Chương 9 Quý phi nương nương sắp tức chết rồi
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 9 Quý phi nương nương sắp tức chết rồi
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 9 Quý phi nương nương sắp tức chết rồi
Chương 9: Quý phi nương nương sắp tức chết rồi
Linh Lung với đôi mày thanh tú, đôi mắt nhỏ nhắn mỉm cười rất đúng mực.
Vừa lên tiếng đã chào hỏi trước.
“Quý phi nương nương kim an.”
“Những thứ mà nương nương nhà chúng nô tỳ cùng Lan Chiêu nghi nương nương, Giản tần nương nương và các vị chủ tử tiểu chủ khác gửi tới, nương nương đã xem qua chưa ạ, liệu có hài lòng không?
Nương nương nhà chúng nô tỳ nói, Phi Vãn cô nương hôm qua chịu kinh hãi, trông thật đáng thương biết bao. Tuy biết chắc chắn Quý phi nương nương sẽ ban thưởng trấn an Phi Vãn cô nương, nhưng nương nương nhà chúng nô tỳ và vài vị nương nương khác cũng muốn bày tỏ chút tâm ý, để Phi Vãn cô nương sớm ngày ổn định tâm thần, hầu hạ Bệ hạ cho thật tốt.
Nương nương nhà chúng nô tỳ còn nói, tối nay người chuẩn bị nấu một nồi canh gà sâm rừng, kèm thêm vài món rau dưa theo mùa, mời Quý phi nương nương nhất định phải hạ cố ghé qua dùng chút rượu nhạt, chị em giữa chốn cung đình nên đi lại thân thiết nhiều hơn.”
Đây rõ ràng là xem náo nhiệt đến mức quá đỗi vui mừng.
Cố tình muốn đem mặt mũi của Ngu Thính Cẩm dẫm xuống đất mà chà xát.
Ngu Thính Cẩm tức đến mức tim đập loạn nhịp, thầm mắng Hiền phi quá đê tiện.
Nàng ta hận không thể tự tay xé nát miệng Linh Lung.
Nhưng ngoài mặt lại không thể lộ ra nửa phần hung lệ, chỉ đành giữ bộ dạng kiêu kỳ ngang bướng thường ngày trước mặt người ngoài, nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng.
Nàng ta hờn dỗi như tiểu tính tử: “Nếu không phải tại chủ tử nhà ngươi, Vân Thúy của bổn cung sao lại chịu trọng phạt. Đó là nha hoàn hầu hạ bên cạnh bổn cung từ lúc vài tuổi, danh nghĩa là chủ tớ nhưng tình thân như chị em, mất đi nàng ấy, bổn cung cơm cũng ăn không vô!”
Linh Lung nhún người cười tạ lỗi:
“Bởi vậy tối nay người nhất định phải nể mặt ghé qua, xem thử thức ăn ở Trường Lạc cung của chúng nô tỳ có thể giúp người ngon miệng hơn không.
Nô tỳ mạn phép vượt quyền nói một câu, Vân Thúy là do Hoàng hậu nương nương xử lý theo cung quy, phạt nhẹ hay phạt nặng không phải nương nương nhà chúng nô tỳ có thể quyết định.
Người nếu có điều bất mãn, chi bằng đi cầu kiến Hoàng hậu nương nương?”
Ngu Thính Cẩm đại nộ.
Đập bàn đứng phắt dậy: “Ngươi dám cãi lại bổn cung!”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ xin cáo lui.”
Linh Lung mỉm cười lui ra.
Ngu Thính Cẩm vậy mà chẳng thể làm gì được.
Chỉ vì Hiền phi ở trong cung thực sự có thể diện rất lớn.
Đừng nói là Ngu Thính Cẩm, ngay cả bản thân Hoàng hậu cũng không mấy khi muốn vượt mặt nàng ta mà trừng phạt người dưới của nàng ta.
Có một vị tiểu chủ bậc thấp cùng kỳ tuyển tú vào cung với Ngu Thính Cẩm, vì không biết gốc gác, đã đánh một tiểu thái giám chạy việc tạp dịch ở cung Hiền phi.
Ngay sau đó đã bị Hiền phi kiện lên trước mặt Thái hậu.
Thái hậu vốn ít khi nhúng tay vào cung vụ đã đặc biệt lên tiếng, treo thẻ xanh của vị tiểu chủ đó suốt nửa năm trời.
