiển lộ ở thế giới này, có thể sẽ dẫn đến những biến đổi khó lường, không biết là tốt hay xấu.
“Bệ hạ lệnh chúng ta truy bắt những kẻ khả nghi, lão đạo sĩ kia có vẻ rất đáng ngờ. Chúng ta đã đóng cửa, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi mà lão ta còn cố ý xông vào, lại còn lảm nhảm Thần ca này nọ. Chi bằng ta quay lại, bắt lão ta lại tra hỏi xem sao!” Hạ Văn hùng hổ nói, hắn vốn đã nghi ngờ lão đạo sĩ kia từ trước.
“Không cần đâu, lão đạo sĩ kia không có vấn đề gì đâu!” Hạ Thần lắc đầu.
“Vì sao? Thần ca quen biết lão đạo sĩ đó à?”
Hạ Văn hỏi thay cho tất cả mọi người. Hắn vốn là tộc đệ của Hạ Thần nên đôi khi không câu nệ, chứ Hứa Tinh Thần thì không dám tùy tiện hỏi han như vậy.
Hạ Thần liếc nhìn Hạ Văn, rồi lại nhìn những ánh mắt tò mò của mọi người, lúc này mới chậm rãi nói:
“Ta không biết. Nhưng nếu ta đoán không sai, người kia hẳn là… Lão Thiên Sư!”
Ánh mắt Hạ Thần trở nên ngưng trọng. Một nhân vật thần thoại chốn nhân gian như vậy, sao lại đột nhiên tìm đến hắn?
Là điềm lành hay điềm dữ?
Nhưng hẳn là không có ác ý. Sở dĩ Hạ Thần cố ý nói nhiều như vậy là để trấn trụ lão Thiên Sư trước. Bất kể lão ta đến đây vì mục đích gì, trước cứ treo cao cái “mồi” đã!
“Lão Thiên Sư của Thiên Sư Phủ?”
Vu Thiếu Khiêm nghe Hạ Thần nói vậy thì không khỏi kinh hô.
Hứa Tinh Thần cũng lộ vẻ ngưng trọng. Lão đạo sĩ kia lại chính là lão Thiên Sư, người được xưng là thần tiên chốn nhân gian sao?
“Nghe nói lão Thiên Sư có năng lực thần quỷ khó lường, tuy là người phàm nhưng đã là tiên nhân chốn nhân gian. Sao lão ta lại đột nhiên xuất hiện ở tửu lâu của chúng ta?” Hứa Tinh Thần không nén nổi tò mò, chẳng lẽ lão Thiên Sư cũng phát hiện ra sự bất phàm của Hạ Thần?
“Ta cũng không rõ, nhưng hẳn là không có ác ý. Chuyện hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài!” Hạ Thần nhìn mọi người một lượt rồi chậm rãi nói.
“Rõ ạ, đại nhân!”…
Suốt cả đêm, Hạ Thần dẫn đầu đám người Đề Đăng tuần tra khắp Kinh Thành. Trong tình hình giới nghiêm gắt gao, không ai dám ra đường gây rối.
Ngay cả những chốn thanh lâu, kỹ viện náo nhiệt như Tô Ngọc Nhai, đêm nay cũng trở nên im ắng hơn nhiều, sợ rước họa vào thân.
Sáng ngày hôm sau, cửa thành mới được mở ra. Hạ Thần biết được bệ hạ đã phái sứ giả đến Thiên Long Tự, thỉnh kiến Long Thụ chủ trì để hỏi rõ chuyện xảy ra đêm qua.
Cụ thể họ đã nói gì thì Hạ Thần không rõ, chỉ biết rằng rất nhanh sau đó có lệnh bãi bỏ giới nghiêm, cửa thành được phép thông hành trở lại.
Vài ngày sau đó, người dân Kinh Thành dần không còn nơm nớp lo sợ nữa, thành trì lại khôi phục vẻ phồn hoa và yên bình vốn có.