Đến nửa năm sau khi được lật thẻ lại, Hoàng đế đã sớm quên bẵng người này ra sau đầu rồi.
Người đó vào cung là thất phẩm Nương tử, giờ một năm trôi qua, vẫn là thất phẩm Nương tử.
Ngày tháng trôi qua vô cùng gian nan.
Đã có tấm gương tày liếp, Ngu Thính Cẩm không dám làm càn.
Nàng ta thăng lên Quý phi chưa bao lâu, kim sách còn chưa cầm ấm tay, làm sao có thể đắc tội với pho tượng lớn như Hiền phi.
Theo quy chế hậu cung Đại Lương, vị trí Quý phi nằm trên bốn phi Hiền, Đức, Thục, Huệ.
Nhưng đẳng cấp vị phận dù có sâm nghiêm đến đâu, đôi khi con người ta vẫn phải cúi đầu trước hiện thực.
Cho nên dù biết rõ Hiền phi liên kết với Lan Chiêu nghi và những người khác cố ý chọc tức mình, nàng ta cũng đành phải tạm thời nuốt trôi cơn giận này.
Linh Lung vừa đi, Ngu Thính Cẩm hất văng mặt bàn, đem tất cả đồ ban thưởng được gửi tới hất sạch xuống đất.
Bàn Nhi dẫn đầu đám cung nữ quỳ đầy một sàn, không ai dám thở mạnh.
Nào ngờ cơn giận này của Ngu Thính Cẩm còn chưa kịp nuốt hết, lại bồi thêm một cục nghẹn khác.
Chưa kịp hành hạ Phi Vãn, Hoàng hậu đã triệu nàng ta qua.
Cũng ban cho vài món lụa là trang sức.
Dành cho Phi Vãn.
Ngu Thính Cẩm nước mắt lưng tròng, mếu máo uất ức: “Nương nương, bọn họ bắt nạt con, người sao cũng. . .”
Hoàng hậu dung mạo trầm mặc, giữa chân mày hiện lên ba phần không kiên nhẫn.
“Thu lại nước mắt đi, những giọt nước mắt đó thì giải quyết được việc gì? Bổn cung nâng đỡ ngươi lên không phải để suốt ngày xem ngươi khóc lóc kể lể uất ức đâu.”
Ngu Thính Cẩm vội vàng nín khóc.
Thút thít hành lễ: “Tần thiếp tuân mệnh.”
Hoàng hậu nói: “Chuyện cung nữ kia của ngươi bị đánh, bổn cung đã sai người bẩm báo với phía Bệ hạ rồi, lát nữa, có lẽ Bệ hạ cũng sẽ có ban thưởng gửi tới.”
“Nương nương? !” Ngu Thính Cẩm giật mình, “Chuyện này. . . nàng ta chẳng qua chỉ là một tỳ tử, sao lại đề bạt nàng ta như vậy. . .”
“Bổn cung là đang đề bạt ngươi!”
Hoàng hậu hận sắt không thành thép: “Bổn cung không nói cho Bệ hạ, chẳng lẽ đợi Bệ hạ nghe chuyện này từ miệng người khác sao, lúc đó người chịu thiệt là ai?”
Ngu Thính Cẩm đã hiểu ra.
Nghĩ đến cảnh Hiền phi nhảy nhót xỉa xói, nàng ta biết Hoàng hậu nhất định đã mở lời trước, đem chuyện này nói tránh đi một cách nhẹ nhàng trước mặt Hoàng đế.
Vạn nhất phía Hiền phi có đi cáo trạng thì cũng đã có cách đối phó.
Nhưng miệng vẫn không phục: “Bệ hạ chẳng qua chỉ để tiện tỳ đó sinh con cho tần thiếp thôi, cũng không để tâm đâu, chưa chắc đã ban thưởng trấn an cho nó.”
Hoàng hậu thản nhiên nhìn nàng ta.
Hồi lâu, khẽ vuốt ve dải lưu tô phượng vàng bên thái dương, chậm rãi nói: “Không để tâm? Một đêm hai lần, cũng là không để tâm sao?”
Ngu Thính Cẩm lập tức thẹn đỏ cả mặt, vừa lúng túng vừa kinh hãi.
Nàng ta đã nghiêm cấm người của Xuân Hi cung truyền ra chuyện đêm đó, không ngờ Hoàng hậu đã biết rồi.