Rất nhiều người đều đoán già đoán non về chuyện xảy ra đêm đó, nhưng dân thường thì chẳng ai hay biết…
Thời gian thấm thoắt trôi, tháng sáu đã vào trung tuần, tiết trời bắt đầu oi bức.
Kinh Thành trở nên vô cùng náo nhiệt. Tháng chín tới sẽ diễn ra kỳ thi mùa Thu, cử nhân từ khắp mười chín châu của Đại Võ đều đổ về Kinh Thành. Những sĩ tử ở xa xôi thậm chí còn lên đường từ đầu năm, chỉ sợ lỡ mất kỳ thi ba năm có một này.
Mà hiện tại mới tháng sáu, đã có rất nhiều học sinh đến Kinh Thành.
Lập tức, giá cả tửu lâu, khách sạn trong kinh thành cũng bắt đầu tăng vọt. Khắp nơi trong thành đều có thể thấy người ngâm thơ, đọc sách.
“Trên trời cao thật sự có thần tiên sao?”
“Ta mới hai năm không đến Kinh Thành, Kinh Thành đã thay đổi nhiều đến vậy rồi ư? Lại còn có loại rượu ngon thế này?”
“Phò mã Hạ Thần, Thi Tiên? Ta, Trương Nhị Hà, không phục!”…
Thiên Thượng Cư, sau nửa tháng khuấy động, giờ đã là tửu lâu số một Kinh Thành.
Vì sản lượng Bích Ngọc Rượu có hạn, mỗi ngày chỉ bán số lượng nhất định, dù là ai đến sau cũng không bán, chỉ có thể hẹn ngày mai.
Bởi vậy, mỗi ngày trước cửa Thiên Thượng Cư, quan to hiển quý tấp nập ra vào. Ném một hòn gạch xuống, có khi lại trúng phải một vị hầu gia ấy chứ!
Hiện tại, Thượng phẩm Bích Ngọc Rượu đã được mọi người xưng tụng là “Bích Ngọc Tiên Tửu”. Phàm là ai đã thưởng thức qua đều vỗ án khen hay.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Trung phẩm Bích Ngọc Rượu hiện đã bị đẩy giá lên đến 6000 lượng bạc một vò.
Còn về Thượng phẩm Bích Ngọc Rượu, những quý nhân mua được đều cất giữ như trân bảo, chưa ai đem ra bán lại bao giờ, tất cả đều để tự mình thưởng thức.
Lần này, đám học sinh vào kinh ứng thí vừa đặt chân đến Kinh Thành đã bị Thiên Thượng Cư trấn áp.
Có vài học sinh tự nhận tài cao, muốn làm mưa làm gió, nghe nói Thiên Thượng Cư chia thành bảy tầng, thân phận càng cao thì có thể lên tầng lầu càng cao.
Những học sinh này lập tức hưng phấn, cảm thấy thiết kế này rất hay, có thể phân biệt rõ thân phận. Thế là họ hùng hổ xông thẳng lên Thiên Thượng Cư, kết quả phần lớn chỉ leo lên được đến tầng ba, miễn cưỡng bước vào ngưỡng cửa “khách quý” mà thôi.
Điều này khiến họ tức giận không thôi, cảm thấy mất mặt, liền la lối đòi lên tầng cao hơn.
Kết quả, họ bị đám Đề Đăng nhân đang tuần tra gần đó tóm cổ lôi ra, đánh cho một trận ngay giữa Vĩnh Lạc Đại Nhai, sau đó lấy tội gây rối mà tống vào đại lao.
Chuyện này khiến những người đọc sách mới đến Kinh Thành lạnh sống lưng, lòng hưng phấn vừa nãy cũng nguội dần. Họ chợt nhận ra nơi này là Kinh Thành, không phải cái chốn quê mùa của họ.
Nơi này quan to quyền quý nhiều như nấm, dù cha họ đến đây cũng phải khép nép mà đối nhân xử thế!
Từ đó về sau, không còn ai dám làm càn ở Thiên Thượng Cư nữa…