“Bổn cung hôm qua nhìn tỳ nữ đó, tuy bị thương nhưng cốt cách vóc dáng đều là hạng thượng đẳng, hôm nào vết thương lành rồi, hãy dẫn tới cho bổn cung nhìn kỹ lại.”
Hoàng hậu tựa vào chiếc gối thêu hoa vẩy mực phía sau, dáng vẻ có chút thả lỏng, thong thả nói: “Nói đi cũng phải nói lại, đó là tỳ nữ bồi giá của ngươi nhỉ, hơn một năm rồi, bổn cung hình như chưa từng thấy nàng ta, ngươi giấu nàng ta làm gì?”
Tim Ngu Thính Cẩm đập loạn xạ, cười nói: “Nương nương nói đùa, tần thiếp giấu một tỳ tử làm chi. Chỉ là nàng ta tuy trung thành nhưng lại vụng mồm vụng miệng, sợ nàng ta ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ nên không thường mang theo đi lại. Nương nương muốn xem, hôm nào tần thiếp sẽ dẫn nàng ta qua.”
Hoàng hậu gật đầu.
Lại nói: “Dù Bệ hạ cho phép ngươi mượn bụng, không cho tỳ nữ đó danh phận, nhưng nếu nàng ta thực sự lọt vào mắt Bệ hạ, ngươi cũng không cần chèn ép người của mình. Bên cạnh có thêm một cánh tay đắc lực, chẳng lẽ không tốt sao? Ngươi nên mong Bệ hạ có thể ban thưởng cho nàng ta mới đúng.”
“Nhưng tiện tỳ đó ngu ngốc, e là. . .”
Hoàng hậu chậm rãi ngước mắt lên.
Nhìn chằm chằm khiến Ngu Thính Cẩm phải nuốt ngược những lời sau đó vào trong.
“Vâng, nương nương. . . tần thiếp thụ giáo.”
Từ cung Hoàng hậu trở về, Phi Vãn vẫn bị giữ lại quỳ trong nội điện.
Ngu Thính Cẩm đem phần thưởng của Hoàng hậu ban cho, cùng với những thứ Hiền phi và những người khác gửi tới trước đó, từng hộp từng hộp một đều đập thẳng vào người Phi Vãn.
Nàng ta thấy Phi Vãn quỳ ở đó, sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ, đôi má vẫn còn dư âm của vết sưng tấy, nhưng vẫn có một luồng khí thái a na lảng vảng nơi chân mày mắt phượng, liền cảm thấy lửa giận bốc lên hừng hực, không tài nào đè nén nổi.
Hận cái thân phận tiểu thư thật sự của tiện tỳ này là một chuyện.
Chuyện khác, nàng ta càng hận nhan sắc của ả nằm trên mình!
Dựa vào cái gì chứ?
Nàng ta đã ngoan ngoãn nghe lời làm thiên kim Ngu phủ suốt mười mấy năm, dựa vào cái gì mà khi tiện tỳ này trở về, nàng ta lại trở thành đồ giả?
Dựa vào cái gì mà nàng ta khó khăn lắm mới giành được vị trí Quý phi, còn tiện tỳ này vừa thị tẩm xong, ai ai cũng phải phát thưởng cho ả?
“Tiện tỳ, ngươi rốt cuộc có gì tốt hả?”
Trong nội thất chỉ còn lại hai chị em đối mặt nhau.
Không gian im phăng phắc.
Trong mắt Ngu Thính Cẩm đột nhiên tràn ngập sát ý.
Giết cái tỳ tử này đi!
Để đỡ phải đến lúc hoàng tự còn chưa thấy bóng dáng đâu đã chuốc thêm cho nàng ta bao nhiêu phiền phức!
Ngu Thính Cẩm nhìn quanh quất.
Tiện tay gỡ lấy sợi dây gấm dùng để buộc rèm trướng nơi đầu giường.
Sợi dây dài chưa đầy một thước cầm trong tay.
Nàng ta cúi người xuống, ướm thử lên cổ Phi Vãn, vừa vặn có thể quấn quanh cái cổ thanh mảnh kia một vòng.
Nhìn Phi Vãn đang sợ hãi đến mức không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt kinh hoàng nhìn mình, Ngu Thính Cẩm nheo nheo mắt.
Cười một cách âm hiểm.
Sợi dây trong tay hơi siết chặt.
Chỉ cần dùng lực, thêm chút lực nữa. . .
“Nương nương.”
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ.
———-oOo———-